Chương 101: Ngày Thường Của Thành Phố Otis

Miller là một tiểu công chức trong thành phố Audi, Miller bận rộn nhiều năm như vậy, cưới được thê tử có tướng mạo không tệ, mấy năm trước hắn có 2 bé gái đáng yêu. Nhìn theo hướng Miller là người trong Charles, cuộc sống của hắn tương đối mỹ mãn. Nhưng Miller lại không cho là như vậy. Hít một hơi lạnh, Miller và một đám người cùng là bình dân làm công tại phiên chợ cổng thành phố Otis. Bọn hắn đều là đến nhận lương cứu tế, thành phố Otis bị vây gần một tháng, không có tài nguyên từ bên ngoài đưa vào, tòa thành này đã có không ít người chết đói, nếu không phải các quý tộc từ bi, mỗi ngày cho một bộ phận tiếp tế thì thành phố Otis sớm đã loạn. Không biết đợi bao lâu, gian cửa khổng lồ bên trong phiên chợ mở ra, một đám bình dân Charles thấy vậy, nhanh xông vào. -Tản ra, tản ra! Nguyên một đội binh sĩ Charles cao lớn vạm vỡ, quơ trường thương đuổi những bình dân kích động này. Vẻn vẹn chỉ một trung đội binh sĩ Charles, nhưng bình dân nơi này chí ít cũng mấy ngàn. Bình dân Charles quá đói mới mặc kệ tất cả vũ khí trên tay những binh lính này. Cửa đá chỉ mới mở ra một nửa, liền bị bình dân Charles làm tắc không cách nào mở ra tiếp. -Dừng tay! Một âm thanh hét lớn, âm thanh truyền đến khiến không ít bình dân Charles gần đó bịt lỗ tai, một vết máu đỏ nhạt chảy ra từ lỗ tai. Đây ít nhất là một vị kỵ sĩ thực tập cao cấp, khống chế đấu khí hoàn mỹ, có thể thấy được hắn là người nổi bật trong kỵ sĩ thực tập. Bình dân kích động phía trước bị chặn, nhưng vô số người đằng sau tiếp tục chen tới, cục diện vẫn hỗn loạn như cũ. Cho đến khi kỵ sĩ thực tập cao cấp cầm trường kiếm chém bay mấy tên bình dân Charles, tình huống hỗn loạn mới giảm. Đám bình dân đói bụng cả ngày này, bị máu tươi cùng đao quang làm cho tỉnh lại. Kỵ sĩ thực tập cao cấp dẫn đầu binh lính Charles, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám bình dân trước mặt, tất cả bình dân Charles đối đầu ánh mắt hắn đều cúi thấp đầu, bọn hắn không chút nghi ngờ, ẩn tàng dưới khôi giáp là một ma đầu giết người không chớp mắt. Cửa đá hoàn toàn mở ra, đội kỵ mã dài hơn mười mét lộ ra, sau lưng mỗi con ngựa đều kéo một thùng xe, trên xe chất đầy khoai tây cao nửa người. Bình dân Charles nhìn thấy đồ ăn đều không tự chủ liếm bờ môi, nuốt nước bọt. Phân phát đồ ăn, tiến hành đâu vào đấy. Bọn họ đều không dám tiếp tục làm càng. Trường hợp như vậy, nếu nhìn từ trên xuống có khoảng chừng sáu nơi tại thành phố Otis. Vận khí của Miller không tệ, hắn được xếp ở giữa trong đội ngũ này. Đồ ăn trên thùng gỗ càng lúc càng ít, Miller cũng càng sốt ruột. Rốt cục đến phiên hắn, thì đội kỵ mã vốn dài hơn mười mét, thùng gỗ đựng đồ ăn lúc này còn chưa đủ hai khối. Một người đứng trước mặt hắn cầu xin về hướng binh sĩ phát đồ ăn than khóc. -Van cầu ngài, cho ta thêm một phần, ta còn có một hài tử sáu tuổi. Người này nhìn không nhỏ tuổi, âm thanh cũng có một phần giống người phương bắc. Binh sĩ phát đồ ăn cho hắn là một tiểu tử trẻ tuổi, đối mặt với lời khẩn cầu của người lớn hơn mình rất