Chương 5
Hôn Nhân Thú Vị
15:52 - 14/01/2023
Đúng như lời hẹn, Yến mang que thử thai 2 vạch qua cho Thảo, vẫn là Trang lanh mồm nhất:
– Đìu, mày lại 2 vạch hả Yến?
– Hai cái đầu mày, 1 đứa con éo có tiền nuôi đây này. Đẻ làm gì đẻ lằm đẻ lốn.
– Vậy cái này của ai hả?
– Của bà dì hàng xóm đó mà, đang bầu đứa thứ tư. Mua chuộc bằng trái sầu riêng mới được đấy. Gớm, già mà máu đẻ quá cơ.
– Hay..
Yến quay sang trấn an Thảo:
– Thảo nè, mày hẹn thằng đó rồi đưa cái này cho nó xem nhé. Nói nó mày có bầu rồi xem nó nói sao.
– Nhưng.. tao sợ…
– Mày không phải sợ, có bọn tao đây. Phải xem xem nó có xứng đáng với mày không, hiểu chưa?
– Ừ.
Thảo cũng có vẻ quyết tâm lắm, nó cũng yên tâm phần nào. Khổ thật, yêu đúng thằng họ Sở tên Khanh rồi.
Thảo nghe lời bọn nó nên vẫn đến chung cư của bạn trai như thường lệ. Bạn trai Thảo đi làm về bất ngờ hỏi:
– Em đến lúc nào vậy Thảo?
– Anh đi làm về rồi à, em đến từ sớm. Nấu mấy món ngon ăn cơm với anh đó mà.
– Ừ.
Linh – bạn trai Thảo, vứt chìa khóa xe lên ghế sopha rồi ngồi ngã người ra phía sau ghế, đầy vẻ mệt mỏi. Thảo lại bóp vai cho Linh, mát xa đầu cho Linh. Có lẽ anh đã đi làm 1 ngày vất vả rồi. Cái suy nghĩ đó liền vỡ tan như bong bóng xà phòng, khi Thảo thấy vết hôn trên cổ của Linh, và vết son mờ nhạt nữa. Thảo chỉ muốn khóc ngay lên, tâm tư bấn loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
– Hôm nay mệt lắm hả anh?
– Ừ, anh mới họp với đối tác xong.
Linh đưa tay ra sau, kéo Thảo về trước ngồi vào lòng mình. Hắn hôn lên tóc Thảo, tay vẫn không quên sờ mó lung tung:
– Dạo này anh bận quá, nên không quan tâm em được nhiều, xin lỗi. Đêm nay ở lại với anh, anh bù cho nhé.
– Dạ, anh tắm rửa đi rồi ăn cơm kẻo nguội.
– Chờ anh 10 phút.
Thảo vừa giận, vừa tủi thân vẫn ngồi đợi. Tắm xong chưa đầy 10 phút, Linh đã đi ra phía bàn ăn:
– Anh tắm xong rồi, ăn thôi. Chà ngon quá nè, ăn đi em.
– Em ăn đây, anh ăn nhiều 1 chút.
Bữa cơm đáng lẽ diễn ra bình thường, cho đến khi Thảo nằm trong vòng tay của Linh. Thảo cản:
– Khoan anh… khoan nào…
– Tới đây rồi… khoan hò gì nữa…
Linh tiếp tục hôn lên cổ Thảo, tay thì chuẩn bị kéo quần lót của Thảo xuống. Thảo mạnh dạng lên tiếng:
– Em có thai rồi.
Linh khựng lại, lui ra. Nhíu mày nhìn Thảo hỏi:
– Có thai?
– Em có thai 2 tháng rồi.
– Sao lại có thai được chứ, chẳng phải mỗi lần đều uống thuốc sao?
– Lúc đó… lúc đó say quá nên em quên.
Nói rồi Thảo nắm lấy tay Linh:
– Giờ mình làm sao hả anh?
– Làm cái gì nữa mà làm. Phá đi chứ gì?
– Phá? Với đứa trẻ đã thành hình người này sao? Với đứa trẻ là giọt máu của anh sao?
– Chắc gì là giọt máu của tôi, cô dễ dãi thế kia mà.
– Anh bị điên à. Từ xưa đến nay tôi chỉ yêu 1 mình anh, cả đời con gái tôi cũng trao cho anh, vậy mà anh nói như vậy được sao.
– Vậy cô đẻ nó ra đi rồi đem xét nghiệm ADN xem nó có phải con tôi không.
