Chương 81: Kiến Thức Tiệc Tối

Hầu tước Mammon còn chưa hết kinh ngạc, Hầu tước Sandrew lại nói thêm một chuyện khiến hắn còn giật mình hơn: - Loại Ma Tinh Bào này chỉ có thể dùng ma lực từ tinh hạch của ma thú trung cấp mới có khả năng thôi động.  … Trên tường thành Entel, ở mỗi một mặt tường thành ít nhất cũng có đặt một khẩu pháo ma pháp, Hầu tước Mammon chưa thống kê cụ thể được những khẩu Ma Tinh Bào này đã bắn bao nhiêu lần, nhưng ít cũng phải 40 phát, hơn 40 viên tinh hạch ma thú trung cấp. Chà, cho dù hắn là tộc trưởng của gia tộc Hầu tước nhưng hắn cũng không móc đâu ra nhiều của cải để mua được nhiều của hiếm như vậy. Hầu tước Mammon dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào đám Ma Tinh Bào đang hiển uy trên tường thành, hắn vốn có tính cách hung bạo, hiển nhiên là thứ vũ khí dữ dằn kia đã lọt vào “mắt xanh” của hắn, nó cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Hầu tước Mammon. Ngoài khẩu Ma Tinh Bào, thành Entel còn có một đám đạo cụ ma pháp khác, nhưng uy lực cũng đều có hạn. Có thể nói rằng thành Ellis hoàn toàn là dùng tiền để tạm thời ngăn chặn quân đoàn Hùng Ưng tiến công. Dùng tiền để đập chết người, đây chính là ấn tượng mà Hầu tước Philip để lại cho người Faustain. Vào ngày thứ tư công thành, quân đoàn Hùng Ưng còn tưởng rằng thành Entel vẫn sẽ chống cự quyết liệt như hai ngày trước, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà chủ lực Charlie trong thành đã biến mất. Vào buổi tối ngày thứ tư, khi quân đoàn Hùng Ưng chiếm đóng cổng thành Entel, chính bọn hắn cũng không dám tin rằng đã chiếm được thành Entel dễ dàng và nhẹ nhàng như vậy. - Những đạo cụ ma pháp hoành tráng cỡ lớn mà bọn hắn dùng chống cự kịch liệt hai ngày trước, hẳn là đều là để trưng ra cho chúng ta xem. Hầu tước Sandrew thở dài một hơi, nói. - Phát động đạo cụ ma pháp này hẳn là cần không ít thời gian, Hầu trước Philip hóa ra là vẫn luôn trì hoãn thời gian mà thôi! Người đi thành trống, ngoại trừ một số lực lượng kháng cự lẻ tẻ và một số lượng lớn công dân Charlie thì thành Entel không còn thứ gì khác. Hầu tước Philip đã rời đi khi thần không biết quỷ không hay, mang theo tất cả của cải của tòa thành thị này, bao gồm cả những khẩu Ma Tinh Bào kia. - Phương hướng chạy trốn của bọn hắn hẳn là vương đô Charlie- thành Otis. Trung đoàn kỵ binh của quân đoàn Hùng Ưng đã tìm thấy dấu vết chạy trốn của Hầu tước Philip. Vào thời điểm thành Entel bị công phá, lực lượng chống cự lớn nhất ở lãnh thổ Charlie đều đã bị quân đội của Faustain đánh tan toàn bộ, lực lượng chống cự lẻ tẻ và các cuộc nổi dậy cục bộ không còn là vấn đề đáng lo ngại, chỉ còn sót lại quốc vương Charlie vẫn đang cố gắng kéo dài hơi tàn. Locke lắng nghe lời kể lại của người thị nữ, kết hợp với tin tức mà các quý tộc xung quanh thảo luận rò rỉ ra bên ngoài, tặc lưỡi cảm thán không thôi. Thế cũng dễ hiểu, bảo sao mà hắn và Angelina rời khỏi Bạch Linh sơn mạch lại không nhìn thấy binh sĩ quân đoàn Hùng Sư, mà lại là quân đoàn Hùng Ưng, hóa ra quân đoàn Hùng Ưng đã đánh tới nơi này. Vị trí hiện tại của bọn hắn đã tiếp cận gần trung tâm Charlie, cách thành Otis không