nhiều, tiểu tử lộ vẻ khó xử. Miller đoán đây cũng là một tân binh, những lão binh kia sao lại khách khí với bình dân như bọn hắn, nếu như vậy thì sớm đã đạp một cước rồi. -Muốn hay không, đâu ra mà nói nhảm như vậy. Quả nhiên, người đứng bên cạnh binh sĩ trẻ tuổi, xem ra là sĩ quan tiểu đội trưởng của hắn, một thanh kéo miếng khoai tay trong tay bình dân ném ra ngoài. Theo hướng khoai tay bay ra, chính là ánh mắt tham lam của đám bình dân Charles. Nam tử đứng trước mặt Miller cũng đòi hỏi thức ăn, lộn nhào theo miếng khoai tây kia, đây là lương thực cứu mạng hắn và con hắn, ném đi chỉ có nhịn đói. Đến phiên Miller, hắn sẽ không ôm lấy huyễn tưởng như nam nhân kia, chỉ lễ phép nói với binh sĩ phát đồ ăn - Một miếng khoai tây, cảm ơn!. Vẫn phải thái độ tốt, tên lính phát đồ ăn này có ấn tượng không tệ với hắn, thế là hắn nhận được một miếng khoai tây lớn hơn những miếng khác. Cầm khoai tây, Miller không ở chỗ này nữa, vội vàng rời đi. Đồ ăn trên thùng đã không còn nhiều, nhưng số lượng người vẫn còn một nửa, lát nữa chắn chắn sẽ hỗn loạn. Không lâu sau, ngay lúc Miller rời đi khoảng hai ba trăm mét, một âm thanh ầm ĩ cùng quát mắng của binh sĩ, còn có tiếng xe gỗ đụng đổ, mọi người kiêu thảm thiết. Miller bước nhanh, rời khỏi nơi thị phi này. Đi đến chỗ mình ở, một góc của tây nam vương thành, nơi này có nhiều phòng thấp liên tiếp, phần lớn là người địa phương sinh sống ở thành phố Otis. Vì nơi này so với những chỗ khác tương đối gần hơn với vương cung Charles, người bình thường đúng là không có chỗ ở. Ánh mắt Miller đề phòng nhìn chằm chằm phòng thấp trước mặt, đám người kia nằm tốp năm tốp ba, nơi này tất cả đều là láng giềng của hắn, vì chiến sự Charles suy bại. Rất nhiều người đã đổi chỗ ở, số lượng lớn quý tộc cùng bình dân tràn vào thành phố trước khi người Faustin vây thành. Vốn dĩ dân cư thành phố Otis chỉ có 120.000, nay lại khoảng 150.000 chồng chất tại nơi này. Dân số này là tính dưới tình huống mỗi ngày có nhiều bình dân chết đói. Hàng xóm của Miller, một người hiền lành hơn bốn mươi tuổi, cả đời không cưới vợ, thời gian trước thu nuôi một đứa trẻ chạy nạn, kết quả bị nạn dân chạy nạn khác cướp sạch. Không chỉ bị cướp, đến ngay bản thân hắn cũng bị đánh ném ra ngoài. Còn đứa trẻ mà hắn thu nuôi kia cũng bị đánh đuổi đi. Hiện tại hai người vẫn đang nhặt đồ ăn trong thành. Nếu không phải cả Miller và hàng xóm chung quanh cùng căm thù bọn ngoại lai này, thì có lẽ bọn họ đã sớm đồng cảnh ngộ. Với lương thực cũng không nhiều, nạn dân nơi khác đến đây ngày càng nhiều, đám người này mỗi ngày đều đói, không thể làm việc, chỉ có nằm ở đó chờ chết, lâu lâu lại chăm chú nhìn những người đi ngang qua khiến người ta không rét mà run. Miller thấy nhiều nên đương nhiên không sợ, cũng không muốn trêu chọc bọn này. Cất kỹ đồ ăn vừa mới nhận được, đi ngang qua đám nạn nhân kia. Thậm chí còn không cẩn thận đạp lên một tên xui xẻo nào đó, liền có một tiếng kêu thảm truyền đến. Đi đến trước của một phòng có ánh sáng vàng mờ, Miller gõ gõ cửa sổ gỗ, chỉ chốc lát, một người có