Chương 43
Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
09:19 - 14/12/2022
EDITOR: HANNAH
Đường Vực chắn chắn không dám vụng trộm làm gì tôi, bởi vì anh ấy chỉ thích tôi có 6 phần thôi.
Sáu phần tức là mới chỉ qua mức trung bình một tí! Nếu anh ấy dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ tức giận!
_ “Nhật ký chị đại”_
Đường Đinh Đinh ngây người nhìn anh trai, ấp a ấp úng: “Em đâu có không nghe lời…”
Sao lại tới đúng lúc thế không biết! Cô vừa nói gì ý nhỉ?
Không phải, quan trọng là chị Đường Tâm vừa nói gì ý nhỉ?
Cô quay lại nhìn chị Đường Tâm.
Đường Hinh cố gắng đứng dậy, cả người nghiêng ngả lảo đảo bước đi, đụng vào Đường Vực. Đường Vực nheo mắt rồi ôm lấy eo cô. Cô gái nhỏ ngước khuôn mặt đỏ ửng nhìn anh, hai tay sờ lung tung trên mặt anh, thầm thì: “Thật không đó, mình vừa mới nói xấu anh ấy xong, anh ấy lại xuất hiện ở đây rồi!”
Đường vực: “……”
Anh kéo tay cô xuống, lạnh nhạt nhìn cô.
Đường Hinh còn định sờ mặt anh nhưng tay đã bị anh nắm chặt. Cô gái này thực sự say rồi, cả người đầy mùi rượu, hơi thở nóng rực, cô ngẩng lên nhìn anh, cười nói: “Đường Vực.”
Đường Vực nhìn cô, khẽ ừ một tiếng,
Cô lại cười, gọi to: “Óc heo.”
Đường Vực: “……”
“Đường Vực khốn kiếp, Đường Vực vô sỉ.”
“…….”
“Hình như là giả rồi, mình mắng anh ta mãi mà anh ta cũng không tức giận, không chặn họng mình cũng không mắng mình.”
“…….”
Đường Hinh thì thầm, xoay người tìm Vưu Hoan. Vẻ mặt Đường Vực vừa bất lực vừa tức giận, ôm chặt lấy eo cô, giữ chặt hai tay cô, không cho cô động đậy, cô vừa dợm bước đã bị anh lôi về.
Vưu Hoan bước tới, định kéo người về phía mình, cô nhìn Đường Vực, nói: “Để tôi đưa cô ấy về nhà.”
Đường Vực vẫn ôm lấy Đường Hinh không buông, kéo cô về phía mình, nhìn Vưu Hoan nói: “Tôi ở cạnh nhà cô ấy, để tôi đưa cô ấy về nhà được rồi.”
Vưu Hoan liếc mắt nhìn Đường Hinh đã say khướt, nhíu mày nói: “Không được, cô ấy uống say rồi, nhỡ đâu anh định sàm sỡ cô ấy thì sao?”
Sắc mặt Đường Vực trở nên khó coi, còn chưa kịp nói gì thì cô gái nhỏ đang dựa vào ngực anh đã cười rộ lên, hung hăng quát: “Tôi là chị đại đó! Ai dám sàm sỡ tôi? Ai dám động vào tôi, tôi đánh luôn!”
Đường Vực: “……”
Hàm dưới của anh siết chặt, cố gắng giữ bình tĩnh, cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
Điên rồi.
Đã uống say rồi còn không quên xưng mình là chị đại.
Vưa Hoan nhếch miệng cười, không hiểu vì sao, cô đột nhiên thấy thương cho Đường Vực.
Cô suy nghĩ một lúc, hỏi rõ Đường Vực: “Anh dám cam đoan sẽ không làm gì cô ấy chứ?”
Đường Vực nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tuyệt đối không.”
Vưu Hoan đã từng nghe nói về anh không ít, nghĩ thế nào cũng thấy anh không giống kiểu đàn ông sẽ sàm sỡ đàn bà con gái, dù cho đó có là người con gái mà anh đang theo đuổi. Cô gật đầu nói: “Được rồi, thực ra cô ấy rất ít khi uống say, dù say cũng không làm loạn, anh chỉ cần đưa cô ấy về cô ấy sẽ ngủ ngay.”
