Chương 156: Phó Thác Của Phụ Mẫu

- Tìm một lữ điếm nghỉ ngơi trước đã. Lãnh chúa Kedozi chỉ huy. Thành phố Flor lớn đến kinh ngạc, nghe nói đây là thành phố có thể chứa đầy đủ 300 nghìn người, trong đó tổng dân số của vương quốc Faustain chỉ có hơn 2 triệu nhân khẩu. Tửu quán và lữ điếm trong thành phố nhiều không đếm xuể, muốn tìm một lữ điếm có thể chứa hàng chục người trong cả đoàn xe hộ tống của bọn hắn tương đối dễ dàng. Cuối cùng, bọn họ chọn một lữ điếm có quy mô vừa phải, Lãnh chúa Kedozi lưu lại binh lính trông nom đoàn xe, sau đó tác phong thoăn thoắt mang theo một lượng lớn lễ vật để cùng đại phu nhân và Zoro thiếu gia đi bái phỏng cha vợ hắn - Hầu tước Sandrew. Nhìn theo bóng lưng của đám người Lãnh chúa rời đi, Barton chán ghét bĩu môi một cái rồi quay người sang cười nói vui vẻ với Locke và Swell: - Đi, ta dẫn các ngươi dạo một vòng! Lão Locke và Tia trên đường đi thấm mệt, xuống xe ngựa liền về lữ điếm nghỉ ngơi, còn Ria cũng ngoan ngoãn ở lại chăm sóc phụ mẫu, hiện tại Locke không có việc gì làm cho nên tùy ý đi loanh quanh với Barton. “Sớm biết như này ta đã mang theo mấy nàng Grace đi cùng rồi.” Locke thầm thở dài trong lòng, bốn cô gái không đi cùng Locke mà tự mình thuê xe ngựa, ước chừng ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến. Do đang là tháng 7 nên lúa mì trên đồng ruộng cũng vừa được thu hoạch, hầu hết dân thường trong tháng này tương đối rảnh rỗi, thêm vào việc bán ngũ cốc làm giàu hầu bao không ít, thành phố Flor so với trước kia càng thêm phần phồn hoa. Trên đường lớn, một gánh xiếc rong đang khua chiêng đánh trống hướng về trung tâm thành phố, Locke tò mò nhìn mọi thứ trước mắt. Những chú hề trong trang phục kỳ lạ, những vở opera với âm thanh lúc trầm lúc bổng, rồi cả những tảng đá to đặt trên lồng ngực do những tránh hán đang biểu diễn… tất cả đều khiến Locke kinh ngạc không thôi. Hai bên đường là những người bán hàng rong bày đủ loại đồ ăn vặt, Locke tìm thấy vài thứ mới lạ mà mình chưa từng thấy trước đây, hơn nữa nghe mùi cũng có vẻ rất hấp dẫn. - Món này bán bao nhiêu? Locke hỏi một lão nông dân đội mũ rơm, lão nông để râu quai nón đang dùng ngón tay nhanh nhẹn lật mấy con vật nhỏ, trông khá là giống thằn lằn đang nằm ngay ngắn trên vỉ nướng. - Một con thằn lằn đá, hai đồng Diller! Lão nông vừa lật con thằn lằn đá vừa có chút kính sợ nhìn Locke, bộ quân phục trên người Locke cho thấy hắn ít nhất cũng là một vị tiểu sĩ quan. Thằn lằn đá chỉ lớn bằng hai ngón tay gộp lại, Locke ước lượng. - Lấy cho ta mười xiên! Hắn nói rồi đưa cho lão nông hai mươi đồng Diller. - Có ngay! Trên vỉ nướng chỉ có mấy con thằn lằn đá, lão nông đưa trước những con đã chín tới cho Locke, sau đó từ trong sọt tre dưới chân lấy ra mấy con nữa, khéo léo cắm que tre vào trong miệng thằn lằn đá. Cho đến khi nhét đến cuối đuôi, con thằn lằn đá cứ thế bị bỏ lên vỉ nướng một cách “tàn nhẫn”. Thằn lằn đá kêu lên một tiếng khi bị than lửa hun chín, một lúc sau trên da con vật chảy ra một ít dầu, mùi thịt béo ngậy bắt đầu bốc lên hấp dẫn. Locke cắn một miếng thịt con thằn lằn đá trong tay, hương vị quả là thơm ngon, tương đối dai, khá giống với thịt hươu. Hắn đưa tay ra hiệu cho Swell và Barton bên cạnh nếu muốn