Chương 147: Thăm Hỏi

Hiện tại, số dân thường ở thị trấn khai thác mỏ là hơn 2.000 người, trong đó có khoảng 500 người đến tuổi nói chuyện gả cưới, mà nam giới chỉ có chưa đến 200 người, còn lại đều là nữ giới. Điều này vô hình chung tạo nên thế trận nam ít nữ nhiều, và sẽ có ít nhất 200 thiếu nữ ở thị trấn khai thác mỏ không gả đi được, tại sao, đơn giản là những người đàn ông đáng ra có thể trở thành phu quân của họ trong tương lai đều đã chết ở tiền tuyến rồi. Kể từ sau khi những binh sĩ ở thị trấn khai thác mỏ trở về từ tiền tuyến, bầu không khí ở thị trấn vẫn luôn tràn ngập niềm vui, trước lúc đó kỳ thực vẫn luôn là một màn im lặng chết chóc. Năm năm trước bắt đầu kêu gọi tòng quân cho đến khi kết thúc chiến tranh trong năm nay, tổng cộng hơn 300 nam tráng và trung niên lần lượt nhập ngũ, cho đến nay chỉ có khoảng hơn 100 người trong số đó trở về. Thị trấn khai thác mỏ bề ngoài có vẻ hài hòa và ổn định nhưng bên trong lại giấu đi vô số cay đắng và nước mắt. Mà những người lính trở về giờ đây đều như bánh trái thơm ngọt, được mọi người trong thị trấn khai thác mỏ săn đón. Bất kể là người túi tiền rủng rỉnh hay lợi thế về giới tính trời ban, tất cả đều khiến phụ nữ ở thị trấn này “phát cuồng”. Nhà người khác chưa nói đến, ngay ở nhà Hans náo nhiệt đến độ người người kéo đến “hỏi rể” tấp nập, xôm tụ khiến hai huynh đệ Hans và Hank cũng đến hoa mắt chóng mặt. Về phần Locke càng là phiền phức hơn. Hiện tại hắn đang tham gia lễ đính hôn của một người lính ở Phong Diệp thôn, bởi vì người lính này cũng là một thành viên của đội kỵ binh, cho nên về tình về lý Locke vẫn phải tham gia để xã giao một chút. - Làm tốt lắm! Locke vỗ vỗ bả vai binh lính, bởi vì hắn hiện là thành viên đội kỵ binh, bất cứ lúc nào cũng có thể có nhiệm vụ truyền xuống, cho nên binh sĩ này tạm thời không thể làm tân lang sĩ quan, chỉ có thể đính hôn trước. Ở nhà nghỉ ngơi đã hơn nửa tháng, Locke định đi gặp nhóm Akano, cũng lâu không gặp hắn cũng nhớ nhung lắm. Còn cả Angelina nữa, không biết khi nào nàng sẽ trở về, lức trước nàng có nói sẽ quay lại sớm nhưng tới giờ vẫn chưa nhận được tin tức gì. Locke không muốn thừa nhận rằng mình bị kích thích bởi không khí của những đám cưới diễn ra thường xuyên gần đây ở thị trấn khai thác mỏ, bao gồm Phong Diệp thôn của hắn. Mặc dù phụ mẫu không nói ra, nhưng Locke vẫn có thể nhìn thấy trong mắt hai vị trưởng bối mong muốn Locke lập gia đình sớm. Dù sao khi lão Locke bằng tuổi hắn cũng đã kết hôn với Tia rồi. Vào cuối tháng, Locke cuối cùng cũng có thời gian để tìm mấy nàng Akano vuốt ve an ủi mấy ngày. Trong những ngày ở lãnh địa Kedozi, bốn nữ nhân gốc Charlie sinh hoạt khá gượng gạo, cái chính là không có ai để giao tiếp ngoại trừ tự nói chuyện với nhau. Giọng điệu rõ ràng khác với giọng của Faustain, khiến người dân trong thị trấn nhỏ dưới sự cai trị của Lãnh chúa rất cảnh giác với họ. Cũng khó lòng trách mấy nàng, đừng nói là bọn họ, ngay cả những người đến từ vương đô Faustain cũng không thể ăn ngon ngủ yên ở vùng nông thôn của tỉnh Del phía nam này. Nổi tiếng toàn quốc với dân phong cứng rắn, ngoại hình vạm vỡ vượt trội và cũng bài ngoại nhất chính là dân tỉnh Del. Bởi vì nơi này nhiều sơn lĩnh và rừng rậm, nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như vậy thường sinh ra điêu dân, hay nói cách khác chính là những người dân thường ở tỉnh Del. Cho nên Locke xuất hiện khiến các nàng vô cùng vui mừng. Đặc biệt là Christine, tiểu cô nương này hoàn toàn không có tư thái của một tiểu công chúa con nhà quyền quý, vừa nhìn thấy Locke liền nhào đến, chân tay ôm chặt lấy Locke như gấu túi, cả ngày không muốn xuống. Locke mang theo bốn nàng đi dạo một vòng quanh thị trấn, bộ quân phục của Locke cùng thanh trường kiếm sáng loáng ở thắt lưng khiến người dân trong thị trấn vô cùng nhiệt tình với hắn. Ngoài ra, nơi đây còn có rất nhiều bộ hạ của Locke. Binh sĩ của phân nửa trung đội kỵ binh đều là người thị trấn nhỏ này, mới đầu không biết là tên nào nhìn thấy Locke dẫn theo mấy nữ nhân đi dạo phố, sau đó tấp nập như ong vỡ tổ, toàn bộ đều tới vấn an trung đội trưởng của bọn hắn. So với Kỵ sĩ Will có tước vị quý tộc, thì cùng xuất thân là một thường dân, có như thế nào Locke vẫn có lợi thế hòa nhập với nhóm kỵ binh này tốt hơn. Locke ban ngày thuộc về Christine, ban đêm lại thuộc về Akano. Tiểu cô nương Christine bĩu môi, không hề muốn rời xa Locke, nhưng cuối cùng vẫn bị Lafite miễn cưỡng kéo về phòng, Akano lúc đó mới không nhịn được nhào vào trong lòng Locke. Cũng bởi không thiếu tiền, Locke an trí cho các nàng nơi ở tạm cao cấp nhất, không cần lo lắng tiếng ồn sẽ làm phiền đến phòng bên cạnh, Locke đã hơn một tháng phải ăn chay trường, suýt chút nữa quá đà khiến Akano gần như ngất đi. Nửa đêm sau đó vẫn chưa ăn no đủ, hắn lại mò đi tìm Grace, Locke biết mấy nàng ta ngủ riêng phòng. Lúc Grace giật mình kinh hô lên, Locke đã đè nghiến lên người nàng. Lần này, Grace không có cự tuyệt Locke, mà là gắt gao ôm lấy hắn, móng tay của nàng găm sâu sau lưng Locke khiến hắn đương như bị đau đớn kích thích càng trở nên thêm cuồng bạo mãnh liệt. Cứ thế hắn ở lì với bốn nàng trong một tuần mới quay trở lại thị trấn khai thác mỏ. Trước khi quay về, Locke đã đến thăm Lãnh chúa Kedozi một lần. Đây là lần đầu tiên hắn đến tòa thành của Lãnh chúa, nhìn từ xa bên ngoài thị trấn, nó trông giống hệt như một tòa kiến trúc lô cốt, nhưng khi đến gần thì lại hoàn toàn khác. Những tòa thành vách tường cao chót vót và bên trong được thủ vệ bảo vệ nghiêm ngặt khiến Locke cảm thấy đây giống như một tòa cứ điểm hơn là một nơi để ở. Sau khi lão quản gia John dẫn Locke đến một gian phòng khách, và dặn dò hắn đừng tùy ý đi lung tung, liền quay người đi gọi Lãnh chúa. Locke nhìn ngắm quang cảnh tươi mới trong lâu đài, mặc dù tòa pháo đài này không rộng rãi như biệt thự của Hầu tước Philip, nhưng khắp nơi đều toát ra khí thế hung hổ dọa người cùng phong cách nghiêm cẩn. Chỉ có trong quân doanh , mới có thể nhìn thấy loại phong cảnh này. Điều này làm cho Locke cảm thấy rất thoải mái, lần đầu tiên tới tòa thành của Lãnh chúa, Locke trong lòng tò mò hơn là khẩn trương. Lãnh chúa phong độ nhẹ nhàng, nhưng không thiếu phần uy nghiêm bước vào phòng khách, Locke