Đường Vực liếc nhìn Đường Đinh Đinh còn đang im thin thít ngồi trên sô-pha, nói: “Anh bảo tài xế đưa em về.”
Đường Đinh Đinh không dám không đồng ý, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…”
Cô đứng lên, bước chân hơi lảo đảo, Hoắc Thần Đông đứng bên cạnh theo phản xạ đưa tay ra đỡ nhưng vừa chạm vào cô đã bị hất ra, Hoắc Thần Đông nhíu mày.
Vưu Hoan kéo cô lại gần, nói: “Ngoan nào, qua đây.”
Đường Đinh Đinh tựa vào người Vưu Hoan, cười hì hì: “Đi thôi.”
Đường Vực liếc nhìn sang bên đó, ôm lấy vai Đường Hinh, Đường Hinh lê bước, nửa trọng lượng cơ thể đều dựa vào lồng ngực anh, lúc ngồi còn không sao, vừa đứng lên bước đi đã váng đầu hoa mắt.
Thẩm Phỉ cũng bước tới, thấy mấy người sắp rời đi thì hơi ngạc nhiên: “Mọi người đều đi à?”
Hoắc Thần Đông nhìn cô ấy, tâm trạng không tốt, nói: “Đi đây, mọi người cứ chơi tiếp đi.”
Anh ta vốn định qua đây xem thử, nhưng giờ lại bị Đường Đinh Đinh và Vưu Hoan làm cho mất hứng, giờ chỉ muốn về nghỉ ngơi sớm.
Đường Vực nửa ôm nửa kéo Đường Hinh ra khỏi phòng bao, đi ra thang máy. Cô gái nhỏ lúc này rất ngoan, không hề làm loạn, chỉ là khi ra khỏi phòng, ánh sáng ở hành lang hơi chói khiến cô nheo mắt, dường như tỉnh táo hơn, nhìn anh với vẻ đầy nghi hoặc.
Mọi người ra khỏi câu lạc bộ, xe đều đỗ bên đường.
Lúc bước xuống cầu thang, chân đi giày cao gót của Đường Hinh hơi trượt, Đường Vực nhanh chóng đỡ cô dậy, cúi đầu nhìn cô, dứt khoát bế cô lên, vững vàng bước xuống.
Trời đất như quay cuồng, Đường Hinh càng mơ màng, chỉ biết tóm lấy áo sơ-mi của anh, vùi đầu vào hõm cổ anh, ngửi mùi hương trên người anh, vừa mát vừa sạch sẽ.
Đường Đinh Đinh đang tựa vào Vưu Hoan, không thể tin nổi chỉ tay vào hai người họ, kêu lên: “Bọn họ…”
Vưu Hoan bình tĩnh liếc nhìn, vỗ vỗ mặt cô, nói: “Không sao, bình thường mà.”
Đường Đinh Đinh chớp mắt, cảm thán: “Hình như anh trai em thực sự thích chị Đường Tâm. Nếu đổi lại là người khác mắng anh ấy như thế, anh ấy nhất định… Không đúng, chẳng có ai dám mắng anh ấy như thế, chỉ có chị Đường Tâm dám.”
Hoắc Thần Đông tay đút túi quần, nhìn Đường Vực ôm người kia bước đi, càng cảm thấy lẽ ra mình không nên tới đây. Anh bực bội quay đầu nhìn Đường Đinh Đinh, nói: “Anh về đây.”
Đường Đinh Đinh phồng má, ờ một tiếng.
Đường Vực bế Đường Hinh ra xe của mình, tài xế vội vàng mở cửa cho anh, anh dặn dò: “Anh đưa Đường Đinh Đinh về nhà đi.”
Đường Hinh vẫn túm lấy cổ áo anh, bị anh nhét vào ghế phụ lái. Khi thắt dây an toàn cho cô, cô vẫn không buông tay, tay Đường Vực chống lên ghế, cụp mắt nhìn cô, hai người áp sát vào nhau, cả người cô toàn mùi rượu còn trên người anh vẫn là mùi hương mát lạnh dễ chịu.
“Không bỏ tay ra à?”, anh hỏi.
Cô tựa vào lưng ghế, chớp mắt, thầm thì: “Anh thực sự là Đường Vực à?”
Anh nhìn cô, khuôn mặt hai người cách nhau không tới 15cm, rất gần.
