Chương 1

Hôn Nhân Thú Vị

15:52 - 14/01/2023

Reng… reng… reng. Tiếng điện thoại reo inh ỏi làm con Yến không tài nào ngủ nướng thêm được, mở điện thoại chưa biết người gọi là ai, nó hét lớn: – Điên à, biết mấy giờ không mà không để người ta ngủ, gọi cái quái gì mà lắm thế? – Con điên, giờ này mà mày còn ngủ. Hẹn nhau đi xem bảng điểm mà còn chưa dậy? Nó bật dậy như cái lò xo. – Chết thật, mấy giờ rồi hả thằng kia, sao mày không gọi tao dậy sớm? – Lạy thánh bà, con gọi bà cháy máy rồi này, gần mười giờ rồi đó. Lượn xuống ngay, tao chờ ngay cổng. Con Yến phi như bay vào phòng tắm, vì vướng vào cái chăn nên nó ngã lăn từ giường xuống đất. Mông tiếp đất an toàn, nên kết quả nó đau ê ẩm, mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn cố lết mông đi làm thủ tục vệ sinh cá nhân. Nó xỏ đại cái áo sơ mi dáng dài với quần ôm cho nhanh, vơ túi xách, chạy nhanh xuống dưới nhà. Bà Hoa thấy cô con gái hớt hơ hớt hãi chạy nhanh xuống lầu, bà hỏi: – Đi đâu mà vội vàng thế con? Nó vừa mang giày vừa trả lời: – Thằng Quân chở con đi xem điểm mẹ à, mẹ lấy con lát mì gối nhanh nhanh. Bà Hoa mới lại bàn mở gói bánh dang dở lấy cho nó 2 cái bánh: – Đây đây, sao không bảo nó vào nhà chơi? – Thôi không cần đâu mẹ à. Con đi đây ạ. – Này từ từ, đừng chạy…. Bà Hoa chưa dứt lời là nó va ngay vào cổng, tay bầm tím. Con Yến và thằng Quân chơi với nhau từ bé, không gần nhà nhau, nhưng được cái ngủ với nhau từ lúc đi nhà trẻ, rồi theo nhau từng cấp trường, đến đại học cũng chọn cùng ngành. Trường đại học K, dân tình đông đúc, ai nấy cũng chen lấn nhau đi xem bảng điểm. Trời thì nắng, người đông, mùi mồ hôi bốc lên nồng nặc, gặp cái đứa nặng mùi mà nó muốn xỉu ngang xỉu dọc vậy đó. Nó và Quân chia nhau ra tìm bảng điểm cho nhanh, trong khi nó còn đang cố chen chân thì Quân đã có khởi sắc: – Yến… Yến qua đây, tao tìm thấy rồi nè. – Đâu… đâu.. Nó lại chen ra khỏi đám lúc nãy để chen vào chỗ của Quân, hai đứa nắm tay nhau nín thở, nhắm mắt: – Nghe tao đếm 1 2 3 mở mắt ra tìm nghe chưa? – Tao biết rồi. – 1 2 3… Nghe hiệu lệnh, cả hai mở mắt ra tìm tên của mình trên bảng điểm, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ tờ giấy trước mặt bay mất thì khốn nạn lắm. Khi tìm được tên, nó cười hớn hở, vỗ vai Quân: – Quân.. quân… tên tao… tên tao nè, tao đậu rồi, oh yeah… Sự vui mừng của nó làm Quân thêm lo lắng vì chưa tìm được tên của hắn. Nhưng cuối cùng, mắt thằng Quân cũng sáng như vì đèn pha: – Aaaa… tao nè…tên tao nè…tao cũng đậu rồi nè… Nó và Quân ôm nhau nhảy tưng tưng mừng rỡ, mặc kệ một số người chỉ chỏ cười đùa, một số người khác không quan tâm tới bọn nó. Sau khi biết điểm thi, nhóm bạn hẹn nhau tại quán trà sữa quen thuộc để chúc mừng nhau. Nhóm nó có năm người, chủ yếu chơi chung năm cấp 3 thôi, khi trà sữa được mang ra, cả đám hét