Chát…
Cái tát tai mà Thảo dùng hết dũng khí vào đó, cái tát làm tay Thảo ran rát, không biết cái đau đó có làm Thảo tỉnh ra không nữa. Cô cố gắng mạnh mẽ lên tiếng:
– Linh à, tôi không ngờ con người anh đê tiện vậy đó. Cái này tôi phải cảm ơn bạn tôi rất nhiều, đã nhận ra được bộ mặt sở khanh của anh. Anh nói với con bồ mới của anh là tôi chúc 2 người vui vẻ. Cảm ơn con đó vì đã rước dùm tôi tên khốn nạn, đê tiện là anh.
Thảo ném cái que thử thai giả vào mặt của Linh, bỏ đi khỏi căn phòng đó, căn phòng đầy ắp tình yêu cô đã dành cho hắn.
[…]
Hơn 2 tuần nay, Yến và Trang không thể liên lạc gì được cho con Thảo. Nó lo lắm, nó và con Trang hẹn gặp nhau đến nhà tìm con Thảo. Bọn nó đi vào 1 con hẻm ngoằn ngoèo rồi cũng đến được phòng trọ con Thảo ở. Buổi sáng gần trưa dãy phòng trọ vắng tanh, có lẽ mọi người đều đi làm hết. Phòng con Thảo đóng cửa, gọi không ai thưa. Nó đành gọi cho con Thảo, tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong phòng, khiến 2 đứa nó nhìn nhau. Và nhanh chóng đập cửa:
– Thảo ơi mày có trong đó không Thảo ơi.
Vẫn không có tiếng trả lời, 2 đứa nó tìm 1 cây to gần đó phá cửa. Cánh cửa bung ra, 2 đứa nó hấp tấp chạy vào. Thảo nằm dưới đất, thuốc gì đó rơi vung vãi khắp nhà, miệng con Thảo sùi bọt mép. Yến mới lại lay lay bạn:
– Thảo… Thảo… mày sao vậy nè, tỉnh lại Thảo…
Yến lay mãi con Thảo không tỉnh, nó đành gọi cấp cứu. Trang lanh ý quét hết đống thuốc trên sàn nhà, nếu không bố mẹ nó về nhìn thấy sẽ đau lòng lắm.
Khi đến bệnh viện, bọn nó đứng chờ bên ngoài cũng khá lâu. Sau khi được súc ruột và tỉnh hoàn toàn, Thảo nhìn 2 đứa nó chảy nước mắt, quay mặt vào trong mà khóc.
Trang mếu máo khóc theo:
– Mày điên à Thảo, sao mày nghĩ dại dột vậy hả? Mày không thương bố mẹ mày à, mày không thương bọn tao à?
Thảo vẫn cứ khóc thôi. Yến cũng khóc theo:
– Có gì còn bọn tao đây mà, sao ngu thế con kia.
– Xin lỗi… tao không làm được, tao đã cố nhưng vẫn không thể quên được anh ấy. Tiền bao nhiêu tao đi làm tao cũng đưa cho anh ấy, tấm thân này tao cũng đưa cho anh ấy, vậy mà…
– Con ngu này, ngu lắm rồi đấy. Khỏe lại tao dẫn mày vào động, trai đầy, thích thằng nào lựa thằng đấy.
Thảo đang khóc nhưng nghe Yến nói vậy con Thảo phụt cười:
– Thôi nín nhé, không khóc vì thằng không xứng đáng, nước mắt và mạng sống chỉ vì cha vì mẹ thôi hiểu không.
Thảo vẫn khóc, rồi kéo theo cả hai đứa bạn thân khóc theo, những người gần đó cứ đưa mắt nhìn bọn nó khá lâu.
Thấy Thảo ổn ổn, Trang ở lại với nó, còn Yến thất thểu về nhà, yêu đương sao cứ phải lừa dối nhau mới chịu được. Sao không nhẹ nhàng yên bình như nó và Quân có phải tốt hơn không chứ. Đẩy cửa đi vào nó thấy mẹ chồng nó 1 tay ru nôi, 1 tay nấu ăn. Nó tháo mũ bảo hiểm, cởi áo khoác lại quỳ cái rụp trước mặt mẹ chồng nó. Bà nhìn sang nó mà không hiểu chuyện gì:
– Con làm gì vậy Yến, đứng lên xem nào.
– Con biết con có tội, con xin nhận tội với mẹ.
– Cái con bé này, nói xem đã gây ra lỗi gì?
– Con dài tay lo chuyện bạn con, không lo chuyện nhà, để mẹ 1 mình vừa nấu ăn vừa trông Bơ thế kia.