Đường Vực ngắm nhìn gương mặt ửng hồng của cô, đôi mắt trong veo mơ màng của cô, cuối cùng, ánh mắt anh nấn ná trên đôi môi mọng đỏ của cô. Đột nhiên… anh khao khát muốn hôn cô. Yết hầu anh nhẹ nhàng dao động, anh cố gắng ép mình dời mắt, đưa tay gỡ từng ngón tay cô đang bám lấy mình, trầm giọng nói: “Không, giả đấy.”
Anh đứng dậy, đóng cửa xe, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, đưa tay tháo hai nút áo sơ-mi, rã rời tựa vào lưng ghế thở phào, nghiêng đầu nhìn Đường Hinh đang tựa đầu vào cửa sổ.
Đường Hinh nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, ngơ ngác hỏi: “Là anh thật hả?”
Anh híp mắt, hơi buồn cười: “Em đoán xem.”
Đường Hinh nhíu mày, đưa tay véo cánh tay anh, nói: “Sao khi nãy em mắng anh, anh không mắng lại em?”
Đường Vực chợt nhớ tới mấy câu cô mắng chửi trong phòng bao, anh thản nhiên nhìn cô, khoé miệng hơi nhệch xuống: “Hả? Mắng gì? Em muốn đập cái gì của tôi cơ?”
Cô khựng lại vài giây rồi hoảng hốt chớp mắt: “Hay là… để em xoa cho anh nhé?”
Máu nóng dồn thẳng lên đầu Đường Vực, cũng không để ý câu nói kia có phần sai sai, cười lạnh rồi nói: “Thế để tôi xoa cho em còn hơn.”
Đường Hinh: “……”
Đường Vực ngả người ra lưng ghế, ấn nút hạ cửa sổ xe, một tay ôm lấy mặt, quai hàm nghiến chặt, hai tai nóng lên, khẽ buông một câu chửi thề.
… Điên cmnr.
Anh hít một hơi thật sâu, không để ý đến Đường Hinh nữa, dứt khoát lái xe rời đi.
Đường Hinh thực sự say, từ sau khi xe lăn bánh thì không hề lên tiếng, ngoan ngoãn tựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Đường Vực sợ cô khó chịu, chỉ ở điều hoà ở mức nhỏ rồi mở cửa sổ cho thoáng khí, cũng không dám lái xe quá nhanh, tốc độ rất ổn định.
Phía trước khu nhà của hai người có một ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, hai tay Đường Vực gõ gõ lên tay lái, nghiêng đầu qua nhìn Đường Hinh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, vẫn giữ nguyên tư thế như khi nãy, hai chân nghiêng về phía cửa xe, nhìn cô vừa đoan trang vừa ngoan ngoãn.
Gió đêm nhè nhẹ, khẽ thổi lên tóc mai của cô. Đêm khuya trên đường vắng vẻ nên đặc biệt yên tĩnh, thành phố nhộn nhịp, sôi động lúc ban ngày đã ngủ say khiến bầu không khí xung quanh trở nên dịu dàng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Anh nhìn cô, tim đột nhiên mềm lại.
Xe đỗ ở tầng hầm, Đường Vực đứng bên cạnh ghế phụ, dùng mu bàn tay cọ lên mặt cô, khe khẽ gọi cô: “Này chị đại.”
Từ lúc anh mở cửa xe Đường Hinh đã tỉnh giấc từ trong cơn mơ, mở to mắt, lúc này đang ngẩng đầu nhìn anh, vẫn còn mê mang, đầu óc vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ.
Giây tiếp theo cô đã bị người ta ôm lấy, dìu ra ngoài.
Đường Vực ôm cô vào lòng, đi vào thang máy, khi thang máy mở cửa, cô gái nhỏ đang nép vào lòng anh lại mơ màng mở mắt nhìn anh. Hai mắt cô hơi đỏ lên, có lẽ là do uống rượu, hơn nữa bây giờ trời đã khuya, khiến mắt cô như phủ một lớp sương lấp lánh.
Đường Vực cụp mắt nhìn cô, cảm thấy hình như cô muốn nói gì đó.
Đây không phải lần đầu tiên anh thấy cô lúc say rượu. Trước đây khi đoàn làm phim cùng liên hoan, cô cũng từng uống say, còn cực kỳ nghĩa khí chắn rượu giúp anh, có hai lần uống say nhưng không đến mức như lần này.
