Chương 132: Hồi Quốc

Những thu hoạch này đều là vốn liếng để lãnh chúa Kedozi chấn hưng gia tộc của mình. Binh sĩ thủ hạ dưới trướng thu được càng nhiều, đến cuối cùng người được lợi là lãnh chúa cũng càng nhiều. Không nói đến một phần ba vật tư nhất định phải giao nộp lên, đám người Locke tìm kiếm được phần lớn đều là đồ cổ và thủ công mỹ nghệ, ngay cả vàng bạc cũng là tiền tệ Charlie, mang về Faustin cũng không dùng được. Cho nên những thứ này cuối cùng vẫn phải đi qua tay lãnh chúa, trong đó lợi nhuận thu về có khi còn nhiều hơn cả một ngày binh sĩ bình thường vơ vét mệt mỏi gần chết mới kiếm được. - Nào! Chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng chiến tranh kết thúc! Lãnh chúa nâng ly, tất cả các trung đội trưởng xung quanh lần lượt đứng dậy, bưng ly rượu nho trước mặt lên, một hơi uống cạn. Trong doanh trại cấm uống rượu, những loại rượu nho này đều là chiến lợi phẩm thu giữ trong hai ngày qua, loại rượu này là do Locke và kỵ sĩ Will đào ra trong hầm rượu của một gia đình Huân tước nào đó, là rượu ngon quý hiếm. Nhưng Locke không phát hiện ra bất kỳ khác biệt nào, ngược lại còn không thích vị ngọt tê tê của nó mang lại. - Hầy, còn không ngon bằng rượu do Akano nấu. Locke lầm bầm. Ngoài các trung đội trưởng của ba trung đội, còn có hai người từ đội lính đánh thuê. Locke thích kết giao bằng hữu, trong bữa cơm tối, hắn đi tới nâng cốc chúc mừng hai người trong trung đội lính đánh thuê. Đội trưởng đội lính đánh thuê là nam tử để râu, cũng là một người bạo dạn, hào sảng, sau khi uống chút rượu thì càng thêm phần hoạt ngôn, không giống như những binh sĩ bình thường như bọn Locke. Sau khi uống hai ba ly rượu ấm bụng, nam tử để râu quai nón đã rất tự nhiên xưng huynh gọi đệ với Locke, đồng thời kể cho Locke nghe một số giai thoại và các câu chuyện thú vị mà hắn khi còn ở các quốc gia khác gặp phải, cũng không kiêng kị chuyện lãnh chúa Kedozi còn ở trong doanh trại hay không. Đây mới là chuyện mà Locke muốn nghe, hai người trong chốc lát liền kề vai sát cánh, phảng phất cứ như là hơn mười năm không gặp lại cố nhân vậy. Lãnh chúa Kedozi cũng rất hào phóng, biết có hắn ở đây, những trung đội trưởng này cũng ăn nói không thoải mái, ăn xong liền rời đi trước, để mặc bọn hắn chuyện trò thoả chí. Ngay khi lãnh chúa Kedozi rời đi, các trung đội trưởng lập tức tụ tập thành tốp hai tốp ba để nói chuyện cười đùa. Kỵ sĩ Will ngày thường không giao lưu nhiều với các trung đội trưởng như bọn hắn, ấy thế lại ở bên trò chuyện rất nhiệt tình với trung đội trưởng Monte. Locke chú ý trong bữa tối rằng Zoro thiếu gia có đến một lần, nhưng hắn chỉ chào hỏi vài trung đội trưởng rồi rời đi luôn, Locke biết đã đến lúc tình bạn của hắn và Zoro kết thúc rồi. Nếu như khi trước Zoro không ra mệnh lệnh như vậy, không để cho hắn đưa Angelina cùng chạy sang bên kia, có lẽ hai người đã trở thành bằng hữu rất thân thiết. Nhưng đấy là nếu như. Locke rũ bỏ những phiền muộn lướt qua trong đầu, tiếp tục lắng nghe nam nhân râu quai nón kể chuyện bằng chất giọng khàn khàn, nói về những tao ngộ đã xảy ra với mình khi hắn nhận nhiệm vụ ở vương quốc Karaman và liên minh Ligia. Bất kể là cường đạo xảo trá hay là sinh vật ma hóa hung hãn, qua cách kể của nam nhân râu quai nón đều được hiển thị một cách sống động trong tâm trí của Locke. Locke đã từng đụng độ sinh vật ma hóa, thậm chí còn giết chết một con ma thú, những trải nghiệm mà nam nhân râu quai nón kể lại, Locke cảm thấy đây đều là chuyện xảy ra trong thực tế, không phải chuyện hoang đường, cho nên hắn cũng cẩn thận lắng nghe. Đương nhiên, Locke cũng không có hứng thú nghe chuyện đối phương chém được bao nhiêu cái đầu thổ phỉ, tay hắn cũng nhuốm máu của mấy chục tính mạng binh sĩ Charlie rồi, chỉ là mấy ổ cường đạo làm sao mà khó nhằn như binh sĩ chính quy được!  