Chương 116: Thủ Vững tường Thành

Hầu tước Philip trên tường thành kiên quyết đứng đó như một pho tượng, thỉnh thoảng ra lệnh cho binh lính xung quanh. - Đội quân dự bị năm đâu? Mau đi ra cửa tây! Đợt tiến công tiếp theo của địch đang tới! - Trung đội bảy! Trung đội bảy! Gerson, ngươi đưa binh lính của mình và của trung đội bảy cùng nhau tới cổng thành phía nam, bên đó đang cần các ngươi. Hầu tước Philip vừa nói dứt lời, mệnh lệnh vẫn chưa được thực hiện, thì các binh sĩ dưới trướng của hắn đã vây quanh khẩn cầu. - Hầu tước đại nhân, ngài hãy nghỉ ngơi một lát đi! - Phải vậy đấy, đại nhân. - Đại nhân, xin hãy nghỉ ngơi một lát. Hầu tước Philip chỉ huy trên tường thành đã bốn ngày liên tiếp, tất cả những binh sĩ Charlie ở đó đều nhìn thấy. Vào ngày thứ hai, Hầu tước ra lệnh cho một nửa binh lính bảo vệ thành, một nửa còn lại nghỉ ngơi lấy sức, sau đó thay phiên nhau thủ thành. Ý đồ của Faustain rất rõ ràng, Hầu tước Philip cũng nhìn ra được, hắn không thể để binh sĩ thủ thành bị đối thủ giày vò thể lực đến kiệt quệ. Các binh sĩ đã nghỉ ngơi, nhưng Hầu tước Philip vẫn ở trên tường thành. Trong suốt bốn ngày vừa qua, Hầu tước Philip không hề chợp mắt, thậm chí hiếm khi di chuyển vị trí của mình. Những binh sĩ ở gần quanh Hầu tước đều có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nhợt nhạt và cái cổ hơi run của Hầu tước Philip, xem chừng hắn ta cũng sắp đến cực hạn rồi. Để có thể kiên trì được tới mức này, ngoại trừ thể lực không tầm thường, còn phải dựa phần lớn vào ý chí kiên định. - Thưa đại nhân, ngài hãy lui vể nghỉ ngơi một lát đi. Một nam tử dáng người thô kệch, trên thân thể đã có vô số vết thương nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu, đã bị sự kiên trì của Hầu tước Philip làm cảm động đến rơi nước mắt. - Không cần nhiều lời, đi mau đi! Hầu tước Philip cắt lời cố gắng khuyên nhủ của binh lính xung quanh, ra lệnh cho bọn hắn tản đến các cổng thành khác hỗ trợ. - Rõ! Binh sĩ đó lau đi vết máu trên mặt. - Trung đội bảy, đi theo ta! Hắn vung trường thương lên, đi tới tiếp viện cho cửa nam. Sau khi tất cả binh lính rời đi, Hầu tước Philip mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể thoáng lắc lư, nhưng cuối cùng cũng không ngã xuống, Hầu tước Philip lấy lại thăng bằng, tiếp tục đứng vững như tượng. Mặc dù hắn cũng là một kỵ sĩ thực tập cao cấp, nhưng thành tựu có được đều là nhờ thuốc quý cùng thiên tài địa bảo chất đống. Hầu tước Philip có rất nhiều sức mạnh, nhưng thực tế nếu buộc phải giao chiến, hắn thậm chí còn không đánh bại được một kỵ sĩ thực tập trung cấp. Nhưng là một thương nhân tài ba, Hầu tước Philip cũng không cần đích thân ra tay, dưới trướng còn một nhóm lớn cao thủ do hắn cấp dưỡng, đủ để giúp Hầu tước giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Nhưng bây giờ, thực sự đã đến lúc dầu hết đèn tắt. Kỵ sĩ thực tập cao cấp cũng cần phải nghỉ ngơi, huống hồ là Hầu tước Philip, cơ hồ hắn chưa từng trải qua một trận chiến nào thống khổ như vậy. Hầu tước Philip cố gắng gượng không để cho mí mắt sụp xuống, bởi vì hắn lo một khi hắn thiếp đi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Đối với vương quốc Charlie, Hầu tước Philip vẫn là có tình