Chương 102: Triều Đình Ầm Ĩ

Trời chập tối, hai đứa bé đã phát ra tiếng ngáy nhỏ, Miller lẳng lặng ôm Bod con của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm trầm, hắn biết vợ mình cũng chưa ngủ. Lúc lâu sau, Miller lên tiếng. -Betty, hay là ta đi tham quân. Dưới bóng đêm, sắc mặt Betty khẽ động, tay nàng không khỏi nắm chặt, nhưng lập tức buông lỏng, không trả lời Miller như thể nàng đang ngủ. Điều này không khiến Miller thay đổi suy nghĩ, hắn biết vợ mình không muốn mình mạo hiểm, nhưng là nam nhân và còn là phụ thân của hai đứa nhỏ, hắn thực sự muốn vợ con mình ấm no. Quý tộc trong vương đô phát bố cáo, nếu đến tường thành làm công thì một ngày hai phần khoai tây, nếu tham quân thì binh nhất cũng có bốn phần khoai tây. Trong thành có không ít dân thường cùng nạn dân đến tham quân và làm công. Nếu có được lượng lương thực này, cộng với lương thực cứu tế, con hắn mới khỏe mạnh trưởng thành, vợ hắn cũng có thể bồi bổ thân mình. Như thể đã hạ quyết tâm, Miller đưa tay trái cầm lấy bàn tay thô ráp của vợ, Betty không nói gì mà chỉ cầm lại tay Miller, đây chính là câu trả lời cho Miller. Đây là hiện trạng của đa số gia đình tại thành phố Otis, các nam tử Charles nếu có trách nhiệm đều lựa chọn tham quân, bọn hắn cũng không phải là cực kỳ yêu quý tổ quốc, chỉ là muốn cho vợ con mình một miếng ăn. Vương đô lúc này hơi rách nát, lúc này đèn đuốc sáng trưng, vì quốc vương bệ hạ cảm thấy quá lạnh, hạ lệnh để toàn hoàng cung thắp lửa. Trong đại điện, quốc vương bệ hạ đương nhiệm tóc trắng xóa, co quắp trên vương tọa xa hoa, hai mắt đục ngầu nhìn bầy quý tộc bên dưới không ngừng tranh luận. Quốc vương bệ hạ nhìn thật lâu, cách thật xa cũng có thể nhìn thấy tóc đầy dầu mỡ cùng làn da khác thường đầy mùi, may thay Charles không thiếu tiền, các loại huân chương châu báu quanh người quốc vương vẫn bảo toàn sự tôn vinh của bệ hạ. Có lẽ bọn quý tộc này tranh cãi khiến quốc vương bệ hạ hơi bực bội, cánh tay khô khan chỉ vừa nhấc lên, trong đại điện lập tức im phăng phắc. Mọi người đều kính úy nhìn quốc vương bệ hạ, ai cũng biết vị hùng sư này vẫn chưa ngã xuống, thậm chí nanh nhọn vẫn còn nguyên. Hơn hai tháng trước, quốc vương Charles được ăn cả ngã về không, phái ra hai đội tinh nhuệ nhất của huyết hồng, nhưng thu lại chỉ là rải rác, chỉ đạt được một công chúa Faustin có khả năng đã chết. Hay cho câu “có thể đã chết”, không chỉ không nhận được bất kỳ thành quả nào, ngược lại mất đi không ít binh sĩ huyết hồng, ngay cả đội trưởng dẫn đầu cũng bị gãy một tay. Nhìn lão giả ngồi trên vương tọa, đa số quý tộc chỗ này lại nơm nớp lo sợ, từ lúc nào quốc vương bệ hạ lại biến thành như vậy, hai tháng trước, vị quốc vương này còn trông có vẻ già nua, nhưng vẫn không từ bỏ. Bây giờ vị lão giả này động một chút lại muốn giết người. Đừng nhìn dáng vẻ hắn lếch thếch, ngay tại hôm qua vị bệ hạ này đã tự mình xử quyết hai vị bá tước, bốn vị tử tước, nguyên nhân là vì mấy vị quý tộc này tư thông với Faustin, muốn bỏ thành chạy trốn. Bọn hắn hiện tại chỉ là làm bộ làm dáng để quốc vương bọn hắn nhìn thấy, để thể hiện bọn hắn vẫn đang cố gắng để khôi phục Charles, thể hiện bọn hắn sẽ chiến đấu cùng Charles đến giây phút cuối cùng. Vương miện nặng nề đặt trên đầu lão già, tựa như lúc nào cũng có thể đè sập, nhưng thực sự thì không phải vậy. -Philip, ngươi nói tình hình gần đây đi. Âm thanh khàn khàn của quốc vương, mỗi một âm tiết nói ra đều khiến người ta khó nghe. Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn nam tử mặc hoa bào phía trước. Hầu tước Phillip, vị này một tháng trước suất lĩnh tàn quân phương nam Charles cưỡng ép đột phá quân đoàn vây quanh bên ngoài mà tiến nhập vương đô Charles. Cùng tiến nhập còn có 15 ma tinh pháo. Hầu tước Phillip đứng trước mặt mọi người, hắng giọng một cái liền thu hút sự chú ý của mọi người, trầm giọng nói. -Quân đội Faustin ngoài thành đã tụ tập gần 100 nghìn. Vừa dứt lời, đám người trong đại điện phản ứng không đồng nhất, có người lộ ra sầu khổ, có người kinh ngạc, có người mặt xám xịt, có người lại không dám tin. Quốc vương bệ hạ thở dài một hơi. -Không thể không thừa nhận, tiềm lực chiến tranh của Faustin lớn hơn chúng ta. Một bầu không khí bi thương truyền đến. Ngay sau đó, hầu tước Phillip còn nói. -Nghe nói Lichia liên minh phương nam của Faustin cũng chuẩn bị phái binh viện trợ cho Faustin nhưng bị quốc vương Faustin cự tuyệt. Chính nghĩa thì được ủng hộ. Faustin cự tuyệt sự trợ giúp của bên ngoài, còn Charles lại bị chư quốc xung quanh e ngại, tất cả mọi người đều xem như quốc gia này xong đời. -Nói những lời kia cũng vô dụng, thành phố Audi phòng bị như thế nào. Âm thanh quốc vương tiếp tục truyền đến. Là một trong ba trụ cột của Charles, được hưởng danh xưng là “thần tài”, vừa đến được vương đô, hầu tước Phillip đã nhận được nhiều chức vị là tài chính đại thần, nội vụ đại thần, quân sự đại thần,…Vương thất trước kia có thể sẽ nghi kỵ vị hầu tước này, không dám để hắn có quá nhiều lực lượng, nhưng bây giờ không quan trọng, hầu tước Phillip có thể vào kinh cần vương, có thể thấy được lòng trung thành của Phillip với Charles. -Công việc chiêu binh vẫn đang tiến hành, hiện tại đã chiêu được 10500 người, những binh sĩ này đã được phân tán đến bốn tường thành, cùng với quân vốn có, mỗi tường thành đều có gần 10 nghìn lực lượng phòng ngự. Hầu tước Phillip nói tiếp. -Dụng cụ thủ thành sung túc, tạm thời không cần lo lắng. Vũ khí khôi giáp của binh sĩ tương đối ít, hiện tại đã bảo tiệm thợ rèn trong thành chế tạo suốt ngày đêm cho binh sĩ. Hầu tước Phillip không nói đến việc lúc nào mới có thể làm đủ vũ khí khôi giáp cho binh sĩ, quốc vương cũng không hỏi đến. -Về phần lương thực… Hầu tước Phillip hơi trầm mặc, nói. -Chỉ đủ trong thành dùng nửa tháng. Không chỉ quốc vương bệ hạ nghe, hai mắt đục ngầu âm trầm, các quý tộc còn lại cũng nhảy dựng. -Làm sao có thể, lương thực dự trữ một tháng trước không đủ cho nửa năm sao? Mấy quý tộc nhanh mồm, nhịn không được gào lên. -Kia là một tháng trước. Hầu tước nói. -Hơn nữa lúc ấy là thống kê dựa vào tiêu chuẩn thấp nhất, về phần vì sao lương thực lại hết nhanh như vậy, các ngươi hẳn phải tự hỏi lại mình một chút! Câu nói cuối cùng, hầu tước Phillip cơ hồ hét lên. Lượng lương thực