đến ba ngày đường hành quân, khó trách Hoàng tử Kensell ở tổng bộ quân đoàn Hùng Sư, có thể cưỡi ngựa đuổi tới đây trong vòng một buổi tối. Trong bữa tiệc tối, Hoàng tử Kensell vẫn còn đang nhớ về Hầu tước Wood, từ đôi mắt đỏ hoe của hoàng tử và Angelina mãi không kìm được nước mắt, không khó đoán ra mối quan hệ thân thiết giữa hoàng tử, công chúa và vị Hầu tước này rất tốt. Đám quý tộc cũng khuyên nhủ hoàng tử và công chúa đừng buồn nữa, nhất định phải khiến người Charlie phải trả giá đắt. Tin tức Hầu tước Wood chiến tử đối với dân Faustain quá đột ngột, cũng quá mức chấn động, rất nhiều quý tộc từ tận đáy lòng bày tỏ sự tiếc nuối đối với cái chết của Hầu tước Wood. Đánh giá từ cái chết của vị Hầu tước hàng đầu Faustain, có thể thấy được, mặc dù trong trận chiến tranh với Charlie, Faustain có thể nói là phe thắng lợi, nhưng bọn hắn không hề dễ dàng gì. Cái giá phải trả cho chiến thắng cũng vô cùng lớn. Trong phần sau của tiệc tối, Locke cũng ăn uống như bình thường, dù gì cũng được mời tới, hắn ngại gì mà không thưởng thức. Mặc dù cái chết của Hầu tước Wood khiến hắn rất chấn động, quân đoàn Hùng Ưng cũng có sự tiến bộ nhanh chóng, điều này cũng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng trên thực tế, những chuyện này đối với hắn có quan hệ không lớn. Locke cũng chỉ là một tiểu nhân vật, hắn vẫn luôn định vị mình như thế, không thể tham dự chuyện quốc sự đại sự, nhiều nhất chỉ là hiểu hơn một chút, phát ra cảm thán và kinh ngạc mà những tiểu nhân vật như hắn nên có mà thôi. Chẳng qua nhìn thấy Angelina khóc lóc đau lòng, Locke lại có chút mềm lòng, muốn an ủi Angelina, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể bước đến bên cạnh nàng được. Kể từ khi hoàng tử đến, Locke chưa gặp được Angelina, thậm chí ngay cả trong phạm vi 500 mét xung quanh Angelina cũng không tiếp cận được. Binh đoàn vệ binh của hoàng tử không biết Locke là ai, mặc dù Locke đã cứu về công chúa của bọn hắn. Sau khi hoàng tử nâng cốc chúc mừng với tất cả các quý tộc và bày tỏ sự tưởng nhớ về sự ra đi của Hầu tước Wood, bữa tối chính thức bắt đầu. Tất cả các quý tộc đều tụ tập thành tốp năm tốp ba, hoặc cầm ly đế cao, hoặc bưng đĩa thức ăn, nho nhã lễ độ trò chuyện với nhau. Hầu như không có bất cứ ai nhàn rỗi, đám quý tộc ở đây đều là người của phe hoàng tử, cho nên mọi người đều nói chuyện với nhau rất hòa thuận. Trong lúc nói chuyện phiếm, đám đại nhân vật này cũng vô ý tiết lộ ra rất nhiều chuyện bí mật trong giới quý tộc. Bức màn bí ẩn mà các quý tộc che đậy đang dần được vén lên trước mặt Locke. Locke vừa ăn một miếng bò bít tết trong đĩa say sưa ngon lành, vừa nghiêng lỗ tai nghe lén một vị Tử tước bên cạnh kể lại, khu trang viên tiếp giáp gần nhất với vương đô của mình là như thế nào. Sở hữu một trang viên là mục tiêu lý tưởng duy nhất của Locke trong những năm tháng gia nhập quân đội tới giờ. Locke không dám mong ước tới những trang viên phụ cận vương đô, nhưng là trang viên trong lãnh địa Kedozi thì Locke có chút kỳ vọng. Yorkshire đại thúc từng nói với hắn rằng sau chiến tranh, sĩ quan cấp trung đội trưởng trong doanh trại sẽ được lãnh chúa