Cho đến cuối cùng Locke cũng mê mê mang mang không biết làm sao trở về được doanh trướng, chỉ biết buổi sáng mở mắt ra, đầu tiên là đầu đau như búa bổ, mãi lâu sau mới hoàn hồn lại, quay sang nhìn thấy Akano vẫn ngủ yên bình. Rượu nho không mạnh, nhưng hậu sau khi uống thì thực sự rất nặng. Tối hôm qua Locke uống rượu trên bàn, bởi vì cảm thấy rượu ngọt cho nên uống như nước lã, cũng không biết là uống hết bao nhiêu bình. Kết quả cuối cùng là lúc rượu bộc phát, hắn hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Vốn dĩ với thể chất hiện giờ của Locke, những loại rượu bình thường uống bao nhiêu không quan trọng, vấn đề là rượu kia xác thực là rượu ngon, cũng không biết bị nguyên chủ chôn dưới đất bao nhiêu năm. Locke không phải là người hay uống rượu, chỉ một khắc không chú ý liền chuốc họa vào thân. Nếu hắn ban đầu có ý thức để đấu khí tản mát qua dạ dày của mình một lượt, hoặc là tuần hoàn khắp cơ thể một hồi, sáng nay khi thức dậy hắn cũng không bị thê thảm như vậy. Không quấy rầy Akano nghỉ ngơi, Locke nhẹ nhàng xuống giường, mặc áo giáp, đi ra ngoài đánh bộ quyền trong doanh trại. Đêm hôm qua lãnh chúa Kedozi đã cho binh sĩ trong toàn doanh đội nghỉ ngơi, cho nên tất cả mọi người đều chơi rất xả láng, bây giờ ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ trong doanh trại, hầu như không có bất kỳ binh sĩ nào khác. Hít một hơi thật sâu, Locke chuẩn bị nghênh đón một ngày mới. Vào tuần thứ hai sau khi công hạ thành Otis, những bông tuyết của Charlie lại phiêu đãng rơi xuống. Lần này khác với trước đây, lượng tuyết rơi dày gần bằng đầu gối, giống như hồi hắn còn ở Bạch Linh sơn mạch, lấy chân đạp xuống đất cũng để lại một hố sâu. May thay, trận tuyết này rơi vào hai tuần sau, nếu không, có chiếm được thành Otis hay không là chuyện vô cùng khó nói. - Hồi quốc? Lãnh chúa Kedozi ngạc nhiên nhìn quan truyền lệnh từ tổng bộ quân đoàn đang đứng trước mặt mình. - Phải vậy! Thưa lãnh chúa đại nhân, đây là mệnh lệnh do đích thân Hầu tước phê chuẩn. Vị quan truyền lệnh đó đáp. - Ngươi có thể giải thích cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không? Lãnh chúa Kedozi không nắm chắc tình hình, nói rồi len lén kín đáo đưa cho quan truyền lệnh một túi tiền vàng. Quan truyền lệnh cẩn thận ước lượng trọng lượng, sau đó bình tĩnh bỏ vào trong túi, kế đến cười nói: - Nghe nói là mệnh lệnh của công chúa. Lãnh chúa Kedozi biểu thị đã biết, sau đó tiễn quan truyền lệnh ra về. Nếu là quan truyền lệnh của tổng bộ binh đoàn, lãnh chúa Kedozi cũng sẽ không quan tâm nhiều như vậy, cơ mà quân bộ thì khác, đối với những người có thể lăn lộn thành danh trong nơi chốn đó đều không phải đơn giản, lãnh chúa Kedozi mặc dù là một nam tước, nhưng so với những người thường xuyên có giao lưu với giới cao tầng mà nói cũng chẳng thấm vào đâu. Liên quan đến việc