– Được rồi, vào pha bình nước chanh tí uống giải khát là mẹ tha thứ cho.
Nó nhìn mẹ chồng nó, khuôn mặt đầy sự ngưỡng mộ:
– Mẹ ơi, sao mẹ tốt với con thế, nếu là mẹ con thì đã la nhay nháy lên rồi.
– Giờ tôi thương chị sau này chị lại thương tôi, nghe không.
– Dạ.
Yến nhanh nhảu đứng lên vào làm ngay bình nước chanh mát lành, sở trường của nó mà.
[…]
Yến lại nằm nhìn lên trần nhà, chắc cái trần nhà là không gian yên tĩnh 1 màu mà nó có thể suy nghĩ. Quân vào phòng gọi nó, nhìn nó như thế nên hắn lân la lại bên cạnh hỏi han:
– Yến… mày lại sao đấy?
Yến ngồi ngay dậy. Nhìn Quân đầy vẻ nghiêm trọng:
– Quân ngồi lại đây tao nói nè.
– Tao đây.
Yến leo lên người Quân, ngồi vào lòng Quân, đưa tay ôm cổ hắn, dựa vào vai hắn. Quân xoa xoa lưng nó, vuốt ve tóc nó, thủ thỉ:
– Sao đấy, có tâm sự gì à?
– Tao thấy cuộc đời này dễ sợ thật mày à. Yêu đương như cái quần què ấy, kinh thật.
– Vụ con Thảo hả?
– Ừ, thằng kia đúng là chó mà, yêu con người ta, chơi bời đã đời rồi người ta bảo có thai nó bắt bỏ, khốn nạn thật chứ.
– Thì người ta khác tao khác. Mấy thằng được như tao đâu.
Yến ngất cổ ra, đối diện mặt với Quân:
– Khác, khác cái gì. Mày không nghe người ta nói 99% đàn ông đều ngoại tình à.
– Tao là 1% còn lại.
– Đó là chưa phát hiện ra thôi.
– Tin không thời gian quyết định. Đi thay đồ, tao dẫn đi xem phim.
– Ai ngó con mà đi?
– Tao dỗ ngủ rồi, nằm trong phòng mẹ rồi.
– Ok, chờ tao xíu.
Yến phi lại tủ quần áo, lục đồ lấy đi tắm. Quân nằm chơi điện thoại chờ nó. Từ phía phòng tắm nó réo ra:
– Quân ơi, lấy dùm tao cái quần chip.
– Thế éo nào đi tắm không mang quần hả?
– Hơ hơ, tao quên.
Hắn lại lục cho nó cái quần chip, hắn đưa mấy cái quần lên ngang mắt xem:
– Á đìu, ren đồ ha, sexy đồ ha.
Vừa dứt câu, điện tắt cái rụp, nó bay ra khỏi phòng tắm, chụp vào ngay người Quân:
– Aaaaa…
– Tao đây, không sao… không sao..
– Sợ quá Quân ơi, tối thui.
– Thả ra tao bật đèn điện thoại đã.
– Không…
– Thế sao bật đèn?
Quân cũng mò được đèn điện thoại, bật lên. Nó lõa thể, ôm dính lấy Quân, mặc dù thấy nhiều lần rồi, nhưng Quân vẫn yêu nó chết được. Với cả cơ thể ươn ướt dính vào người Quân, vừa mềm mềm, vừa kích thích. Quân đè nó xuống giường, mắt nó chớp chớp. Quân đặt lên môi nó 1 nụ hôn sâu, tay được đà đi lung tung. Nó véo vào má thằng Quân rõ đau, hắn nhăn nhó:
– Đau…
– Ai biểu lợi dụng.
– Tình thế này mày biểu tao phải làm sao, hay mình làm phát rồi đi chơi nhỉ.
Rồi Quân lại hôn vào cổ nó, tay lại đi lung tung. Và đèn rất duyên bất ngờ sáng lên, Quân bị nó đá phát văng ra, hắn bực bội ngồi chửi đổng:
– Điện gì đâu, tụt hết cả hứng.
Yến thì nhanh chóng đứng lên đi vào nhà vệ sinh thay đồ, cũng tranh thủ đi xem phim chứ con Bơ nó dậy.