báo cáo hình hình một tháng trước ở thị trấn khai thác mỏ, trọng điểm vẫn là tiêu diệt thổ phỉ. Có thể nói, trong bán kính ba trăm dặm của thị trấn khai thác mỏ, không có tên đạo chích nào dám ló mặt ra, đây cũng là là lý do chính khiến Locke có thể dành thời gian đến đây để gặp mấy nàng Akano. Lãnh chúa đầu tiên là biểu thị khẳng định thành tích của Locke, sau đó thưởng cho binh lính trong thị trấn khai thác mỏ một lượng Diller rất là khả quan, cuối cùng khi Locke chuẩn bị rời đi, Lãnh chúa cũng rất quý khách cưỡng ép lưu lại dùng cơm trưa. Trong bữa trưa này, ngoại trừ vị thiếu gia càng ngày càng xa lạ Zoro ra, Locke còn có vinh dự gặp được một người con trai khác của Lãnh chúa, nhị thiếu gia Barton. Vị thiếu gia Barton này mang lại cho người khác cảm giác nhanh nhẹn khôn khéo. Barton nhiều năm phụ trách, xử lý công việc ở lãnh thổ cho Lãnh chúa Kedozi, cho nên cử chỉ hành động để lộ ra khí chất và phong độ mang đậm nét giống phụ thân. Locke không cố ý kết bạn, nhưng sau bữa ăn, hắn và vị nhị thiếu gia Barton này lại trò chuyện vui vẻ rất hợp ý nhau. Barton rất là thân thiện, không hề biểu hiện ta đây là quý tộc, ngược lại còn kéo gần khoảng cách, chủ động gọi Locke là lão đệ. Locke quả thực nhỏ tuổi hơn so với hắn một chút, nên cũng không có gì bất hợp lý. Zoro thiếu gia vừa ăn xong liền rời đi, khiến Locke đang chuẩn bị chào hỏi có phần lúng túng. Barton mặc dù nhất mực nhiệt tình, nhưng Locke vẫn biết hắn không phải là nhiệt tình với mình, mà là vì địa vị, thậm chí còn là do Locke có quan hệ mơ hồ với công chúa Angelina. Từ sâu trong đáy mắt của Barton, Locke có thể nhìn ra sự khinh thường, đó là sự khinh bỉ từ đáy lòng đối với tầng lớp trên đối với tầng lớp dưới, mấy năm nay gia nhập quân đội, Locke đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt như vậy. Coi bộ vị thiếu gia Barton này vẫn chưa có đủ kinh nghiệm. Từ chối lời mời ăn tối cùng nhau của Barton, ngay đêm đó Locke quay trở lại thị trấn khai thác mỏ. Locke cũng từ chỗ Lãnh chúa biết được tin tức của Angelina. Công chúa điện hạ đã rời khỏi vương đô Charlie vào giữa tháng này, hiện tại đang trên đường hồi hương. Lãnh chúa Kedozi cũng đề cập một cách mơ hồ rằng công chúa có thể đến thành Flor của vương đô vào khoảng ngày 10 tháng sau. Đối với ám chỉ của Lãnh chúa Kedozi, Locke giả bộ nghe không hiểu. Tình yêu giữa dân thường với công chúa, đánh chết Locke cũng không thể thừa nhận, tương lai của hắn và Angelina chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó, đôi khi Locke bi quan nghĩ vậy. Tháng 4 và tháng 5 là thời gian nặng nhọc nhất của công việc đồng áng ở nông thôn, và Locke đã may mắn được “trải nghiệm” một phen. Mặc dù gia đình có số tiền tiết kiệm hơn một nghìn Diller bạc, lão Locke và Tia vẫn không bỏ mặc hoa màu trên cánh đồng. - Nhà chúng ta không thiếu cơm ăn, làm sao cứ phải mệt mỏi như vậy? Locke cởi trần, tay vịn cuốc thở hắt ra, bất đắc dĩ nói. - Đấy là tiền dành cho của hồi môn của tỷ tỷ ngươi và tiền sính lễ của ngươi đấy! Lão Locke chẳng ngần ngại quát lại. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 147.