phân chia miếng bánh lợi nhuận sau chiến tranh, hai tuần qua đã đại khái xác định danh sách, chỉ đợi sau khi hồi quốc, thông qua các bên là quốc vương, Nghị Viện quý tộc, Trưởng Lão Viện sẽ tiến hành phân tích vòng thứ hai thậm chí là vòng thứ ba. Lãnh chúa Kedozi có Hầu tước Sandrew bảo lãnh, tước vị quý tộc chắc hẳn sẽ được nâng lên một bậc, có lẽ vào thời điểm này năm sau, lãnh chúa Kedozi sẽ có thể đổi tên thành Tử tước Kedozi được rồi. Lúc này, được hoàng tử Kensell cho phép hồi quốc trước là chuyện tốt lành. Sáu năm xa quê hương, ngay cả một lãnh chúa ăn no mặc ấm, cẩm y ngọc thực cũng nhớ nhung quê nhà da diết, huống chi là một binh sĩ bình thường. Việc doanh trại của họ được phép hồi quốc trước, không biết là do tên nào truyền tin ra ngoài, nhưng cho đến giờ các chiến sĩ trong doanh trại cũng đều truyền tai nhau như vậy. - Là thật sao, Lãnh chúa đại nhân? Monte cùng Yorkshire và các trung đội trưởng khác cùng đến gặp Lãnh chúa Kedozi để xác nhận. Khi Lãnh chúa khẽ gật đầu biểu thị đó là sự thật, khuôn mặt của mấy vị trung đội trưởng tràn ngập ý cười, hạnh phúc không tả xiết. Những vị trung đội trưởng này đều đã nhập ngũ từ khi chiến tranh mới bắt đầu, xa quê hương đã sáu năm, dù có cứng cỏi đến đâu nhưng khi nhắc tới “nhà” trong lòng ai nấy đều dâng lên một cảm xúc khó tả. Được phép hồi quốc trước quả là một lợi ích hiếm có. Mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều cuộc nổi dậy và khởi nghĩa nổ ra ở các nơi trên khắp Charlie, mặc dù chủ lực của quân đội Faustain trước mắt vẫn ở thành Otis, nhưng trên thực tế, binh lính của Faustin vẫn đang hoạt động trên toàn bộ lãnh thổ Charlie. Bọn hắn phải làm vậy để trấn áp những kẻ bạo loạn và tiêu diệt cường đạo, mọi thứ được thực hiện một cách có trật tự trong khu vực bị chiếm đóng. Khi Locke nhận được tin, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên. Vốn dĩ hắn cho rằng doanh trại của mình sẽ được bộ binh cử tới một thành phố nào đó ở Charlie để đóng quân, hai ngày nay cũng đã phái ra rất nhiều binh lính. Có thể về nhà đương nhiên là chuyện tốt, Locke cũng không nghiên cứu tỉ mỉ nguyên nhân, thượng tầng đã ra quyết định, cũng không phải chyện một tên trung đội trưởng nhỏ nhoi như hắn có thể đoán được. Vương cung của Charlie, trước kia vốn là nơi quốc vương Charlie nghị sự cùng các chúng quý tộc, nhưng giờ nó trở thành đại sảnh nơi hoàng tử Kensell và các quan chức cấp cao của Faustain bàn công chuyện. - Cử những đội nào về, các ngươi đều đã có quyết định rồi chứ? Hoàng tử Kensell ngồi ở ngay phía trên đại sảnh, giữa đại sảnh đặt ngang một hàng bàn tròn, hai bên có các quý tộc cùng tướng lĩnh đứng đó. Hầu tước Mammon, Hầu tước Sandrew và Hầu tước Xiya ngồi ở phía trước bàn tròn, hai vị kể đầu ngồi ở cánh phải, còn vị sau ngồi ở bên trái. - Đã quyết định rồi. Hầu tước Mammon, người đang ngồi ở phía bên phải, đứng dậy và chuyển danh sách cho hoàng tử Kensell. Hoàng tử Kensell cầm danh sách do người hầu gửi đến, đọc kỹ một lúc rồi quyết định: - Được, để những đội quân này về trước! Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Hầu tước Xiya ở bên kia, nói: - Hầu tước Xiya, phiền ngươi hồi quốc, trợ giúp phụ thân ta củng cố cục diện. - Rõ, thưa hoàng tử điện hạ! Hầu tước Xiya nhận lệnh. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 132.