khuôn mặt nhỏ lộ ra, Miller chuyển sang nét mặt trầm tĩnh. -Bob, mở cửa nhanh. Miller cười nói với đứa nhỏ. Phòng nhỏ chỉ có một cái phòng bếp cùng một gian phòng ngủ. Nhà Miller có bốn miệng người chen chúc trong căn phòng này. Miller đặt khoai tay vào chén trong phòng bếp, bọn chúng lóe to mắt, một trái một phải tựa hai bên Miller, bọn chúng biết đây là đồ ăn hôm nay. Hai tiểu tử này thèm chảy dãi. Chưa đầy một lát, vợ Miller trở về, nữ nhân này thể hình cũng không kém Miller mấy, tên là Betty, vợ của Miller. Betty không hề yếu ớt, lúc hai người mới quen, Miller thấy tính cách nàng sáng sủa, làm việc không kém nam nhân, Betty đến vương đô làm công. Cuối cùng, Miller dựa vào thân phận là người của thành phố Otis, cũng có được ưu thế có nhà ở, ôm được mỹ nhân Betty giữa đám người theo đuổi nàng. Sáu năm trước, Betty sinh cho hắn một bé trai, bốn năm trước sinh thêm một bé gái, người một nhà vốn dĩ nên sống vui vẻ một đời, nhưng sự thật thì… Betty vừa về nhà liền cởi áo khoác, lấy ra một miếng khoai tây cỡ bàn tay. Trong nhà chỉ có một chiếc áo khoác, Miller không mặc mà nhường Betty mặc. -Hôm nay vận khí không tệ, lấy được một miếng khoai tây. Betty nhẹ nhõm nói. Nhiều năm sống cực khổ, mấy năm gần đây lại càng khổ, Betty lúc trẻ cũng coi là một mỹ nhân, đến giờ đã có nếp nhăn càng sâu cùng hai tay khô cằn. Betty rất gầy, là do không đủ dinh dưỡng, nhìn thế nào cũng không biết được nàng là mẹ hai con. Cùng nhận lương cứu tế tại phiên chợ kia với Miller, nhưng Betty đứng nhận chỗ khác. Các quý tộc ngừa hỗn loạn phát sinh nên tách nam nữ ra để phát lương thực. Đừng tưởng phía Betty đều là nữ nên tốt hơn bên phía Miller. Ngược lại vì là nữ nên bên kia càng thêm điên cuồng. Binh sĩ Charles có thể động thủ với những nạn dân nam hoặc bình dân như Miller, nhưng bọn hắn ít động thủ với nữ tử. Binh sĩ cũng có lương tri, đánh trận nhưng không ra tay với phụ nữ, dù bọn hắn đều là những kẻ máu lạnh. Cũng chính vì vậy, bên phía nữ nhận cứu tế càng thêm hỗn loạn. Một đám nữ nhân ầm ĩ, các binh sĩ giữ được trật tự đã rất tốt rồi. Betty cũng nhờ vào thân hình cao, khí lực lớn, lúc này cướp được một miếng khoai tây. Đám nữ nhân động thủ, không hề thua kém nam nhân. -Hôm nay xem ra có thể ăn no bụng một chút rồi. Miller nở nụ cười, hắn vội vàng tìm thuốc cho Betty. Gần đây bên ngoài rất loạn, loại dược tửu này là bọn hắn lấy phòng ngừa. Betty bắt đầu chuẩn bị bữa tối, đơn giản là súp khoai tây, rải thêm chút muối cùng rau dại, đây chính là mỹ vị của các bình dân. Cảm nhận được cánh tay được Miller xoa xoa dược tửu lên miệng vết thương, trong lòng Betty hoàn toàn yên tĩnh. Mặc dù cưới nam nhân này không hưởng được phúc gì, nhưng Betty cũng không oán giận, hắn vốn có tính cách cởi mở, chỉ là bị cuộc sống ép vỡ. Sau khi ăn cơm xong, một nhà nằm trên giường cây, Miller cùng Betty cho hai đứa nhỏ nằm giữa rồi thiếp đi. Đồ ăn thưa thớt, khiến họ không dám lãng phí thể lực, ngoài việc ra ngoài nhận đồ ăn thì là nằm nhà ôm con ngủ. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 101.