lớn: – Cạn ly. Ai nấy đều hút rột rột đồ uống của mình. Con Trang lớp trưởng nó tạm ngưng cái sự sung sướng đó lại mà cất giọng chim vàng lãnh lót: – Ê tụi bay, bọn mình ai cũng đều đậu vào trường ưng ý hết, mình có nên làm chuyến du lịch trước khi “nhập ngũ” không ? Thằng Dương nhanh nhảu trả lời: – Ê, được đó, đi vũng tàu chơi đi tụi mày. Những đứa khác đều đồng tình kể cả nó và Quân. Con Thảo lớp phó học tập e ấp, môi mấp máy: – Có được… dẫn… người yêu theo không mấy đứa? Tất cả đồng thanh. Rồi cùng nhau cười ha hả: – Có. Như vừa nhớ ra điều gì, thằng Dương chế nhạo: – Ê, tụi tao có bồ hết rồi, còn con Yến với thằng Quân thì sao? Nó bình thản lắm: – Có sao đâu. Những đứa tâm hồn trong sáng trẻ thơ như bọn tao không nên có bồ sớm. Mấy đứa ranh như tụi bay mới có bồ sớm thôi. Con Trang ném về phía nó cái bánh, không quên kèm theo giọng đanh đá, đầy chất cà khịa: – Ừ, tụi bay trẻ thơ. Mấy đứa trẻ thơ hay bị đeo gông sớm lắm đó mày. – Trù ẻo mày. Tao còn tương lai tươi sáng phía trước, tương tai của nhân nhân viên ngân hàng, thanh cao, lịch thiệp. Tất cả lại đồng thanh. – Nín mày. Nó cay cú đưa mắt liếc đám bạn quỷ sứ, sau đó liền quay lại với ly trà sữa mát lạnh. Rồi ngày hẹn đi chơi cũng đến, bọn nó thuê xe chạy xuống vũng tàu. Bọn nó đặt sẵn homestay ở đó, không gian thoải mái, có nhiều phòng, tự do mà còn có cả hồ bơi nữa, tha hồ mà tung quẩy. Sau khi sắp xếp đâu vào đó, chia phòng và nghỉ ngơi. Bọn nó bắt đầu đem đồ ăn sẵn theo bày ra nướng, mở tiệc BBQ bên cạnh hồ bơi và tất nhiên không thể thiếu nhạc từ cái loa kẹo kéo của Dương. Bọn con gái xúm xít làm đồ ăn, bọn con trai thì pha rượu trái cây rồi lắc lư theo nhạc. Có những đứa thì tranh thủ bơi lội vài vòng. Ai cũng có đôi có cặp hết, nên cứ kè kè đi với nhau. Còn nó và Quân ngồi chòm hõm nướng thịt nhìn “những cặp đôi hạnh phúc”. Nó cắn rồi nhai ngấu nghiến xiên thịt nướng, xiên này nữa là hết 4 xiên rồi: – Con này, tao nướng cho mày ăn hả? Tao còn chưa được xiên nào – Ơ, chứ tao không ăn thì tao làm gì, hay tự cầm tay luyến ái? – Tí rồi ăn, phụ tao nè. – Ê, mấy đứa chưa có bồ như mình đi chơi chung với bọn nó thấy giống như con dì ghẻ á, sai vặt đủ thứ, còn phục vụ đồ ăn nữa. Đã thế còn chứng kiến tụi nó rắc ‘’ cơm chó ‘’. Nó định lấy thêm 1 xiên nữa thì bị cái quạt đập vào tay: – Ê, đau. – Cho bớt ăn, mày định ăn bù vì không có bồ hả? – Ờ. Mà nè Quân, sao mày cũng chưa có bồ vậy, hay mày bị buê đuê rồi? – Lên giường đi rồi biết tao buê đuê không. Không phải tao ế như mày đâu, chẳng qua tao là trai đẹp, để vậy cho gái nó thèm, yêu đương chi sớm, dính vô tình yêu nó rắc rối lắm. – Ờ, cũng đúng. Mày mà có bồ tao biết đi chơi với ai. Nói rồi con Yến cũng lấy cho thằng Quân xiên mực nướng thơm phức. Tiệc cũng bày ra, rượu cũng được rót vào ly, bọn nó cùng nâng