thử, cả hai đều không khách khí, mỗi người lấy một xiên. - Ta đã sớm muốn ăn món này, nhưng mẫu thân không cho phép, nói như vậy sẽ tổn hại hình tượng quý tộc. Barton thì thầm nói với Locke. - Ừm, mùi vị khá là giống Agamas đá. Câu nhận xét của Swell nằm ngoài dự liệu của Locke. - Agamas đá là cái gì? Locke tò mò hỏi. - Là một con ma thú Thổ hệ cấp thấp, mùi vị không tệ. Câu trả lời của Swell khiến Locke á khẩu. Cũng chỉ có phụ thân là Kỵ sĩ thực tập cao cấp chống lưng mới có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy. Ba người họ lấy vài xiên rồi đi lang thang tùy ý dạo quanh trên con đường chính của thành phố Flor. Thằn lằn đá ít thịt nhiều xương, Locke chỉ là thấy lạ muốn nếm thử, chứ hương vị còn chẳng ngon bằng chuột lang hun khói ở quê hương hắn. Trên đường đi, ba người vừa đi vừa nghỉ, thời gian chủ yếu dành cho việc ăn uống. Thành phố Flor nằm ở phía bắc Faustain, đám người Locke đến từ phía nam tỉnh Del, cho nên dù là những thứ vốn quen thuộc đối với bọn họ đều tương đối mới mẻ ở đây, Locke không có nhu cầu gì cao sang, nguyên tắc chỉ đơn giản là cái gì chưa ăn thì mua về nếm thử, chỗ nào vui thì dừng lại lâu chút để ngắm nghía. - Đi qua kia xem một chút đi! Barton nói rồi chỉ vào một dãy cửa hàng. - Được! Locke không có phản đối, hắn ăn nốt mấy con ốc vừa mới mua ban nãy hào hứng đáp lại, giá mỗi con chỉ có một đồng Diller, đúng là ngon bổ rẻ. Swell cũng không phản đối gì, dãy cửa hàng đó bán đồ trang sức, nước hoa, đồ cổ và những vật có giá trị khác, đó chính là những thứ mà Barton thích. Sau khi ba người đi hết một dãy phố, tay Barton đã bận bịu khiêng một thùng đầy hộp lớn nhỏ, Swell cũng xịt lên người một loại nước hoa nam mới mua, chỉ có Locke đứng đó lườm nguýt hai nhân vật kỳ lạ này. Locke vừa mới phát hiện mình mới là kẻ “dị thường” trong nhóm ba người này, cả Barton và Swell đều thích mua sắm những món đồ trang trí, trong khi hắn chỉ quan tâm đến ăn uống. Sau khi đi dạo hết một vòng, hành vi duy nhất của Locke là lặng lẽ dùng quần áo của đám người qua lại, để lau sạch bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình sau khi ăn đủ các món lạ. - Ngươi không muốn mua gì à? Barton tò mò hỏi. - Cho gia đình cũng không luôn? Locke nghe thấy thế bèn bước vào một trong những cửa hàng quanh đó, khi trở ra trong túi áo khoác đã có thêm hai chiếc nhẫn bạc và một chiếc tẩu thuốc gỗ màu tím. Hai chiếc nhẫn để tặng mẫu thân và tỷ tỷ, còn chiếc tẩu thuốc màu tím là của lão Locke, thêm hai gói thuốc lá thượng hạng. - Đi thôi! Locke nói, ba người lại hòa mình vào trong đám đông. Thành phố Flor rất lớn, cả ba dành cả buổi chiều để đi mua sắm mới đi hết một khu trong thành phố. Trở lại lữ điếm lúc trời nhá nhem tối, mọi người cũng vừa mới bắt đầu ăn tối, coi như bọn hắn trở lại kịp lúc. Lão Locke, Tia và Ria đang ăn cháo và bánh lúa mạch trong phòng, Locke mở cửa bước vào, đưa hai chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo cho mẫu thân và tỷ tỷ của mình, hai chiếc nhẫn nằm trong hộp nhẫn được bọc trong dải băng màu xanh lam, trông vô cùng cao cấp và khí phái. Mặc kệ vẫn đang ăn dở, Tia hứng khởi đưa con gái đi thử nhẫn. - Còn của ta đâu? Ngươi không mua gì cho ta à? Lão Locke trợn to mắt nhìn con