Chương 12: Chương 12

Cười được một trận đã đời khiến cho Cố Mặc cảm thấy vô cùng thoải mái, Lộc Ân còn dẫn anh đi đến trường mẫu giáo nơi mà Lộc Diệp học nhìn trường mầm non với những chiếc cầu trượt, đu quay khiến anh nhớ lại tuổi thơ của mình từ nhỏ đã toàn đấu đá tranh giành quyền thế gia tộc khiến Cố Mặc vô cùng phấn khích. Theo cảm nhận ban đầu của anh Y Ninh là một cô gái ngang bướng, cứng đầu nhưng khi tiếp xúc nhiều với cô anh thấy cô ở nhà là con ngoan, đối với anh trai thì nũng nịu đáng yêu. Còn bây giờ khi đi đón em gái thì lại trở thành người ân cần chăm sóc em từng chút một. Khi đám trẻ nhìn thấy Y Ninh đến thì chúng rất vui vẻ chạy nhảy xung quanh cô ríu rít gọi - Chị Y Ninh ơi ! lâu lắm rồi chị không đến chơi với bọn em anh Lộc Ân hay trêu chọc bọn em lắm . Nhìn cô chơi đùa cùng lũ trẻ ngắm nhìn góc nghiêng của cô khi ánh sáng nhẹ nhàng của hoàng hôn chiếu vào lộ ra sống mũi cao, đôi mắt to tròn. Anh bất giác mỉm cười , thấy vậy Lộc Ân trêu chọc : nè cậu đang để ý em tôi sao ? Nè Y Ninh thì được chứ Lộc Diệp thì không nha. Vô chơi cùng không Cố Mặc có chút đắn đo vì bản thân cũng đã lớn rồi 19 tuổi đầu chơi mấy trò con nít này khiến anh hơi ngại , anh lắc đầu nói : thôi đi lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu . Lộc Ân đứng lên nói : cậu không đi thì tôi đi Lộc Ân chạy qua chỗ bọn trẻ thế là Cố Mặc cũng vội vã chạy theo. Đâu là lần đầu tiên anh chơi cầu trượt mà khiến anh suýt té, chơi đu quay thì chóng mặt buồn nôn làm mọi người được pha cười hả hê. Dù bị vậy nhưng anh cảm thấy rất vui cảm giác như đã bù đắp được một phần nào đó trong tuổi thơ tẻ nhạt của mình . Sau khi đã hết giờ bố mẹ bọn trẻ đã đến đón về nhà mà anh vẫn còn lưu luyến không thôi. Lộc Ân đưa anh lên xe hỏi anh đã hết buồn chưa, còn muốn đi đâu nữa không. Anh chỉ cười rồi nói vu vơ một câu - Tôi muốn đến nhà mới ở. Nhưng trước tiên thì phải quay về lấy đồ đã Lộc Ân kêu Y Ninh chở Lộc Diệp về nhà trước anh phải chở Cố Mặc về. Đến trước cửa nhà Cố Mặc nói Lộc Ân ở đây chờ anh, lấy đồ xong là đi ngay Vừa bước vào nhà anh đã phải đối diện với hàng loạt câu hỏi của mẹ như " đi đâu mà giờ mới về, biết mẹ ở nhà lo như nào không Na Na chờ con nãy giờ đấy con biết không ? " Anh nắm tay Âu Na Na ra ngoài chỗ hồ bơi anh nói với giọng điềm tĩnh như đã chuẩn bị kĩ càng chỉ chờ thời cơ để nói với cô - Anh tin rằng em biết anh không thích em và chắc em cũng vậy đúng không. Anh không muốn lừa dối em , anh không thích những thứ giả tạo. Đưa em ra đây là anh đang dữ thể diện cho em, em là cô gái thông minh mong em sẽ hiểu cho anh. Em xứng đáng có người tốt hơn Nói xong anh lập tức quay đi chạy lên lầu dọn đồ đạc Lí Trang hoang mang khuyên cậu bình tĩnh lại nhưng cậu đã hạ quyết tâm rồi anh nói - Con muốn chứng minh cho mẹ thấy dù không phải thiếu gia không tiền trong tay con vẫn sẽ sống tốt Anh lạnh lùng bước đi mà không ngoảnh mặt lại, Lí Trang khóc lóc mắng cậu không chịu hiểu cho bà, chỉ biết mỗi bản thân mình. Cậu leo lên xe Lộc Ân nói đưa cậu về nhà của Lộc Ân khiến anh có chút bất ngờ. Khi về đến nhà của Lộc Ân anh ngoan ngoãn lễ phép chào mọi người. Cẩm Lê vui vẻ tươi cười đón tiếp anh mang bánh mang nươc cho anh ăn. Cố Mặc ngại ngùng nói - Cháu và mẹ cãi nhau hiện không có nơi để ở cháu xin lỗi khi không hỏi ý của mọi người mà đã kéo đến đây. Cháu xin mọi người cho cháu ở lại cháu sẽ làm mọi việc mà cả nhà yêu cầu xin mọi người giúp đỡ cháu.