ban thưởng một khu trang viên, chức vụ đối ứng với quân hàm trung đội trưởng trong lãnh địa. Locke rất hứng thú với chức vụ tương ứng với trung đội trưởng đó. Trải qua nhiều năm chiến tranh đã khiến Locke nhận ra sức hấp dẫn và vai trò của quyền lực, khi hắn mới chỉ là một tên binh sĩ vô danh tiểu tốt hoặc binh tam, sự sống và cái chết của hắn chỉ có thể được định đoạt bởi ý trời. Nhưng khi lên chức tiểu đội trưởng, hắn đã có thể ảnh hưởng đến tính mạng của người khác và bảo vệ bản thân tốt hơn. Nhưng khi là một trung đội trưởng, hắn có thể kiểm soát cuộc sống của người khác, có đôi khi, tính mệnh của binh sĩ bình thường nằm ngay trong một câu mệnh lệnh của hắn. Hiện tại Locke đang cân nhắc chính là tương lai sẽ nắm giữ địa vị gì tại lãnh địa của lãnh chúa, tức là có thể sẽ là đảm nhiệm những chức vụ quan văn như quan thuế vụ, quan trị an,… hoặc là quan võ giống như đội trưởng đồn trú dưới trướng lãnh chúa. Bây giờ còn quá sớm để nghĩ đến những thứ này, Locke đã biết Kane và Hans là trung đội trưởng và phó tạm thời của trung đội bốn, đối với những huynh đệ của mình, Locke không hề có ý định tranh đoạt quyền lực, huống chi, trung đội bốn chỉ còn lại hai mươi người, nếu như nhường cho hắn, chẳng khác gì quá xem thường Locke. Kể từ sau khi bị một cường giả kỵ sĩ thực tập cao cấp truy sát, cộng thêm những năm tháng sống ở Bạch Linh sơn mạch, đặc biệt là trận chiến với ma thú sơ cấp - sói Ánh Trăng, Locke luôn có cảm giác cơ bắp thân thể nở nang, rắn chắc hơn trước, dường như có sức mạnh vô tận đang âm ỉ luân chuyển trong thân thể. Sau khi liên tục ăn thịt của sói Ánh Trăng, vòng xoáy đấu khí trong bụng hắn trở nên lớn hơn rất nhiều. Locke không hề biết ăn thịt ma thú lại lợi hại như vậy. Tuy rằng còn chưa đạt tới cực hạn, nhưng vòng xoáy đấu khí kỳ thật đã trở nên lớn hơn, hắn chỉ cách kỵ sĩ thực tập sơ cấp một bước. Vị Tử tước bụng phệ bên cạnh hắn vẫn còn đang giới thiệu trang viên của hắn đẹp và kinh điển như thế nào cho nhóm quý tộc nhỏ nghe. Có vẻ như vị Tử tước có cân nậng không hề nhẹ này là người dẫn đầu của mấy vị quý tộc xung quanh hắn, mấy vị quý tộc kia thỉnh thoảng lại nói ra vài câu lấy lòng hoặc hâm mộ hắn dữ lắm! Vị Tử tước kia cũng vui vẻ nhận lấy, hiển nhiên là rất ưa xu nịnh và rất hưởng ứng lời tán thưởng đến từ các quý tộc khác dành cho mình. Locke nghe lén rất thoải mái, bởi vì hắn cảm thấy tầm nhìn của mình cũng được mở rộng, trong bữa tiệc tối này Locke học được rất nhiều tri thức mới lạ. Ví dụ như, gần đây ở vương đô xuất hiện một loại điểm tâm ngọt rất đắt giá, tên là bánh Pudding, có nguồn gốc từ đế quốc Omor. Mặc dù những kiến thức này không phải quá hữu dụng, thậm chí có thể cả đời Locke cũng không được nhìn thấy tận mắt, hoặc chẳng dùng đến, nhưng Locke vẫn có cảm giác thỏa mãn, bởi vì hắn biết rõ những tri thức này, ngay cả đám người Yorkshire và Karl cũng không biết rõ, Locke bây giờ đã dẫn trước tiền bối của hắn. Locke không phải là người ưa thích ganh đua so sánh, nhưng hắn vẫn rất quan tâm đến việc bản thân hắn phải chăng đã vượt qua những người giống mình. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 81.