“Đường Vực…”
Ting…
Cửa thang máy mở ra.
Anh dìu cô ra ngoài: “Ừ?”
Cô gái nhỏ mỉm cười, túm lấy cổ áo mở rộng của anh, nấc lên một tiếng, không nói gì. Đường Vực đứng trước cửa nhà cô, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Mật mã nhà em là gì?”
Đường Hinh kêu a một tiếng, ngẩng đầu từ trong lồng ngực anh, khuôn mặt ngơ ngác như con mèo nhỏ. Đường Vực nhìn cô mà giật mình, liếm môi, nhìn khoá cửa, hỏi lại: “Mật mã nhà em là gì?”
“À, anh đoán xem!”
“……”
Đoán cái đầu em ý!
Anh lại nhìn cô, mặc kệ con ma men này nghe có lọt tai hay không, doạ dẫm: “Em không nói tôi đưa em sang nhà bên cạnh đấy.”
“Nhà bên là chỗ nào?”
“Là nhà tôi.”
Cô im lặng một lúc rồi đột nhiên giãy ra. Đường Vực không còn cách nào khác phải buông cô ra, cô loạng choạng túm lấy cửa, cúi đầu ấn mật mã, còn nói: “Anh đừng có nhìn, không được nhìn lén đâu đấy.”
Đường Vực cụp mắt liếc nhìn, hơi nhếch miệng cười: “Ừ.”
Cửa mở ra, cô nghiêng ngả bước vào, Đường Vực sợ cô ngã nên giữ lấy cô, nhấn công tắc đèn bên tường. Cô đá bay đôi giày cao gót, chân hất về phía anh. Đường Vực đón lấy đôi tất đen, rồi nửa bế nửa dìu cô vào nhà.
Trên sô-pha có bó lông trắng, là Bánh Bao Cuộn đang nằm im ru.
Đường Vực không thích mèo, đặc biệt là con mèo này lúc trước còn cào anh. Anh nhíu mày khẽ hất con mèo ra.
Anh để Đường Hinh nằm trên sô-pha, vào phòng bếp rót cốc nước, rồi lại đỡ cô nhóc ngồi dậy, để cốc nước gần miệng cô, nói nhỏ: “Uống chút nước này.”
Đường Hinh nhíu mày, miệng khẽ há ra, hàm răng cọ vào thành cốc bằng thuỷ tinh kêu lộc cộc, uống được mấy ngụm nhỏ, cô đẩy cốc nước ra, sốt ruột lẩm bẩm: “Không uống nữa… Khó uống chết đi được…”
Đường Vực khẽ cười, để lại cốc nước trên bàn trà, khi quay lại nhìn đã thấy quai váy bên phải trễ xuống khỏi vai cô, rũ xuống trên cánh tay cô, lộ ra một bên vai trắng nõn mượt mà, một bên ngực cũng theo đó mà hiện ra trước mắt anh.
Đường Vực nhìn lướt qua rồi vội vàng dời mắt, nhìn về phía khuôn mặt ửng đỏ của cô, đưa tay sửa lại quai váy cho cô.
Không hiểu sao anh đột nhiên thấy hơi khát.
Trầm mặc hai giây, anh dứt khoát luồn tay đưới đầu gối cô, bế cô lên đi về phía phòng ngủ.
Đi tới cửa, cô đột nhiên giãy ra muốn đi xuống, “Em muốn vào nhà vệ sinh…”
Đường Vực cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Muốn nôn à?”
“Không, em muốn đi vệ sinh…”
“Ừ.”
Trong lúc cô vào nhà vệ sinh, Đường Vực kéo rèm cửa, mở điều hoà, nhìn lướt qua phòng cô, thấy hơi bừa bộn nhưng lại cảm giác vừa sạch sẽ vừa ấm áp, còn thoang thoảng mùi hương của cô, rất dễ chịu.
Tiếng mở cửa vang lên. Cô gái nhỏ loạng quạng bước ra, anh vội vàng chạy tới đỡ lấy cô.
Trong phòng ngủ chỉ có một cây đèn ánh sáng dìu dịu. Cô túm lấy cánh tay anh, ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, nở nụ cười với anh: “Đường Vực, để em nói cho anh một bí mật.”