trai mình. Locke mỉm cười, giống như phù chú rút ra một chiếc tẩu thuốc màu tím, lão Locke vừa nhìn liền yêu thích, cái tẩu thuốc cũ là tự hắn chế tạo, tuy nhiên chất liệu không thể so sánh với cái mới này, thuốc hít vào hơi phả ra cũng sảng khoái hơn. Thế là cả nhà vui vẻ ăn tối với nhau. Sau bữa ăn, Locke do dự mãi, cuối cùng quyết định nói với phụ mẫu về kế hoạch đến đế quốc Omor. - Đế quốc Omor? Đó là nơi nào? Ở đâu? Lão Locke cầm chiếc tẩu thuốc màu tím mới cứng, gãi gãi lưng không cần quan tâm đến hình tượng, hắn thậm chí còn không biết xung quanh vương quốc Faustain có bao nhiêu quốc gia, huống chi là đế quốc Omor. - Nói chung là rất xa. Locke chỉ tả đại khái, không nói rõ là bao xa. Lão Locke cùng Tia đều trầm mặc, bọn họ đoán già đoán non rất có thể chính là nơi mà Locke chiến đấu trước kia, cách vương quốc bọn họ rất xa. - Bao lâu thì về? Tia im lặng hồi lâu mở miệng hỏi. Locke phải mất một lúc mới bật ra được câu trả lời: - Năm năm. Cơ thể Tia như bị rút hết sức lực, nhũn ra ngã xuống ghế, chiếc nhẫn mà Locke vừa mua cho bà cũng rơi xuống đất. Lão Locke nắm lấy tay vợ, cố gắng an ủi nhưng sự việc quá đỗi bất ngờ khiến bà chưa thể chấp nhận được. Ria nghiêng đầu sang một bên, mái tóc dài che đi biểu cảm trên mặt, không biết giờ phút này trong đầu nàng đang nghĩ gì. Locke biết phụ mẫu cần thời gian chấp nhận nên lặng lẽ lui ra ngoài, vừa đóng cửa lại hắn đã nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân Tia cùng phụ thân không ngớt lời an ủi: - Ôi con trai ta lại đi xa năm năm nữa… - Hài tử chí khí lớn…nó ra ngoài cũng vẻ vang gia tộc…bà nghĩ thoáng chút. Đêm khuya tĩnh lặng, Locke trằn trọc nằm trên giường suy nghĩ liệu mình có thực sự muốn rời xa phụ mẫu và đến đế quốc Omor hay không. Hay giống như phụ mẫu mình, cả đời vất vả trên ruộng đồng? Hoặc là nhận tước vị Kỵ sĩ, mua một trang viên và sống thoải mái cả đời còn lại? Đó là ước mơ trước đây của Locke, nếu không có Angelina, có lẽ Locke sẽ an bài phần đời còn lại của mình như thế này. Ngay lúc Locke vẫn đang phân vân lựa chọn giữa được và mất thì bỗng có tiếng gõ cửa. Locke đứng dậy mở cửa và bất ngờ nhìn thấy lão Locke cùng Tia đang đứng ở ngoài, Ria cúi đầu đi theo sau bọn họ. Câu đầu tiên Tia nói khi cánh cửa mở ra là: - Con muốn đến đế quốc Omor chúng ta không ngăn cản, nhưng hãy mang Ria đi cùng! Locke kinh ngạc há to miệng, ánh mắt của lão Locke đã nói lên tất cả - hãy chăm sóc tỷ tỷ của con thật tốt. Còn Ria bẽn lẽn cúi đầu đứng đó, hai má đỏ bừng. Nguyên cả đêm ấy, lão Locke cùng Tia nói chuyện gì Locke cũng không thể tập trung nghe được, đầu óc hắn choáng váng, hai tai ong ong. Hắn chỉ biết những ngày tới phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt, về phần lão Locke và Tia, nhị lão tự biết chăm sóc bản thân mình. Cũng chính tại đêm này, quan hệ giữa Locke cùng tỷ tỷ Ria biến chuyển rất vi diệu, tựa hồ rất rõ ràng, lại tựa hồ như không rõ ràng. Dù sao khi Locke biết được chuyện Ria không phải tỷ tỷ ruột của mình, hắn đã không còn coi Ria là tỷ tỷ như trước kia nữa. Mặc dù Ria không phải quốc sắc thiên hương, nhưng trong mắt Locke nàng chính là nữ nhân đẹp nhất thế gian này. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 156.