ly. Lúc nào cũng là con lớp trưởng lên tiếng trước nhất, cán bộ lớp cơ mà: – Nào, cùng cạn ly vì 1 tương lai tươi sáng của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé. Đêm nay quẩy hết mình, không say không về, có say cũng không về, hết ngày nghỉ mới về. Dô… – Dô… Bọn nó ăn uống, nhậu nhẹt, nhảy múa ca hát lắm thứ, thằng Quân tửu lượng kém lắm. Là rượu trái cây mà không quá 3 ly nó đã ngất ngây như con gà toi rồi. Thằng Quân thều thào: – Thôi tụi bay ngồi chơi, tao mệt quá, tao lên phòng trước. Vừa chê thằng Quân xong thì hai mươi phút sau con Yến cũng thấy mình chống cự khong nổi nữa, cũng bỏ cuộc chơi lăn lên phòng. Lúc này chân đi xiêu xiêu, mắt thì hoa nên đến đường cũng chia làm đôi, mà phòng cũng chia làm bảy. Nó cứ xác định được cái phòng quen thuộc là mở cửa đi vào thôi. Sáng hôm sau, con Yến đang ngủ ngon lắm, tự nhiên nó thấy đau bụng quá. Mắt nhắm mắt mở bò vào nhà vệ sinh, nó bò ngang qua cái gì đó to bự, cố mở mắt xem là gì. Xác định được vật thể vừa lạ nó hét lên: – Aaaaa…. Thằng Quân giật mình tỉnh giấc hét còn to hơn cả con Yến: – Aaaaaaa…. Nó phi qua bịt miệng thằng Quân lại: – Nín, mày muốn tụi nó xông vào đây à? – Tao… tao… Mày làm gì tao vậy hả Yến? Thằng Quân vội kéo chăn lên che lấy tấm thân ngọc ngà , trần trụi không mảnh vải che thân: – Khóc, khóc cái đít. Đứa đáng khóc phải là tao nè, thằng chó… Nó cuốn chăn lại rồi nhìn xung quanh, áo quần tụi nó rãi đầy trên sàn. Mặt tụi nó tái mét, mồ hôi vã ra khi thấy vết máu còn vương trên tấm drap trắng tinh. Thằng Quân hốt hoảng hỏi: – Yến…sao mày đơ vậy? Con Yến vừa giận vừa điên, đấm bùm bụp vào thằng Quân: – Cái thằng chết tiệt này, mày làm cái quái gì tao vậy. Tao để dành trinh tiết cho người yêu tao, mày cướp trắng trợn vậy đó hả? Nó khóc tu tu, đời con gái của nó bị thằng Quân “ăn” mất rồi. Thằng Quân cũng ngơ ngác hỏi nó: – Xin lỗi, hôm qua tao say quá, mà sao mày lại đi nhầm phòng tao làm gì. – Xin lỗi thì được cái gì nữa. Thằng Quân nhìn con Yến khóc ấm ức mà không biết phải làm thế nào, bản thân hắn vẫn còn men say chưa tỉnh nữa. Nhưng lúc này lý trí thắng con ma men, hắn lên tiếng: – Để tao mua cho mày viên khẩn cấp. Có lẽ đó là giải pháp tốt nhất cho tụi nó lúc này, Yến giục: – Vậy đi nhanh đi. – ờ. Quân mang lại quần áo rồi đi ra ngoài, thấy đám bạn có lẽ cũng chưa ngủ dậy, hắn vội vàng phi ngay ra đường. Đi quanh co một lúc cũng đến tiệm thuốc, hắn dựng xe rồi đi vào nói nhỏ: – Chị bán em viên khẩn cấp, em mua cho mẹ… à không, mua cho chị gái em. – Đây em trai. Chị y dược gói hộp thuốc vào túi đen đưa cho hắn, hắn nhận thuốc,trả tiền rồi phóng như bay ra ngoài, nhanh chóng đi về. Lúc Quân về cũng có mấy đứa ngủ dậy rồi, con Trang hỏi: – Mày đi đâu vậy Quân? Quân luống cuống như gà mắc tóc: – Tao… tao đi quanh ấy mà, chờ tụi mày dậy lâu