cảm đặc biệt, và hắn cũng hạ quyết tâm sẵn sàng cống hiến tất cả cho đất nước của mình. - Hầu tước đại nhân, ngài cần nghỉ ngơi. Một giọng nói khàn khàn từ phía sau Hầu tước Philip truyền đến, khiến hắn giật mình toát mồ hôi lạnh, hắn không hề phát hiện phía sau lưng từ lúc nào đã có người xuất hiện. Nhiều năm dưỡng thành thần thái, mặc dù có hơi giật mình nhưng vị Hầu tước này mặt vẫn không đổi sắc, từ tốn quay mặt lại nhìn, một vị tướng lĩnh mặc áo giáp màu xanh lam xuất hiện. Vị tướng đứng đó nắm lấy cây giáo to hơn bắp đùi người bình thường trong tay. Hầu tước Philip vừa nhìn thấy đã nhận ra đối phương chính là tâm phúc của quốc vương, thống lĩnh của đội cấm vệ quân - Sanchez. Mặc dù đang cầm một cây thương to lớn và mặc áo giáp sắt nặng nề, nhưng Sanchez hoàn toàn không phát ra tiếng động nào. Đây là biểu hiện của việc hoàn toàn khống chế được sức mạnh của bản thân, sức mạnh của thống lĩnh cấm vệ quân thật là khó lòng đo đếm được. - Không cần đâu! Hầu tước Philip nói ngắn gọn. Mặc dù thực lực chênh lệch nhiều so với chỉ huy cấm vệ quân, nhưng Hầu tước Philip hoàn toàn không cần phải sợ hắn. - Đây là mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ, ngài cần phải nghỉ ngơi! Sanchez nói rồi phất tay, hai tên binh sĩ mặc giáp sắt sau lưng hắn bước ra, một trái một phải tháp tùng Hầu tước Philip nghỉ ngơi. - Đưa Hầu tước xuống nghỉ ngơi. Sanchez ra lệnh. Lúc này Hầu tước Philip mới nhận ra có rất nhiều binh lính mặc giáp với trang bị như vậy dưới cổng thành phía sau lưng mình. Sanchez đã đưa phần lớn đội quân của mình - đội cấm vệ quân tinh nhuệ, đến cổng thành phía đông. Hắn không phản bác, cũng không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo hai binh sĩ xuống thành, hắn giờ cũng đã thực sự kiệt sức. Hiện tại cửa thành có cao thủ Sanchez, bên cạnh còn có đội hộ vệ thiết giáp, để hắn tiếp quản trấn thủ nơi này cũng không thành vấn đề. Sanchez và một nhóm binh lính nhìn Hầu tước Philip bước xuống tường thành. Những ngày chiến đấu này đã khiến các binh lính cấp thấp đó ngưỡng mộ Hầu tước của mình từ tận đáy lòng. Sáng sớm hôm sau, sửa sang xong, doanh đội Locke bắt đầu mài đao, như thường lệ, buổi chiều hôm nay sẽ lại tham gia công thành. - Locke, áo giáp của ngươi lấy ở đâu thế? Trung đội trưởng Monte có chút ghen tị nhìn bộ áo giáp màu vàng lấp lánh Locke mặc trên người. Sau nhiều ngày chiến đấu, những binh sĩ của doanh đội Kedozi cũng gặp cảnh đổ máu không ít, bên thủ thành quân địch không tiếc thủ đoạn dùng các loại vũ khí hạng nặng để đẩy lùi quân hắn, cho nên một chiếc áo giáp vững chắc chính là cần những lúc như này để phát huy tác dụng. Áo giáp của Locke đã không còn là bí mật, bọn hắn nhìn thấy Locke không cần nhiều phản ứng vẫn có thể đỡ lại đá lăn dễ dàng. Những binh sĩ khác đoán rằng Locke đã sử dụng đấu khí để đỡ đòn, nhưng trung đội trưởng Monte đứng cách Locke không xa, có thể cảm thấy Locke chắn chắn không sử dụng đấu khí vào thời điểm đó, hắn hoàn toàn dựa vào cơ thể và trang bị của mình để tránh né và hất vật cản. Trung đội trưởng Monte tò mò cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Locke chỉ có thể giả câm. Hắn ta thực sự không muốn phơi bày con số quân công