Chương 103: Trước Khi Chiến Đấu

Ba trụ của Charles, mỗi trụ đều có một phương diện riêng. Hầu tước Clark đóng giữ là cường giả cấp kỵ sĩ chính thức, trình độ như vậy thì ở toàn bộ Charles đều là đánh đâu thắng đó. Hầu tước Campbell là tướng thiên về trí lực, đa số sách lược đối ngoại của Charles đều qua tay hầu tước Campbell. Cuối cùng mới là hầu tước Phillip. Hầu tước Philip nói cho cùng cũng chỉ là một thương nhân. Chỉ là thương nhân này chức vụ khá lớn, nếu nói là cực kỳ giàu có cũng không đủ, theo dân gian Charles, được gọi là “tài thần”, cũng không kém điểm nào so với hai vị “chiến thần” cùng “quân thần”. Nhưng tiếc thay đó chỉ là quá khứ. Tam trụ của Charles đã không còn, hiện tại chỉ có một lão già họm hẹm. Hầu tước Philip đi khỏi hoàng cung, chậm rãi đi về hướng xe ngựa. Xa phu cùng thị vệ bên cạnh xe cung kính nhìn gia chủ bọn hắn. Thị vệ nâng đỡ hầu tước Philip lên xe ngựa ngồi phía sau sang trọng. Theo tiếng gào to của xa phu, đội xe đi về hướng phủ đệ của hầu tước. Hầu tước Philip không hề giống bề ngoài trung niên của hắn, hắn đã là một lão nhân 50 tuổi, cháu trai, chắc gái đều đã có không ít. Sở dĩ hắn còn trẻ như vậy, chỉ có thể là do tiền có thể làm được tất cả. Bất luận là bảo dược kéo dài tuổi thọ, hay là thánh phẩm dưỡng nhan, hầu tước đều ăn như cơm bữa. Dù hầu tước Philip xa hoa cũng không so được với quốc vương Charles, mà cũng không dám so với quốc vương, nhưng về phương diện ẩm thực, hầu tước Philip có thể nói là có một không hai tại Charles. Trở lại phủ hầu tước của mình, từ chối việc thị vệ nâng xuống xe, hầu tước Philip gắng gượng chậm rãi dạo bước hướng đại sảnh. Từ bên ngoài nhìn vào, phủ đệ của hầu tước là một đại viện bình thường, kỳ thật bên trong là kho báu, đoán chừng mỗi một con đường của hầu tước đều là tài sản của hắn. Từng phòng ốc đều được thông thoáng, nếu quan sát từ trên xuống dưới, có thể phát hiện phủ đệ của hầu tước đã lớn bằng một phần tư hoàng cung. Phủ đệ lớn thì đường đi cũng dài, hầu tước Philip tuyệt đối không sốt ruột, vẫn từ chối thị vệ hỗ trợ, từ từ mà đi. Rốt cuộc cũng đi đến đại sảnh phủ hầu tước, trước mắt đã hội tụ không ít người, đều là người nhà hầu tước. Đại sảnh cũng đủ lớn, chỗ này khoảng chừng gần trăm người, những người này đều là người nhà của hầu tước Philip. Đi vào đại sảnh, không để ý đến lời thăm hỏi của con cháu, hầu tước Philip đi thẳng lên chủ tọa. Các gia quyến này cũng nhường đường cho hầu tước. Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Philip ngồi trên ghế gia chủ. Hầu tước Philip ngồi bên trên nhìn xuống, cũng không cảm nhận được vui sướng của con cháu dưới đại sảnh, ánh mắt bình tĩnh cùng khuôn mặt nghiêm túc, khiến mọi người không đoán được vị này đang nghĩ gì. Tất cả quý tộc Charles đều nghĩ Philip là vì yêu tổ quốc mới đầu quân về vương đô, nhưng đâu ai hay, tất cả gia quyến của vị hầu tước này đã sớm ở đây, nửa năm trước bị giam lỏng tại thành phố Otis. Hầu tước Philip cả một đời buôn bán, lúc tuổi già sao lại thay đổi cuộc đời mình. Hầu tước Philip lúc trẻ là một kẻ lang thang, nhất là hai vị hầu tước kế thừa hơn hai mươi tuổi khác cũng đã có riêng phần tài sản của mình, chỉ có hầu tước Philip mỗi ngày lưu luyến giữa phu nhân và phồn hoa, gặp phải nhiều nghiệt duyên. Nơi này nhiều con cái, cháu chắt như vậy phần lớn đều là do lúc trước lạm tình. Con cái trong đại sảnh đều lẳng lặng nhìn phụ thân bọn hắn, hầu tước Philip, mặc dù lạm tình, nhưng vẫn vô cùng tốt với huyết mạch của mình, dù là vợ cả con thứ đều sắp xếp ổn. -8 ngày sau, đại quân Faustin sẽ công thành. Hầu tước Philip nói ra một tin động trời, tin tức này bao gồm cả quốc vương và quý tộc đều không biết. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cả đại sảnh yên tĩnh. -Tất cả thu thập chuẩn bị một chút, đến lúc đó thì chạy. Hầu tước Philip nói dứt lời, như thể khí lực toàn thân đều bị rút sạch. Không để ý đến biểu lộ của đám người, hầu tước Philip rời khỏi đại sảnh. Vì sao hắn lại biết chuyện tình báo bí mật như vậy, sao hắn có thể biết hầu tước Campbell thật ra là con riêng của quốc vương, bởi vì hắn là “tài thần” của Charles! Bởi vì hắn có một sản nghiệp bao phủ Charles, mạng lưới tình báo từng khu. Có lẽ do con cái nhiều lắm, đa số con cái của hắn đều không có nhiều thân tình, nhiều hơn chính là kính sợ, hắn chỉ biết đến số ít đứa, mỗi lần thỉnh an cho hắn, hắn đều thăm hỏi ân cần. -Grace cùng Christine hẳn cũng đã đến vương quốc Karaman. Hầu tước Philip nằm trên xích đu trong thư phòng, híp mắt nhìn trời. Nữ nhi Grace cùng tôn nữ Christine là một trong số ít con cháu mà hắn yếu thích, cho nên mấy tháng trước hầu tước Philip bỏ ra nhiều khí lực, không trêu chọc sự chú ý của vương thất, phái đội nhỏ đưa hai người ra ngoài. Một ánh quang xẹt qua, hầu tước Philip nhắm hai mắt lại. -Cái gì! Ngày thứ tư sau năm mới là công thành? Locke kinh ngạc nhìn Angelina. Angelina không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Sau lần trước đi tìm Locke, lần này nàng lại mượn cơ hội đi tìm Locke. Công chúa Anglelina lại hưởng thụ thời gian chỉ có hai người, Lần này mượn cớ mời Locke tham gia “Tiệc năm mới” do quý tộc trong quân doanh tổ chức. Là “ân nhân cứu mạng” của công chúa, dưới sự hết lòng của công chúa Angelina, bình dân như Locke cũng có cơ hội tham gia cuộc hội tụ chỉ thuộc về tầng lớp quý tộc. Đương nhiên đừng nghĩ tốt như vậy, Locke đoán chừng sẽ không ở cùng với các đại nhân vật, như vương tử Kensel cùng hầu tước Mammon, có lẽ hắn sẽ ở cùng bọn bá tước. Locke lại không quan trọng lắm, hắn thậm chí không muốn đi, ngoài việc có thể ăn ngon hơn, nghe được chút tin tức, Locke không làm được chuyện gì, hắn tình nguyện vào ngày năm mới tụ tập một chỗ cùng bọn Grace, Akano nướng đồ, nói chuyện phiếm, ngắm trăng. Nhưng hảo tâm của Angelina, Locke cũng không đành lòng cự tuyệt, huống hồ một binh nhất trong quân doanh như hắn, nào có tư cách cự tuyệt binh đoàn trưởng như Angelina, đương nhiên đây chỉ là nói đùa. Vẫn như lần đầu gặp mặt, Angelina trước mặt Locke chưa từng lộ ra sự ngạo mạn của quý tộc. Chỉ còn ba ngày là đến năm mới, các binh sĩ vẫn chưa nhận được nhiệm vụ tác chiến, cấp trên chỉ lệnh cho mỗi binh sĩ gấp rút luyện binh, năm mới năm nay, nhóm binh lính bình thường đều muốn vượt qua huấn luyện. Chuyện này đối với binh lính cũ thì không có gì, mấy năm trước đó cũng đều như vậy. Lau sạch trường kiếm của mình, Locke vừa có chờ mong vừa có kháng cự cho cuộc chiến. Locke mặc dù hiếu chiến nhưng cũng không thích giết chóc, hắn hiếu chiến là vì bốn năm sinh hoạt quân đội, Locke đã dành một phần lớn thanh xuân cho chiến trường, thời gian dài như vậy không đánh trận, hắn cảm thấy hơi không tự nhiên. Trường kiếm trong tay Locke là tốn lượng quân công lớn đổi lấy, ngoài ra còn có một bộ giáp toàn thân tinh mỹ. Vật liệu của trường kiếm cùng áo giáp nghe nói đều là chế tạo từ “minh thiết khoáng”, độ cứng không thua sắt thép, chủ yếu nhất là chênh lệch về độ nhẹ, Locke dù thân mang đấu khí, nhưng thân thể không cường tráng như Hans, trọng lượng trang bị nhẹ hơn có thể giảm bớt gánh nặng cho hắn. Có hai trang bị này, thực lực Locke tăng lên không chỉ một bậc. Angelina thấy vẫn chưa đủ, theo ý ban đầu của nàng là phối cho Locke nguyên bộ, bao gồm cả giày cùng áo choàng… Locke nghe thấy thì sắc mặt liền tối lại, còn áo choàng… Nếu ngại hắn chết không đủ nhanh thì có thể mặc như vậy. Sống trên chiến trường bốn năm, Locke biết rõ trang bị càng nặng càng dễ chết, hắn hiện tại chỉ đổi vũ khí cùng khôi giáp, đã rất đặc biệt so với những trung đội trưởng khác, ngược lại binh sĩ Charles lại xem hắn như đại nhân vật cấp bậc binh đoàn trưởng. Tưởng tượng một đám binh sĩ Charles chạy về hướng mình, Locke tê cả da đầu. Hắn chỉ là một kỵ sĩ thực tập sơ cấp, cũng không giống như trưởng nhóm binh đoàn, có được ít nhất là thực lực kỵ sĩ thực tập cấp cao. Huống chi quanh mỗi vị binh đoàn trưởng ít nhất đều có một thân vệ bên cạnh. Angelina mặc dù hơi thất vọng, nhưng quyết định của Locke, nàng cũng không can thiệp quá nhiều. -Quân công vẫn không đủ sao? Angelina dường như nhớ tới gì đó, nói với Locke. -Nếu không đủ thì ta cho thêm ngươi. Locke nghe xong liền choáng váng cả đầu óc. Quân công của hắn là 10000 điểm, đổi hai kiện trang bị chỉ hao tốn 3000, còn thừa lại 7000. Phải biết rõ, một tước vị kỵ sĩ quý tộc đổi cũng chỉ cần 5000 quân công, nói cách khác thì không cần lời hứa hẹn của vương tử Kensel, thì sau khi kết thúc chiến tranh, Locke cũng có thể dùng quân công của mình đổi lấy một danh hiệu quý tộc. Hai kiện trang bị mà bằng nửa giá tước vị quý tộc, cũng thể hiện rằng hai trang bị này không tầm thường. Bây giờ vẫn chưa khai chiến, Locke vẫn chưa trải nghiệm được, nhưng hắn tin rằng lúc chiến tranh bắt đầu, hai trang bị này sẽ không khiến hắn thất vọng. Quân công của Angelina mỗi tháng đều có hạn mức, quân công gần đây của nàng tháng sau mới tới sổ, chỉ là không kịp chia thưởng cho Locke, đương nhiên lần này không nhiều như lần trước, chính quân công mà Angelina một tháng có thể chia cho cũng được hai ba ngàn. Sỡ dĩ có thể chia cho Locke như vậy là vì Angelina là công chúa vương quốc Faustin, muội muội của vương tử Kensel, viên ngọc quý của quốc vương, đương nhiên không thiếu trang bị gì, cơ hồ muốn gì sẽ có nấy. Angelina còn cho hắn một thông tin, trên người Locke bây giờ đang có một ma pháp bí bảo, có thể ngăn được một kích toàn lực của kỵ sĩ thực tập cao cấp hoặc ma pháp cao cấp, có thể nói là bảo bối tốt trong bảo khố hoàng cung. Đây là thời gian trước, quốc vương Faustin phái người đưa tới. Yêu mến của quốc vương bệ hạ đối với công chúa Angelina có thể thấy được. -Ngày mai nhớ tới nha! Angelina vẫy tay tạm biệt Locke. Thời gian nàng có thể ở chỗ Locke cũng có hạn, mỗi lần đều đến một lát rồi rời đi, không để người khác nghi ngờ. Dịch: Hong Biên: Khangaca Hết chương 103.