quá. – Ờ. Nói rồi hắn lên phòng, nhanh chóng qua chỗ con Yến: – Nè, uống đi, 72 giờ, vẫn còn kịp đó. Nó chụp ngay viên thuốc nốc cực nhanh, và chắc mẫm là đã an toàn. […] Sau chuyến du lịch, bọn nó tập trung đi học, ai lại cũng bận rộn hết. Sáng nào thằng Quân cũng qua chở nó đến trường, trong lớp ai cũng tưởng tụi nó một cặp, vì cứ như hình với bóng vậy: – Ê Quân, chở ra quán trà sữa tụ họp với tụi nó nghe, hơn tháng rồi mới gặp. – Ờ chờ tao đi lấy xe. Thằng Quân chở nó ra quán trà sữa, bọn kia đã có mặt đầy đủ, nó ngồi xuống ghế, hút ké miếng trà sữa của con Trang. Ôi cuộc đời này mà không có trà sữa thì còn gì là thi vị nữa chứ. Bọn nó gặp nhau là nói không thiếu chuyện gì trên đời, con Thảo tự nhiên mặt khó chịu nên đi vào nhà vệ sinh, 3 phút sau điện thoại Yến reo lên. Nó mở điện thoại ra nghe: – Gì đó? Đầu dây là giọng cầu khẩn: – Vào nhà vệ sinh cứu tao nhanh. – Biết rồi. Yến tắt máy rồi đi te te đi vào nhà vệ sinh nữ, con Thảo đứng khép nép ở đó. Thấy ân nhân Thảo vội hỏi: – Đâu, đưa đây. Nó lấy ra miếng Diana sensi đưa cho con Thảo: – Nè, sao không phòng bị hả? – Tao quên, ai biết đến sớm thế này. Con Thảo đi vào nhà vào phòng vệ sinh, Yến mới ngớ người ra. Nó còn dư mấy miếng từ đợt trước đi du lịch nó mới hết ” rớt dâu” được hơn tuần. Nhưng sao đến giờ vẫn chưa có lại chứ, lẽ nào… Trán nó vã mồ hôi, mặt tái mét, đi ra ngoài, lôi Quân xồng xộc đi ra ngoài: – Quân đi công chuyện với tao. – Chuyện gì? – Đi nhanh lên, cấp bách lắm. Nó kéo thằng Quân đi, không kịp cho hắn uống hết ly trà sữa nữa. Ra đến chỗ vắng con Yến mới lưỡng lự lên tiếng: – Hình như… hình như tao có thai rồi mày ạ. Quân nghe xong mà hoang mang các kiểu, nó luống cuống hỏi lại: – Mày nói gì vậy Yến, không lẽ tao sinh lý mạnh đến nỗi ‘’ ấy ‘’ một phát là dính luôn à? Với lại uống khẩn cấp rồi còn gì? – Mày ảo tưởng sức mạnh hả Quân, là do tao lúc đó vừa sạch xong, chắc ngay ngày rụng trứng. – Thế thì chết cụ con bà nụ rồi, giờ tính sao? – Sao trăng gì nữa, mua que thử thai cho tao đi. – Được để tao dẫn mày đi mua. Quân hùng hổ lên tiếng, và nó cũng hi vọng là Yến bị chậm chu kỳ thôi, nhưng khi đến trước tiệm thuốc Quân lại ngại đẩy cho nó: – Mày vào đi. – Sao tao vào được, tao là con gái mà. Ngại lắm, mày vào đi. – Tao cũng ngại. – Thế mày định cho nó sình lên như con cá nóc thì mày mới chịu à, thằng chết tiệt… – Rồi để tao vào. Quân nhìn trước ngó sau, đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, đeo khẩu trang đen, dũng cảm bước vào tiệm thuốc. Lớn giọng: – Bán cho mẹ em 10 cái que thử thai loại xịn. Cũng rất nhanh chị y dược cho hàng vào bao đen cẩn thận. Hắn nhận hàng xong vẫn không quên nhắc lại: – Cái này … em… em mua cho… mẹ em… – Chị có nói gì đâu. Mua xong, Quân chở Yến vào một nhà vệ sinh công cộng, nó vào đó năm phút mà tưởng