khổng lồ đến không thực của mình, hơn nữa khối tài sản đó từ đâu mà có Locke hiểu rất rõ, nên càng không được để lộ. Thấy Locke không trả lời, trung đội trưởng Monte cũng không hỏi nhiều, có thể nhìn thấy trường kiếm hắn đeo bên hông cũng cùng một loại mẫu mã với chiếc áo giáp hắn mặc, Monte ngầm quan sát, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ. Vị thủ lĩnh râu quai nón của đội lính đánh thuê mặc dù cũng là kỵ sĩ thực tập sơ cấp, nhưng cảm giác hắn mang đến cho Locke mãnh liệt hơn rất nhiều so với trung đội trưởng Monte. Nếu ví khí tức của trung đội trưởng Monte giống như một thanh kiếm không vỏ, thì nam nhân râu quai nón kia giống như một chiếc rìu dính đầy máu. Mặc trên mình chiếc áo giáp cao cấp, Locke tự tin mình có thể đánh một trận không phân cao thấp với lão binh Monte. Nhưng đối với nam tử kia, không hiểu sao trực giác luôn nhắc nhở hắn nên đề cao cảnh giác hơn. Trong lúc Locke vẫn đang dựa mình vào phiến đá suy tư, bỗng chiếc vòng tay hắn đặt trong người bắt đầu nóng lên. Hắn biết đây chính là Angelina đang có chuyện tìm mình. Angelina nói chiếc vòng tay trạm khắc tinh xảo này có tên “Nguyệt Trạc”, đã được nàng dùng tinh thần lực khắc xuống lạc ấn. Những thông điệp phức tạp khác không thể truyền tải được, kiểu phát nhiệt đơn giản mà Angelina đang dùng chỉ là loại thủ thuật đơn giản. Locke bình tĩnh đi ra khỏi doanh trại, mặc dù binh lính trong doanh trại đều biết hắn từng cứu công chúa, thậm chí còn thường xuyên thông qua các đại nhân vật như Ma pháp sư giao lưu. Nhưng là một người không thích thể hiện, Locke không muốn quá nhiều người nghị luận về mình chỉ vì những chuyện này. Chiếc vòng càng ngày càng nóng thậm chí còn có chút bỏng tay, xem ra chủ nhân của nó đang rất nóng lòng. Locke tò mò rảo bước nhanh đến doanh trại của Ma pháp sư. Trên đường đi, các binh sĩ nằm la liệt, bày ra đủ kiểu tư thế để tranh thủ chợp mắt. Thủ vệ bên Charlie vẫn đang nghiến răng kiên trì, bên Faustain cũng không ngoại lệ. Trận công thành đã diễn ra hơn một tuần lễ, trung bình mỗi ngày giao chiến một lần, binh lính Faustain cũng chịu không ít áp lực. Cũng may phần lớn đều là lão binh, như cái tên cao lớn thô kệch như Hans còn có phần không chịu nổi, nằm xuống là ngủ say như chết. Mặc dù những lúc như này ý thức phòng hộ sẽ hơi thấp nhưng sau giấc ngủ ngắn, hiệu quả phục hồi sức lực sẽ rất cao. Locke bước từng bước dài, nhẹ nhàng bước qua mấy chiến hữu nằm ngủ ngả nghiêng trên đường, sau khi tu luyện đấu khí khiến Locke khống chế thân thể rất tốt, độ linh hoạt cũng tăng lên rất nhiều. Sau một đoạn đường không ngắn, Locke nhẹ nhàng bước qua từng “chướng ngại vật” mà không đánh thức bất kỳ ai dậy. Bước đến gần địa phận doanh trại của Ma pháp sư, trạm gác công khai xen lẫn trạm gác ngầm cũng xuất hiện nhiều hơn. Cũng may doanh đội Locke cũng đã từng làm nhiệm vụ canh gác bên ngoài, cho nên đại bộ phận hộ vệ ở đây Locke đều quen mặt, cũng không hỏi hắn khẩu lệnh mà trực tiếp để qua. Locke cũng cười với binh sĩ đang làm nhiệm vụ, mấy binh sĩ trực ban đó cũng không hề nhàn hạ, phần lớn đều bị điều động đến đây để “dưỡng sức” sau trận chiến khốc liệt. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 116.