Chương 93: Gặp Lại

Locke thở ra một hơi khí trắng từ trong miệng rồi đứng lên, lúc này hắn cảm thấy toàn thân giống như có lực lượng vô tận dùng không hết. Dược lực của thuốc Johnson quá mức bá đạo, cho đến bây giờ hắn vẫn còn cảm giác sợ hãi. Mặc dù kỵ sĩ Will đã dạy bảo hắn phương pháp sử dụng, nhưng nếu có thể lựa chọn lại, Locke chắc chắn sẽ không dễ dàng sử dụng ống thuốc Johnson gấp gáp như vậy, cảm giác đau nhức và tê dại khắp người suýt chút nữa khiến Locke muốn chết ngay lập tức. Cũng may là, cảm giác kinh khủng ấy đã trôi qua, mọi chuyện đã trở nên ổn thỏa. Cảm giác khác thường đã biến mất, thay vào đó là cảm giác phong phú do thực lực tăng lên. Locke cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh thổi qua, mặc dù đang là mùa đông, nhưng hắn lại không cảm thấy rét chút nào. Locke vỗ vào cơ bắp kiên cố chỗ bả vai, hắn rất hài lòng với trạng thái hiện tại của mình. không chỉ riêng sức mạnh thể chất được cải thiện mà vòng xoáy đấu khí trong bụng cũng đã vượt qua kích thước từ lớn cỡ ngón tay cái biến thành lớn bằng một quả óc chó. Từng tia đấu khí Hùng Ưng màu trắng lưu chuyển khắp nơi trong thân thể, đấu khí của Locke chí ít là nhiều gấp năm sáu lần so với trước kia, khiến thực lực của hắn tăng lên rõ rệt. Locke đoán chừng bản thân hiện tại hẳn là có thể đánh bại được hai Locke trước khi đột phá. Đấy là vừa mới tấn thăng, chờ khi cảnh giới ổn định lại, thực lực của hắn sẽ còn tăng lên với biên độ nhỏ. Mặc dù đã đột phá, nhưng vẫn còn một di chứng lúc vừa mới tấn thăng, chẳng hạn như không ít bắp thịt bị xé rách đột ngột, xương cốt hóa mang đến cảm giác hơi khó chịu. Chỗ ngực phải của hắn xuất hiện một vòng ánh sáng trắng nhàn nhạt, theo ánh sáng chiếu rọi, các tổ chức bị tổn hại dưới da đang được chậm rãi chữa trị, đây là do ma hạch của sói Ánh Trăng phát huy tác dụng. Lúc theo ca ca rời đi, Angelina đã mang theo bộ da lông của sói Ánh Trăng, còn ma hạch để lại cho Locke, thân là một binh sĩ bất cứ lúc nào cũng có thể ra chiến trường chém giết, cái hắn cần chính là một bảo vật trị liệu như vậy. không hổ danh là ma hạch Quang hệ, chỉ sau một lát, những ám thương mà lãnh chúa Kedozi gặp phải lúc tấn thăng đã được chữa trị xong xuôi. Đây là do ma hạch đã lâu không dùng đến, nên tích trữ rất nhiều ma lực. Locke tay cầm chiếc áo ngoài vừa cởi, hắn chỉ mặc áo ngắn rồi rời khỏi sân huấn luyện. Vốn tưởng rằng chỉ mới trôi qua ít thời gian, không ngờ vừa nhìn lên thì trời đã gần tối. Trong bữa tối ở lều của lãnh chúa, mấy vị trung đội trưởng đang tụ hợp một chỗ nói chuyện phiếm, Locke vừa bước vào đã khiến cho nhóm người kinh ngạc không hề nhẹ. Bọn hắn đã lăn lộ trên chiến trường nhiều năm, từ khí tức mê người mà Locke tản mát ra, bọn hắn dễ dàng đoán được thực lực của hắn đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. - Locke? Ngươi… đột phá rồi sao? Yorkshire đại thúc không dám tin hỏi lại. Locke gật đầu xác nhận, chung quanh đồng loạt vang lên những âm thanh hít hơi lạnh vào phổi. Lão Karl cười khổ nói với Yorkshire: - Nhìn xem, hai ta đã tu luyện đấu khí nhiều năm như vậy, thế mà bị gia hỏa trẻ tuổi đuổi kịp rồi đấy. Trong lời nói của lão Karl mang ý mừng thay cho Locke được tấn thăng vượt kỳ vọng, mà không phải cay đắng hay ghét bỏ. Sau khi mất đi một cánh