chừng dài cả thế kỷ. Lúc nó bước ra mặt nó còn tái hơn cả lúc nãy nữa, hắn chở nó ra công viên vắng. Lúc này nó khóc, khóc như mưa, nó ném cái que thử thai có 2 vạch đậm về phía thằng Quân: – Giờ thì hay rồi đó, mày thấy chưa Quân. Đàn ông kiểu éo gì mà không biết kiềm chế hả, mày chỉ sống bằng thân dưới thôi hả Quân.. hu hu… – Có phải do tao đâu.. – Đi nhầm kệ tao, ai bảo mày động đậy thân dưới hả. Giờ tính sao đây Quân, không mẹ con tao nhảy cầu thì kiểu gì cũng lôi mày thôi. – Thôi nín đi để tao nghĩ. – Hay mình… bỏ đứa bé hả Quân? Thằng Quân trợn ngược mắt: – Bỏ, bỏ cái đít. Con tinh trùng mạnh nhất của tao. – Con tinh trùng của này hại hết đời tao rồi, tính nhanh đi không tao nhảy cầu.. – Từ từ, mày làm rối, để tao xin bố mẹ cưới mày. Bình tĩnh ngồi xuống đây bàn kế hoạch. Hai đứa nó mới cố gắng bình tĩnh ngồi xuống cái ghế nơi công viên mà bàn bạc. […] Nhà Quân cũng thuộc loại khá giả, nhà có 2 chị em, nó là con út, lại là trai nên cũng được phần cưng chiều. Nhìn thằng em không ăn cơm mà thất thần nên chị Hiền giục: – Quân ăn cơm đi em, làm gì mà thất thần thế? Hắn hít sâu thả đũa, hùng hồn. – Bố mẹ à, con… con muốn lấy vợ. Ông Hoàng bố nó dằn đũa mạnh lên bàn, mắng nó: – Mày khùng hả con, hay bệnh, mới hơn 18 tuổi mà lấy vợ gì chứ. – Tại… tại con yêu nó. Bố mẹ cưới nó cho con đi. Bà Hạnh dịu dàng khuyên nhủ con: – Con ơi, lấy vợ thì sẽ lấy, nhưng không phải bây giờ, mới đậu đại học, tương lai còn dài. – Nhưng… nhưng.. nó có thai rồi ạ… Hai ông bà ngớ người, ông Hoàng tức giận đi lấy cây chổi lông gà quất vào hắn: – Quỳ xuống, thằng kia, bố mẹ dạy dỗ mày thế nào mà mày hư hỏng thế hả, hại đời con gái người ta. – Bố… con có muốn đâu, do lúc đó con say quá. Ông Hoàng lại quất cây vào hắn: – Thằng này, mới mấy tuổi đầu mà tập tành uống rượu hả. Những tiếng chan chát quất vào người hắn làm mẹ và chị hắn xót xa hết nỗi. Chị Hiền của hắn cản tay bố lại: – Thôi bố ạ, chuyện lỡ rồi, bố tha cho em nó ,rồi tính chuyện thôi ạ. Ông Hoàng tức giận vứt luôn cây chổi lông gà vào người nó, chỉ thẳng mặt nó chì chiết: – Tính gì nữa mà tính, cưới thôi. Quân tuy hơi bị đau, nhưng nghe bố hắn đồng ý thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao hắn cũng là đàn ông nên không thể phủi bỏ trách nhiệm được. Còn Yến lúc này tâm trạng vô cùng hỗn độn, không biết phải nói với mẹ thế nào đây. Bản thân nó là con đầu, sau vẫn còn em cách nó 3 tuổi. Bố nó tai nạn mất sớm, mình mẹ nó phải nuôi 2 chị em nó, giờ mà báo tin này chắc mẹ nó giết nó mất. Nhưng không báo thì chắc hai mẹ con nó cũng tự chết vì nhục mất thôi. Yến thấy mẹ đang dọn giường chuẩn bị ngủ, nó cứ thập thò ngay cửa, liệu rằng nó có nên nói không đây. Nó thương mẹ nó lắm, đã vất vả bao nhiêu rồi, nó không muốn mẹ nó lại thêm gánh nặng nữa, thôi thì tự làm tự chịu vậy.