[…]
Có lẽ thời gian cũng làm xoá nhoà bớt nỗi đau của Thảo, hôm nay tụi nó hẹn nhau ở quán trà sữa mới. Thấy bóng nam quen thuộc, kẹp tay với 1 cô gái có vẻ giàu có đi vào, Thảo cúi gầm mặt xuống, vẻ buồn buồn. Yến tinh mắt để ý nên hỏi:
– Mày sao vậy Thảo?
Con Trang vừa hút trà sữa, vừa liếc mắt, hất hàm qua phía bên đó:
– Thằng mặt phụ khoa kia kìa.
– Thằng khốn nạn đó hả. Ê Trang kiếm cớ qua gây sự đi.
Trang hào hứng lắm, nhưng con Thảo lại cản:
– Thôi mày ạ, qua rồi.
Yến điên lắm:
– Qua rồi đúng không, giờ mày với thằng chó đó có quan hệ gì nữa không?
– Không, người dưng rồi.
– Ngồi im đó, để bọn tao.
Sau khi bàn kế hoạch xong, nó đổ ly trà sữa lở dở của nó vào ly trà sữa lở dở của con Trang. Trang cáu nhặn lên:
– Con kia, tao đang uống mà.
– Thế mày thương con Thảo không, muốn trả thù thằng kia không?
– Có.
– Vậy thì phải hy sinh đi.
Yến và con Trang cầm ly trà sữa đầy tràn đi ngang chỗ tên Linh, nó giả vờ ngã, hất nguyên ly trà sữa vô bản mặt tên Linh. Bao nhiêu là hột dính trên mặt trên tóc tên Linh, khá buồn cười nhưng nó vẫn cố nhịn, giả vờ vô tội:
– Thôi chết em xin lỗi, em bất cẩn quá. Trang đi lấy cái khăn nhanh nhanh.
Trang nhanh nhảu đi lấy ngay cái khăn chùi bàn:
– Để em lau cho anh.
Linh tức giận đứng phắt dậy, cáu nhặn:
– Đủ rồi.
Yến ra vẻ ngạc nhiên và như từng quen biết lâu lắm:
– Ủa, anh Linh, là anh sao?
– Mày là ai?
– Sao lại mày, phải gọi là em chứ. Anh đi với bạn hả, con Thảo đâu, nó báo tin vui cho anh chưa? Bữa trước em với nó mới đi khám đó, đứa bé yêu lắm, giống anh như đúc.
Cô gái ngồi bên cạnh tái mặt, nhíu mày hỏi Linh:
– Cái gì vậy anh?
– Không có, đừng nghe con điên này nói bậy em.
Yến lại cố trình bày ra chuyện:
– À ,em xin lỗi em nhầm.
Tên Linh mặt mày hớn hở hẳn, lau đi mấy giọt mồ hôi tuôn vội trên trán:
– Đó, em thấy chưa, lũ trẻ bây giờ hay nhầm lắm.
Yến mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào tên Linh:
– Không có đứa trẻ nào hết, vì khi nó nói có thai với anh, anh đã bảo nó phá đi, phá đi đứa con ruột của anh. Anh làm nó nghĩ quẩn mà tự tự, rất may nó không hề có thai với 1 tên khốn như anh.
Mọi người xung quanh chỉ chỏ, bàn tán về phía tên Linh, cô gái đi cùng thấy rất xấu hổ đứng lên bỏ đi, không quên gởi cho hắn lời nhắn ngọt ngào:
– Khốn nạn, đừng cố liên lạc với tôi nữa.
– Khoan, khoan đã chờ anh…
Linh lo chạy theo cô gái, phớt lờ qua tụi nó. Yến mới thở phào kéo 2 đứa bạn thân ra khỏi quán.
– Mày đưa con Thảo về đi.
– Chứ mày đi bằng gì?
– Tao gọi thằng Quân ra chở về.
– Ok, cẩn thận.
Bọn kia đi rồi nó mới gọi điện thoại cho Quân:
– Quân ơi, qua chở tao về.
– Chờ tí tao đang ị, mày ngồi đâu đó đi.
– Ị gì mà lắm thế, chất thải thì nhiều, dội thì éo sạch.
– Con này hay thật, bản năng của con người cũng không cho là sao.
– Thôi mày làm gì làm lẹ đi, xong chở tao đi lấy hàng, mở tủ mang cho tao 7 triệu luôn nha.
– Ok ok, mà Yến ơi…
– Gì?
– Ko hiểu tao ăn gì mà bón kinh khủng khiếp, kiểu này rách hết đít mày ạ
– Lo ị đi thằng chó.
Yến tắt máy rồi lại ngồi đợi, tình yêu và hôn nhân của tụi nó toàn mùi khắm.