Chương 57

Tuyết Kì mang tâm trạng vui vẻ mà rời khỏi Triệu gia. Cô tự mình bắt xe về nhà của hai người. Chỉ là lúc vừa bước xuống xe, cánh tay cô một chút nữa là có thể chạm đến cổng thì bất chợt một bàn tay thô bạo đã từ phía sau mà bịt lấy miệng cô bằng một chiếc khăn. Tuyết Kì láng máng ngửi thấy mùi bất thường trên chiếc khăn liền nhận ra đó là thuốc mê. Nhưng lúc cô nhận ra thì cũng đã muộn. Cô từ từ chìm vào cơn mơ màng mà ngất lịm đi. Tên đàn ông cả người đều bịt kín kia liền nhân lúc không ai để ý mà kéo cô lên một chiếc ô tô rời đi không chút dấu tích. ... Giờ cũng đã tan tầm trưa. Tư Hàn vừa mới họp xong cuộc họp ở công ty. Anh nhanh chóng lái xe để trở về nhà. Hôm nay cô nói với anh là sẽ nấu cho anh rất nhiều món ngon. Là cô tự học trên mạng, còn cất công mà hao tốn bao tâm sức, bởi thế mà anh nhất định phải thưởng thức những món mà cô đặc biệt chuẩn bị cho mình. Về đến nhà, Tư Hàn tâm tình khá tốt liền mở cửa bước vào. Nhưng trong nhà lại không có bóng dáng thân thuộc của cô. Tư Hàn đi đến từng phòng kiểm tra nhưng đều không tìm thấy cô. Kì lạ! Đáng ra lúc này cô đã phải về nhà rồi chứ. Nhìn đồng hồ đã là gần 11 giờ rưỡi trưa rồi. Còn đang ngẫm ngợi thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên ở trong túi quần reo lên làm cho anh có chút giật mình. Anh lấy điện thoại ra mà cầm lên nghe. - Tư Hàn, con về đến nhà chưa? Giọng nói lanh lảnh của bà Triệu vang lên ở đầu dây bên kia. Tư Hàn thấp giọng mà lên tiếng trả lời bà. - Con về rồi. Có chuyện gì sao mẹ? Bà Triệu mồm miệng nhanh nhẹn mà lau lảu nói vang bên tai anh. - Con đó. Bây giờ phải chăm sóc tốt cho Tuyết Kì đó. Mẹ không muốn cháu ngoại của mẹ xảy ra chuyện gì đâu. Vậy nên con phải bồi dưỡng nhiều cho con bé biết chưa. Nghe đến bà dặn dò một hồi nhưng anh chỉ nghe đến trọng tâm trong lời nói đó. Nếu anh không nghe sai thì bà Triệu vừa nhắc đến " cháu ngoại ". Nói vậy là...Tuyết Kì đã có thai sao? Cũng tức là anh sắp trở thành bố? Tư Hàn trong lòng không khỏi vui mừng mà cả người như muộn nhảy cẫng lên. Thời khắc này anh thực sự không quan tâm đến hình tượng băng lãnh gì đó nữa. Anh chỉ biết là cô đã đem đến cho anh một tin vui lớn. Anh sắp được làm ba con của anh và Tuyết Kì. Nụ cười trên khóe miệng không che giấu nổi cảm xúc vui sướng lúc này của anh nhưng trong anh cũng có cái gì đó bồn chồn. Đúng rồi. Hiện tại nghe xong bà Triệu nói vậy anh lại cảm thấy sốt ruột vô cùng. Cô vẫn chưa về! - Mẹ. Vậy Tuyết Kì vừa về bên đó sao? - Đúng vậy. Nó vừa về xong liền rời đi rồi. Vậy nó chưa nói cho con biết sao? Nhận được câu trả lời, cả khuôn mặt của Tư Hàn bỗng trở nên trầm xuống. Anh lo lắng mà vội ngắt máy, ngừng nói chuyện với bà Triệu. - Mẹ, lát nữa con gọi lại cho mẹ sau. Không đợi bà kịp trả lời Tư Hàn đã nhét điện thoại vào trong túi quần. Anh vội vã đi đến kiểm tra camera của biệt thự. Khi nhìn đến vị trí cổng chính, hai mắt anh đều sáng lên khi thấy bóng dáng của cô. Nhưng chỉ một giây sau dường như xuất hiện bàn tay của một ai đó đã bịt miệng cô lại rồi mang đi. Tư Hàn nhíu mày phóng to hình ảnh lại chỉ thấy kẻ bắt cóc là một tên cao lớn nhưng lại bịt kín mặt. Tư Hàn không chần chừ thêm nữa mà lấy xe đi. Lúc này trong lòng anh bất an có, sốt ruột có, sợ hãi cũng có. Tuyết Kì! Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.. Tư Hàn không nghĩ ngợi nhiều liền gọi ngay cho Phong Thần Minh. - Phong Thần Minh, Tuyết Kì bị bắt cóc rồi. Cậu giúp tôi tìm kiếm cô ấy. Phong Thần Minh đầu dây bên kia còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, liền mở miệng hỏi lại. - Cậu nói vậy là sao? - Cô ấy bị một kẻ nào đó bắt đi cách đây không lâu. Nghe đến đây Phong Thần Minh cũng không hỏi thêm nữa. - Được rồi, tôi sẽ giúp tìm cô ấy. Cả chặng đường Tư Hàn vẻ mặt tối sầm lại, cảm giác bất an trong lòng lại không ngừng trào lên liên tục. Đã vậy lúc này còn tắc đường nữa chứ. Nhìn đến hàng ô tô dài phía trước, Tư Hàn cau mày mà đập liên tục vào bánh lái. Chết tiệt! Tư Hàn không nghĩ được nhiều nữa. Giờ phút này dù cho có vi phạm luật pháp anh cũng không quan tâm. Chuyện quan trọng đối với anh chỉ có cô mà thôi. Chính vì thế mà Tư Hàn liền chuyển tay lái rẽ thẳng lên trên mà lách qua một dàn xe một cách ngoạn mục. ... Ở một nhà kho chứa đồ, Tuyết Kì bị cột lại trên một chiếc ghế đơn. Cả chân và tay cô đều bị trói chặt. Cô đã tỉnh lại được một lúc rồi. Nhận rõ tình hình của bản thân lúc này cô có thể chắc chắn một điều là bản thân đã bị bắt cóc. Chỉ là không biết kẻ bắt cô có thể là ai? Liếc mắt nhìn đến xung quanh nơi này cũng chỉ là một nhà kho chứa đồ bị bỏ hoang, Tuyết Kì nhíu mày ngẫm nghĩ. Chưa nghĩ được gì thì tiếng bước chân của ai đó đang đến gần khiến cho cô phải chú ý đến. Một nam nhân dáng vẻ hốc hác, tiều tụy mà đứng ở trước mặt cô. Không ngờ lại là người quen. Cô không nghĩ tới người bắt cóc cô lại là hắn ta. - Mặc Lâm Vũ? Là anh bắt cóc tôi. Tuyết Kì hơi nghiêng đầu, chau mày mà nhìn thẳng anh ta. Mặc Lâm Vũ cười khẩy một tiếng rồi mới mở miệng. - Phải thì sao. Tuyết Kì vẻ mặt nghi hoặc mấy máy môi mà hỏi. - Mục đích của anh làm vậy là để làm gì? Mặc Lâm Vũ cười một cách điên dại mà thoải mái nói với cô. - Đương nhiên là muốn cho thằng khốn Mặc Tư Hàn kia phải chịu đau khổ rồi. Nó đã hại mẹ tôi thì đương nhiên phải trả giá chứ? Haha... Tuyết Kì dùng ánh mắt ngán ngẩm chán ghét mà liếc anh ta một cái, không thèm chấp nhặt mà chỉ nói một câu. - Tôi khuyên anh nên thả tôi ra, nếu không đợi lúc anh ấy tìm được tôi thì e rằng anh không còn được yên ổn như bây giờ đâu. Trước lời đe dọa của cô, dường như anh ta không mấy quan tâm mà vẻ mặt thoáng có chút tức giận, nụ cười cũng dập tắt mà dùng ánh mắt lộ rõ vẻ thù hằn. - Hắn tốt nhất là đến đây càng nhanh càng tốt, tôi sẽ khiến cho hắn phải nếm trải đau đớn. Vừa nói anh ta vừa rút ở trong túi quần ra một con dao sắc nhọn loáng bóng. Tuyết Kì nhìn biểu hiện mất hết lí trí đó của anh ta thì không còn gì để nói. Cô cũng hết cách với loại người mất hết ý thức như anh ta. Mặc Lâm Vũ một tay cầm dao vuốt nhẹ, sau đó liền lấy điện thoại ra gọi cho một người. Khoảng một lúc lâu sau người kia mới nhấc máy. - Ai? Chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc đó Tuyết Kì đã ngay tức khắc nhận ra là giọng của anh. Mặc Lâm Vũ rất bình nhiên mà mở miệng. - Là tao. Chắc mày còn nhớ tao chứ, Mặc Tư Hàn. - Mặc Lâm Vũ. - Phải. Tao muốn cho mày biết là...người phụ nữ của mày hiện đang trong tay tao. Nếu mày muốn cô ta sống thì mau chuẩn bị cho tao 50 tỷ, nếu không tao e là... - Cô ấy đang ở đâu? Chỉ thấy Tư Hàn lạnh giọng hỏi một câu. Mặc Lâm Vũ cười nhếch mép. - Tòa nhà bỏ hoang ở đường A - Cho tao nghe giọng cô ấy. Mặc Lâm Vũ tuy vậy nhưng vẫn đưa điện thoại đến chỗ Tuyết Kì. - Tư Hàn. Là anh sao? ảng th Ừm. Em vẫn ổn phải không? - Ừm. Tư Hàn, trên đường có nhiều đá nhọn anh phải cẩn thận đó. Nói đến đây, Mặc Lâm Vũ ngoáy tai một cái mà khó chịu đi đến giật lấy điện thoại. - Nói chuyện đủ rồi. Nếu mày muốn cô ta được yên thì mau đem tiền đến cho tao. Tư Hàn cao giọng mà cảnh cáo hắn. - Đợi đó cho tao. Nếu mày *** động đến một sợi tóc của cô ấy thì đừng trách tao.. Sau khi Mặc Lâm Vũ ngắt kết nối, Tư Hàn liền lái thẳng một mạch đến địa điểm mà hắn nói. Vừa rồi trong khi nói chuyện điện thoại với cô, anh nhận ra là cô đang nói ám chỉ cho anh biết là Mặc Lâm Vũ đó thực chất là muốn lấy mạng của anh. Chỉ là anh không hề nghĩ đến vì anh mà cô lại rơi vào nguy hiểm. Là anh không bảo vệ cô tốt. " Tuyết Kì, lần này anh lại để em gặp nguy hiểm rồi. Đợi anh. Em và con nhất định không được có chuyện gì! ".