sử dụng cho một tháng này, phân phát cho bình dân cùng nạn dân trong thành chỉ chưa đến một phần mười, còn lại đều bị bọn quý tộc này hoặc trung gian kiếm lời riêng, hoặc cắc xén từ đó. Còn lấy đi làm gì, đơn giản là vào tuyển nhận nhân lực, thứ đáng giá nhất lúc này của thành phố Otis không phải là châu báu, mà là lương thực, còn cả nhân lực. Lúc này, nằm hai bên đường thành phố Otis đầy những nạn dân cùng bình dân không sống nổi nửa. Không biết bao nhiêu quý tộc chờ sau khi đại quân phá thành Faustin liền dùng những sinh mệnh dưới đáy để đổi lấy sinh mệnh quý giá của bọn hắn. Đối mặt trước chất vấn của hầu tước Phillip, mỗi quý tộc đều bị hắn trừng mắt đều không khỏi né sợ hai phần. -Không cần ầm ĩ, mỗi quý tộc tước vị không giống nhau, xuất ra lương thực tương ứng trước ngày mai cho ta, ta muốn nhìn thấy kho lúa quân đội vẫn đầy. Quốc vương nói, âm thanh mặc dù bất lực tang thương nhưng không mất đi sự uy thế, khiến mỗi quý tộc không dám trái lời. Quốc vương bệ hạ nói xong, hầu tước Phillip mới nói tiếp tình hình hậu cần cùng công trình khác trong thành. Đến cuối cùng, hầu tước Phillip cũng không nhắc đến Ma Tinh Pháo mà hắn mang về, quốc vương bệ hạ cũng không hỏi đến. Loại vũ khí chiến lược này, che giấu được thì tốt, ai cũng không dám cam đoan rằng bọn quý tộc đang ngồi tại đây, chưa biết chừng đã đầu nhập vào Faustin. Hội nghị kết thúc, quan hầu bên cạnh quốc vương tuyên bố tan họp. Từng quý tộc đi ra đại điện, chỉ để lại hầu tước Phillip. Thời gian dần qua chỉ còn lại quốc vương cùng hầu tước Phillip, cùng một vài người hầu và cung nữ. -Đạn của Ma Tinh Pháo có bao nhiêu? Đợi chung quanh an tĩnh lại, quốc vương bệ hạ dò hỏi. -126 phát. Hầu tước Phillip nói ra con số chính xác. -Hiện tại Mali đại sư đang dẫn đầu đám học đồ làm tiếp. Nguyên liệu làm đạn Ma Tinh Pháo là tinh hạch ma thú, mà chỉ có ma hạch trung cấp trở lên mới có thể làm được, lực lượng ma pháp của Charles quả là đỉnh phong của các chư quốc chung quanh, cũng chỉ có đại sư quốc gia bọn hắn mới có thực lực và kỹ thuật để điều ra nguyên tố bên trong ma tinh, đồng thời phóng thích. -Được, đi đi. Quốc vương nhẹ gật đầu, co quắp thân thể trên vương tọa, người hầu chung quanh mang cho quốc vương một tấm thảm. Bắt đầu một tháng trước, quốc vương Charles đã bắt đầu ăn uống ngủ nghỉ ở đại điện, cũng hơn một tháng, vị này lúc đầu chỉ hơi già nua, bây giờ đã trở thành một bộ dáng gầy còm. Hầu tước Phillip chậm rãi thối lui, cửa đại điện đóng lại, ánh sáng bên ngoài chiếu vào chính giữa trên mặt quốc vương, một mặt tái nhợt cố chấp, nếp nhăn đầy gương mặt. Tất cả các quý tộc bên trong vương đô cũng không biết, vì sao tính tình quốc vương trong một tháng qua đã đại biến, thậm chí biến thành bộ dáng này. Trước mắt đoán chừng chỉ mình hầu tước Phillip mới biết chuyện này. Nguyên nhân này chỉ có thể mục nát trong bụng, một trong tam trụ của vương quốc, hầu tước Campbell đã tử chiến, tộc trưởng tiền nhiệm gia tộc Campbell, vị trí tướng kia cùng hắn cộng sự trên triều đình hơn 20 năm, kỳ thật là con riêng của quốc vương bệ hạ bọn hắn. Dịch: Hong Biên: Khangaca Hết chương 102.