Sắc mặt Đường Vực khẽ thay đổi, cúi đầu nhìn cô, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Em nói đi.”
Anh thậm chí còn hơi hồi hộp mong chờ.
Hai lần trước cô uống say đều ngồi trên xe của anh, trên đường anh đưa cô về nhà, cô đều nói muốn tiết lộ cho anh một bí mật, khi đó anh không quá hứng thú hay tò mò với bí mật của cô gái nhỏ này, chỉ thờ ơ ừ một tiếng: “Em nói đi.”
Đường Hinh không nói thẳng mà mỗi lần đều bảo anh: “Anh đoán đi, anh đoán được một nửa, em sẽ nói cho anh.”
Đường Vực tựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn cô, vừa ung dung vừa lạnh nhạt đáp: “Không đoán được.”
Cô hừ một tiếng, quay lưng về phía anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không đoán thì thôi, không nói cho anh biết.”
Sau đó thì không có sau đó nữa.
Bây giờ, anh đột nhiên khát khao muốn biết bí mật mà cô muốn tiết lộ cho anh là gì.
Đường Hinh bước qua chân anh đi vào phòng, cả người hơi nghiêng ngả, ngã vào giường, kêu đau đầu. Đường Vực hơi ảo não, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, nhìn lướt qua đôi chân dài thon thả dưới làn váy xoã tung lộn xộn.
Anh liếm môi, kéo cái chăn mỏng, đắp cho cô.
Vừa nằm ra giường Đường Hinh đã díp mắt lại, hoàn toàn không nhớ mình vừa nói muốn tiết lộ cho Đường Vực một bí mật.
Đường Vực đứng ở bên mép giường, trơ mắt nhìn cô xoay người, ôm lấy chăn, nhắm mắt lại. Anh liếm môi, tay phải chống lên giường, khom lưng nhìn khuôn mặt cô chăm chú, tay khẽ lay cô, gọi: “Này chị đại, không phải em nói muốn tiết lộ bí mật cho tôi à?”
“……”
“Hả?” Anh không cam lòng nâng cằm cô, “Nói đi.”
“Làm gì thế…” Cô hất tay anh ra, bực bội đạp chăn.
“……”
Lại còn cáu kỉnh nữa chứ.
Anh nhìn cô đã nhắm chặt hai mắt, mày hơi nhíu lại mà nở nụ cười bất lực.
Một lúc lâu sau, anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, khẽ hỏi: “Để tôi đoán nhé, bí mật đó có phải là em thích tôi không?”
Không có tiếng trả lời.
Cô đã ngủ say, hơi thở rất sâu và đều đặn.
Đường Vực hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, mặt nhăn nhó, đôi mày nhíu chặt.
Lại một lúc sau, anh tì vào mép giường, ngồi lên thảm, dựa lưng vào tủ đầu giường, duỗi một một chân, cánh tay đặt lên đầu gối, đầu hơi ngửa ra sau, nhìn lên trần nhà thất thần, dáng vẻ vừa lười nhác vừa thoải mái.
Thế nhưng trong lòng lại đang trào dâng cảm giác không cam lòng đến cồn cào ruột gan.
Anh rất muốn gọi cô dậy, muốn hỏi cô cho rõ ràng, cả hai lần trước và lần này, bí mật mà cô muốn nói cho anh rốt cuộc là cái gì.
Càng tiến sâu tìm hiểu cô, anh càng có cảm giác dường như mình đã để lỡ rất nhiều thứ.
Đường Vực nhẹ nhàng thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía giường. Đường Hinh đang cuộn tròn trong chiếc chăn màu vàng nhạt, ngủ rất ngoan ngoãn. Đột nhiên anh co chân xoay nửa vòng, quỳ bên mép giường, tay tì lên gối của cô, cúi người hôn lên môi cô.
Máu toàn thân như thể vọt lên não, cảm giác cồn cào ruột gan khi nãy đột nhiên biến thành xúc động khó nói thành lời.
Anh dịu dàng đè liếm môi cô, hai tay luồn vào tóc mai của cô, ngón tay chạm vào ấn đường giữa hai đầu mày, nhẹ nhàng vuốt ve, làm đôi mày đang nhíu lại giãn ra.
Ba giây sau.
Anh ngồi thẳng dậy, cụp mắt nhìn cô vẫn đang say ngủ, đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại.