Chương 107: Ước Định

Thấy vị cường giả có thực lực xứng tầm bên Faustain chưa buồn xuất hiện, đại sư Karida cũng không quan tâm nhiều, thời gian của hắn không còn nhiều, bắt buộc vào giây phút cuối cùng phải vì quốc gia cống hiến điều gì đó. “xì xầm xì xầm…” Đại sư Karida một tay cầm cây quyền trượng màu đen, bắt đầu lẩm bẩm niệm chú. Mặc dù những người xung quanh không hiểu hắn đang ngâm xướng cái gì, nhưng từ bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống cùng các hiện tượng thiên nhiên càng lúc càng bất thường, có thể thấy dù là gì sắp xảy thì cũng không phải là một dấu hiệu tốt, ít nhất là về phía Faustain. - Dừng lại! Một giọng nói xa xăm từ giữa những đám mây truyền đến. Sắc trời xung quanh thành Otis bị bao phủ bởi những đám mây đen do dao động năng lượng của một vị Ma pháp sư chính thức tạo ra. Lúc này đang là mùa đông, một số tinh thể tuyết mịn lặng lẽ rơi xuống đất, thời gian như lắng đọng ngay tại lúc ấy, vương thành Charlie cách đó hơn trăm dặm tuyết đã ngừng rơi một tháng, nay bỗng rơi trở lại. - Quả nhiên là một học sinh tài năng của Học viện tháp Thánh, chỉ bằng thực lực của Ma pháp sư chính thức đã có thể ảnh hưởng và thay đổi môi trường xung quanh. Âm hưởng đó tiếp tục vang lên, từ xa đến gần, trên toàn bộ chiến trường không ai là không nghe thấy rõ. Ánh mắt của vị Ma pháp sư trường bào xám đứng trên tường thành cũng không còn thản nhiên lãnh đạm như trước, đồng tử mở to cho thấy nội tâm vị đại sư cường đại này không hề bình tĩnh. Không phí thêm lời vô nghĩa, Ma pháp sư nhẹ nhàng hắng nhẹ giọng một cái, ngừng niệm chú ma pháp, thân thể bay thẳng lên không trung, phóng vọt đến đám mây đen trước mặt thành phố Otis. Vào một nơi mà dám người Locke không nhìn thấy được, tận tầng mây bên trên, không có âm u như mặt ngoài bị mây đen bao phủ, ngược lại bầu trời rất quang đãng, nhìn không ra đã là tiết trời mùa đông khắc nghiệt. Đâu đó giữa những đám mây, một nam nhân mặc áo giáp, khoác áo choàng đỏ lặng lẽ đứng đó, có vẻ như hắn đã đợi đại sư Karida rất lâu rồi. Ma pháp sư Karida không ngạc nhiên khi nhìn thấy nam nhân kia, trực tiếp bay thẳng tới. - Là ngươi sao, Roma! Đại sư Karida có vẻ biết vị Kỵ sĩ kia. - Đại sư Karida, đã lâu không gặp! Ngữ khí của Kỵ sĩ Roma không thay đổi, chậm rãi nhấc mũ giáp lên, lộ ra khuôn mặt nam nhân thần bí. - Nếu chỉ đến đây để ngăn cản ta, thì một mình ngươi không đủ đâu. Ds Karida không chấp nhận thái độ hiền hòa của Rom. - 15 năm không gặp, tính tình của đại sư ngài vẫn nóng nảy như vậy! Kỵ sĩ Roma cười nói. - Hừ, ta gặp qua ngươi một lần tại Thâm lam ngục hỏa thế giới, nể tình chúng ta đã từng cùng nhau chém giết đám Địa ngục hỏa, ta sẽ không khiêu khích ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quấy rầy ta. Đại sư Karida lạnh lùng nói. - Tư thế anh hùng một địch ba của đại sư ngài, Roma đến nay vẫn không dám quên. Khuôn mặt của Kỵ sĩ Roma bây giờ cũng chưa có biểu hiện phong phú gì, tựa hồ hắn thật sự bội phục người trước mặt. - Vậy mà ngươi còn muốn ngăn cản ta? Đại sư Karida hỏi ngược lại. Hắn cũng biết vị Kỵ sĩ Roma này, hai người từng cùng nhau tham gia một cuộc chiến tại thế giới khác. Do cả hai có mối quan hệ láng giềng, nên chí ít cũng biết nhau. - Xét cho cùng, chuyện này cũng liên quan đến vinh quang và tương lai của quê hương ta. Lần này ta phải ra mặt. Kỵ sĩ Roma không trả lời trực tiếp câu hỏi của đại sư Karida, chỉ nói một câu như vậy. - Hừ! Đại sư Karida cười lạnh một tiếng. - Chỉ dựa vào mình ngươi? Nói rồi hắn nhìn về phía chiếc áo choàng sau lưng Kỵ sĩ Roma. - Còn cả chiếc áo choàng giúp ngươi bay lượn đó nữa? Kỵ sĩ Roma không đáp lại, chỉ là đạm mạc chậm rãi cởi bỏ áo choàng sau lưng, điều thần kỳ là áo choàng kia ấy vậy mà lại đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng con mắt hung hăng của Ma pháp sư Karida không phải đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng, mà là vị Kỵ sĩ Roma cũng đang đứng trên không trung. - Ngươi đã đột phá sao? Đại sư Karida không dám tin, hỏi. - Ta rõ ràng không cảm nhận thấy gì! - Không! Vẫn chưa. Kỵ sĩ Roma thành thật trả lời. - Nhưng đã chạm ngưỡng rồi. Đại sư Karida thất hồn lạc phách khi nghe thấy vậy, Kỵ sĩ Roma vội tiếp tục: -Tuân thủ theo quy tắc tháp Thánh, ta và ngài đều giống nhau, đều không thể động thủ. - Tuân thủ các quy tắc của tháp Thánh, ta có thể hứa sẽ không ra tay. Kỵ sĩ Roma thử cố gắng thuyết phục đại sư Karida một lần nữa. Các Ma pháp sư vẫn luôn bí ẩn và cường đại hơn các Kỵ sĩ, các Kỵ sĩ cơ thể người đầy cơ bắp sẽ không lý giải quy tắc là gì, định luật là gì, cho nên bọn hắn am hiểu sử dụng sức mạnh của bản thân để giành chiến thắng. Các Ma pháp sư không giống vậy, đơn giản nhất là nguyên tắc đòn bẩy, dưới sự điều động của bọn hắn, có thể lấy ma lực dự trữ yếu ớt trong thân thể, tập hợp một đợt nguyên tố thủy triều. Dù là Kỵ sĩ cường tráng đến đâu cũng không thể đỡ được một kích từ vị Ma pháp sư cùng cấp. Sức đề kháng vật lý của bọn hắn hoặc giả cao vượt ngưỡng bình thường, nhưng khi đối mặt với lực lượng nguyên tố của Ma pháp sư, xương cốt cứng rắn hay làn da dẻo dai cũng chỉ mỏng manh không kém một tờ giấy là bao. -... Đại sư Karida không lên tiếng, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của hắn lại trái ngược với tâm trạng không được tốt hiện giờ. Hắn trước đây cũng biết chút ít về thực lực của Kỵ sĩ Roma, là một Kỵ sĩ cao cấp, đại sư Karida thân là Ma pháp sư chính thức, căn bản không cần sợ Roma. Nhưng nếu Roma chạm ngưỡng Địa Kỵ sĩ thì mọi chuyện lại đi một nhẽ khác. Địa Kỵ sĩ là cách gọi giai vị của Kỵ sĩ trong thế giới này. Nhưng ở nhiều thế giới khác, sinh mệnh có trí tuệ sẽ gọi Địa Kỵ sĩ là “Sinh mệnh cấp hai”. Đúng vậy, cấp Kỵ sĩ và Ma pháp sư chính thức chỉ là sinh mệnh cấp một, nhưng chỉ cần là vậy, bọn hắn đã đứng ở trên hết thảy chúng sinh rồi. Nếu đã chạm ngưỡng Địa Kỵ sĩ, chuyện này cũng không đơn giản nhẹ nhàng như cách Roma nói. Sinh mệnh cấp hai vô cùng khan hiếm ở các quốc gia lân cận, như hắn là một Nhà luyện kim thuật cấp thấp kiêm Ma pháp sư cấp một, có giao hữu vô cùng rộng rãi, trong hơn mười quốc gia lớn nhỏ chung quanh, hắn chỉ biết vẻn vẹn một nhân vật ở cấp độ Địa kỵ sĩ mà thôi. Một Sinh mệnh cấp hai đã đủ để khiến hàng chục triệu nhân khẩu ở hơn mười quốc gia này đứng ngồi không yên, uy lực kinh người. Dù mới chỉ đạt đến ngưỡng Sinh mệnh cấp hai nhưng Roma cũng tự tin rằng mình có thể đỡ được hầu hết các đòn tấn công của Ma pháp sư Karida. Mặc dù các Kỵ sĩ chính thức có thể mượn nhờ đấu khí bay lượn trong một thời gian ngắn, thậm chí đấy cũng không hẳn được gọi là bay, nó chỉ có thể coi là “lướt” đi thôi. Địa kỵ sĩ lại ở đẳng cấp khác, Sinh mệnh cấp hai có thể thoát khỏi lực hút của mặt đất, mặc dù công pháp tu luyện của Kỵ sĩ rất ít khi dùng đến bay lượn, nhưng chỉ cần thực lực đủ lớn, liền có thể dựa vào hải lượng đấu khí chèo chống giúp bản thân bay được. - Mặc dù ngươi đã chạm ngưỡng Địa kỵ sĩ, nhưng ngươi vẫn không thể ngăn cản ta được đâu. Đại sư Karida nói với vẻ không phục, bộ râu cũng lên xuống theo nhịp nói. Roma nghe thấy vậy cũng không biết phản bác lại điều gì, quả thực là hắn chỉ vừa mới chạm ngưỡng ngưỡng Địa Kỵ sĩ, có thể cậy nhờ lĩnh ngộ năng lực đấu khí mà bay lượn được, cộng thêm sự gia trì của vật phẩm ma pháp “Phi tường đẩu bồng” cũng đủ để giữ chân đại sư Karida một lúc. Hắn bây giờ chỉ có thể nói là bán Địa kỵ sĩ, còn cách Sinh mệnh cấp hai một khoảng vô cùng lớn. Cho nên không thể chặn được quá nhiều đòn tấn công của Ma pháp sư siêu việt. - Quy định tháp Thánh nêu rõ: chỉ cần ngươi là Ma pháp sư đạt tới cấp một trở lên, không được phép ra tay trong phạm vi lớn với người bình thường. Ngài thực sự muốn vi phạm sao? Roma tiếp tục nói với đại sư: - Hình phạt sau đó của tháp Thánh, ngài cũng không thèm để ý sao? Karida dưới lớp trường bào xám quay đầu nhìn một lượt đám dân thường ở thành Otis dưới lớp mây mù, mặc dù những đám mây đen dày đặc che khuất tầm nhìn của hắn, nhưng tinh thần lực cường đại đủ để hắn thăm dò được tình hình phía dưới. - Ta giờ đây đã là một lão già họm hẹm lắm rồi. Đại sư Karida thở dài, giờ hắn không còn dùng ngữ khí ăn miếng trả miếng, đối chọi gay gắt với Kỵ sĩ Roma giống khi nãy, mà giống lão giả già yếu hết sức bình thường. - Charlie cần ta cống hiến chút công sức. Đại sư Karida đã sinh sống ở Charlie hai trăm năm và đã dành gần nửa cuộc đời ở nơi này nên có tình cảm sâu sắc với Charlie là chuyện dễ hiểu. - Nhưng điều ngài có thể làm dù sao cũng có hạn, có ta ở đây, ta sẽ phong tỏa đại bộ phận ma pháp của ngài. Roma mặc áo giáp nói, hắn chỉ phát ngôn nửa chừng, bởi kỳ thực thực lực của Roma hiện giờ chỉ đủ chắn đỡ vẻn vẹn đại đa số ma pháp mà thôi, còn về lâu dài thì chưa chắc. - Charlie hiện giờ không còn vị Kỵ sĩ nào nữa, trừ phi ngươi hứa hai vị Kỵ sĩ kia không hành động. Nói rồi đại sư nhìn hai vị anh tài nổi bật nhất phía dưới - Hầu tước Sandrew và vị cường giả trong quân đoàn Hùng Sư. Kỵ sĩ Roma suy nghĩ một lúc lâu mới đồng ý. - Được! Nói rồi, bèn đưa tay trái ra nắm lấy chiếc áo choàng vẫn đang lơ lửng giữa không trung, khoác lên vai, bay xuống dưới lớp mây mù. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 107.