tay, tâm tính của Karl trở nên lạc quan hơn rất nhiều. Mấy vị trung đội trưởng còn lại thì hâm mộ nhìn Locke. Bọn người trung đội trưởng và trung đội phó của hai trung đội ba và bốn còn chưa được trao tặng công pháp tu luyện đấu khí, chỉ có phó đội trưởng của trung đội một mới được tu luyện, hắn cảm thấy Locke tấn thăng là việc rất khó tưởng tượng. Tiếp theo chính là đám hảo huynh đệ Hans tiến lên xu nịnh Locke. Kane còn không thèm sợ mất mặt, tiến lên muốn ôm đùi Locke. Quan hệ tốt thì tốt nhưng hiện tại mọi người cùng là trung đội trưởng trong cùng một quân doanh, liêm sỉ vẫn phải giữ một chút, Locke thấy hai huynh đệ của mình như vậy đương nhiên trong lòng cũng thầm chửi mắng một trận. Sau khi lãnh chúa Kedozi và kỵ sĩ Will bước vào lều, những lời tâng bốc ban nãy mới lắng xuống. Mặc dù hai vị đại nhân kia cũng rất ngạc nhiên trước việc thực lực của Locke tăng lên nhanh chóng, nhưng rồi cũng lập tức bình thường trở lại. Locke có trong tay nhiều loại thuốc trân quý như vậy, thực lực tấn thăng là chuyện ván đã đóng thành thuyền. Trong bữa cơm, lãnh chúa cũng không nói nhiều, vẫn là muốn các binh sĩ chăm chỉ huấn luyện cho tốt. Cho đến cuối buổi hắn mới thông báo một tin tức lớn. - Tân binh của hai trung đội ba và bốn sắp tới quân doanh. Lãnh chúa đưa nốt miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, nhã nhặn nói. Tất cả các vị trung đội trưởng lúc này đều quay sang nhìn nhau: - Là chiêu mộ lính đánh thuê ở khu chiếm lĩnh Peters và binh sĩ ở lãnh địa. Trung đội trưởng Monte trực tiếp giải đáp nghi hoặc của mọi người. - Trung đội bốn sát nhập vào trung đội ba, Jane và Hans, hai người các ngươi đảm nhiệm chức trung đội trưởng và trung đội phó. Lãnh chúa nhấp một ngụm rượu nho rồi nói tiếp. - Chỗ trống trong trung đội ba sẽ do tân binh đến từ trong lãnh địa bổ sung. Monte nói thêm một câu. Lúc này, đám người đều hiểu được, lãnh chúa đang muốn khôi phục lại toàn bộ lực lượng chiến đấu của doanh đội bọn hắn. Trung đội bốn thì không cần phải nói, đương nhiên là toàn bộ được tạo thành từ lính đánh thuê. Trong mấy năm chiến tranh, Locke đã từng nhìn thấy rất nhiều lính đánh thuê chuyên nghiệp trên chiến trường, bọn chúng là một đám chém giết vì tiền, thủ đoạn rất tàn nhẫn, tốc độ dứt khoát, không thua gì với lão binh. Kết thúc bữa tiệc tối, Locke vẫn chưa nhìn thấy Zoro thiếu gia. Locke tự hỏi liệu hắn có bị lãnh chúa gửi trở lại lãnh thổ hay không. Locke vỗ vai Kane, sau đó cùng Hans rời khỏi lều vải, bắt đầu từ đêm nay, Kane sẽ không thể tới lều vải của lãnh chúa ăn cơm. - Ta không sao! Chỉ là vị trí trung đội trưởng thôi mà! Kane cố tỏ ra không có chuyện gì, hắn vốn là người ít nghĩ ngợi, sống khá bất cần, nói một câu còn toét miệng cười để cho Locke và Hans yên tâm. Nhưng tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, Locke và Hans vẫn nhận ra từ bả vai hơi run lên của hắn, mà đoán được kỳ thực Kane không hề tùy ý, hời hợt như biểu hiện bên ngoài của hắn. Ai cũng đều có lòng cầu tiến, cũng có tâm ganh đua, Locke vẫn luôn là đại ca trong lòng bọn hắn, làm trung đội trưởng và tu luyện đấu khí là chuyện bình thường, còn Hans thì vẫn luôn ngang bằng với hắn, mà giờ đây Hans đã đi lên, còn hắn thì đi xuống. Đều là huynh đệ, Kane sẽ không ghen ghét Hans, nhưng trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Kane vẫn luôn là lính trinh sát, thực lực cá nhân cũng không tệ, nhưng trên chiến trường thứ được coi trọng chính là năng lực tác chiến đoàn thể, một chọi một thì Kane là người nổi bật trong đám binh nhì, nhưng Hans cao lớn vạm vỡ, chí ít có thể ngăn cản được một đám binh nhì. Lãnh chúa coi trọng Hans hơn là hợp tình hợp lý. Trấn an Kane xong, Locke đi bộ đến bộ phận hậu cần, hắn đã không gặp Akano ba ngày, rất nhớ nàng. Hơn nữa hôm nay thực lực đột phá, tuy rằng tâm tình hắn bởi vì chuyện của Kane mà đi xuống rất nhiều, nhưng về tổng thể thì coi như không tệ. Locke muốn thử xem liệu hôm nay có thể vụng trộm đưa Akano về lều của mình hay không. Locke mấy ngày này bất đắc dĩ “ăn chay”, cho nên không thể kìm lòng được. Vừa đi đến bộ phận hậu cần, Locke liền nhìn thấy hàng dài xe ngựa nối nhau, khắp nơi đều là cảnh người vận chuyển hàng hóa, hẳn là thương đội của lãnh chúa đã trở về. - Này! Locke! Một nam nhân trung niên mập mạp vẫy tay từ phía xa với Locke vừa bước vào. Locke ngẩng đầu, mỉm cười chào lại hắn: - Ồ! Henry! Đã lâu không gặp! Nói xong hắn lập tức bước tới. Henry cũng đặt công việc đang làm xuống, đi về phía Locke, hai người bắt tay nhau, Henry cười nói: - Nghe nói ngươi còn sống trở về an toàn, không nghĩ tới ngày hội ngộ lại đến nhanh như vậy! Quản sự thương đội Henry nhìn lấy Locke, rất là kích động. - Thời gian qua cũng nhờ có ngươi trông nom giúp đỡ đám người Akano. Locke đáp. - Không có gì, không có gì! Henry lắc đầu cười nói: - Nhóm Akano còn giúp ta rất nhiều là đằng khác. Thành thật mà nói, Locke nợ Henry một ân tình rất lớn, trong những ngày hắn bị kẹt ở sâu trong Bạch Linh sơn mạch, nếu như không có Henry chăm sóc giúp đỡ mấy nàng Akano, Grace, thì chỉ bằng hai tên nhà quê Hans và Kane căn bản không thể trông nom giúp đỡ được nhiều. Locke và Henry tán gẫu về những chuyện mới mẻ phát sinh trong khoảng thời gian này, tuy rằng Henry không tu luyện đấu khí, nhưng vẫn rất có tầm mắt, từ khí thế đáng sợ như có như không mà Locke phát ra, Henry không khó đoán ra Locke rất có thể đã đột phá, hắn vốn có tin tức linh thông, cho nên thậm chí còn biết rằng Locke hiện là phó đội trưởng của trung đội kỵ binh. Thương đội của lãnh chúa vẫn luôn dựa vào đội cận vệ và kỵ binh riêng của lãnh chúa bảo hộ, nhánh đội ngũ mà Henry dẫn đầu bởi vì không phải thuộc về cá nhân lãnh chúa, cho nên nhận được sự bảo vệ tương đối hạn chế, có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với phó đội trưởng trung đội kỵ binh, Henry xem như là được lợi rất lớn. Sau khi nhìn thấy Henry, Locke lập tức nghĩ đến việc lại nhờ hắn làm cho mình một tấm khiên cánh tay khác, tấm khiên tay đã cứu mạng hắn ở Bạch Linh sơn mạch lần trước, cũng là vũ khí đập cho ma thú cấp thấp sói Ánh Trăng một trận choáng váng. Chưa kể, chỉ riêng chất lượng tấm khiên tay đó đã cao hơn nhiều so với các trang bị khác. - Khiên tay à? Không thành vấn đề! Lần này đại ca ta nhất định sẽ làm cho ngươi một chiếc tốt hơn! Henry vỗ ngực đồng ý, bởi vì từng trông nom giúp đỡ nữ nhân của Locke, cho nên hiệu tại Henry xưng huynh gọi đệ với hắn rất thoải mái, mà Henry lớn hơn Locke mười mấy tuổi, cho nên xưng là huynh cũng phải. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 93.