Chương 114
Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ
13:59 - 15/12/2022
Thấy ánh mắt mong đợi của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự vốn là muốn trêu chọc đối phương một chút, nhưng nhìn vào đôi mắt đào hoa ngây thơ cùng yêu cầu của người kia, Đoàn Dự quả thật không nói được lời nào.
Sau đó anh lấy những món ăn vặt trên tay Lộ Viễn Bạch mang đi thanh toán.
Đợi Đoàn Dự thanh toán xong, Lộ Viễn Bạch cuộn người thành quả bóng lập tức bé ngoan chạy lại, hai tay ngốc nghếch khoác lên khuỷu tay đang cầm đồ của Đoàn Dự.
Bởi vì quần áo dày nên di chuyển có chút bất tiện, trông như một con sóc ôm cây đại thụ.
“Vợ, em thật tốt.”
Khuôn mặt Lộ Viễn Bạch hầu như bị khăn choàng che kín, nhìn Đoàn Dự nở nụ cười tươi rói, tựa như khi nãy thứ Đoàn Dự mua không phải thạch trái cây, mà là viên đá quý thiên nhiên lớn.
Đợi sau khi về nhà ăn tối, Lộ Viễn Bạch nóng lòng lấy thạch ra ăn.
Đoàn Dự đang đọc sách, ngay sau đó cậu đưa đến một cái muỗng, có một miếng thạch kèm theo thịt đào phía trên.
Lộ Viễn Bạch ngồi bên cạnh Đoàn Dự, cơ hồ là vừa mới mở ra đã cho Đoàn Dự một muỗng thạch lớn, Lộ Viễn Bạch không dùng chiếc muỗng nhỏ ăn thạch mà là lấy muỗng ăn cơm, trong nháy mắt múc ra gần phân nửa hũ thạch to bằng lòng bàn tay.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch: “Anh không thích ăn.”
Tổng cộng chỉ có một cái, Lộ Viễn Bạch múc một muỗng đã là nửa cái, Đoàn Dự biết Lộ Viễn Bạch thích ăn khoai tây chiên và thạch, còn anh đối với mấy món này không hứng thú gì mấy.
Không ngờ sau khi người đàn ông cự tuyệt, Lộ Viễn Bạch lại khăng khăng muốn cho Đoàn Dự ăn muỗng thạch đó.
Cậu giơ muỗng trước mặt không hề có ý định thu hồi, Đoàn Dự nhìn cúi đầu cắn một miếng.
Nhưng vẫn chưa ăn hết, một muỗng này của Lộ Viễn Bạch múc không ít.
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự ăn xong mới đưa muỗng về, đem phần còn lại cho vào bụng.
Người khác nhìn vào còn tưởng nhà này nghèo đến nổi không có gì ăn.
Sau đó, Lộ Viễn Bạch dựa người vào Đoàn Dự ăn thạch, thi thoảng lại đút cho anh một miếng.
Phim điện ảnh của Lộ Viễn Bạch cũng công chiếu vào Tết này, không tránh khỏi việc phải chạy một ít hoạt động bên ngoài, nhưng bởi vì là đang Tết nên mỗi buổi họp báo đều làm một ít phần thức ăn, Lộ Viễn Bạch mỗi lần quay về không phải đem bánh tổ thì cũng là món mì.
Mà mỗi lần Lộ Viễn Bạch làm cái gì cũng có hình dạng riêng, chính là dựa theo Thí Thí và Mi Mi.
Khi MC hỏi, Lộ Viễn Bạch rất thẳng thắn trả lời: “Lấy về cho vợ của tôi.”
Đoàn Dự cũng không phụ kỳ vọng của cậu, mỗi lần Lộ Viễn Bạch mang đồ ăn về cũng ăn sạch sẽ.
Cũng may là vị cũng không tệ, không phải loại đồ ăn bóng đêm.
Cuối tháng hai, tuyết có chút dấu hiệu tan, Lộ Viễn Bạch vừa mới đi quảng bá trở về.
Sau khi cậu thay giày ở huyền quan, trực tiếp lên tầng ba,vừa lên đến cầu thang tầng ba cậu đã nghe thấy tiếng động không nhỏ.
Âm thanh từ phòng làm việc truyền đến.
Sau khi Lộ Viễn Bạch thay quần áo xong, cậu tò mò nhìn qua, thấy căn phòng mà Đoàn Dự làm việc lúc này có chút thay đổi.
Ghế làm việc cao cấp và bộ sô pha ban đầu không biết chuyển đến nơi nào, nhưng chúng đã bị thay thế bởi một số bức tranh vải nghệ thuật Bắc Âu và những pho tượng điêu khắc bằng thạch cao.
Trong phòng vẫn còn nhiều bức tranh gỗ và khung tranh gỗ nguyên khối chưa được ghép nối, một số lượng lớn sơn nghệ thuật được đặt ở các góc.
Lúc này trong phòng có chút lộn xộn, Lộ Viễn Bạch vừa bước vào đã sửng sỡ một hồi, sau đó nhìn thấy Đoàn Dự đứng trong phòng ghép những miếng gỗ đặc lại với nhau.
Các bắp thịt săn chắc trên cánh tay của người đàn ông căng lên, và bộ quần áo màu trắng của anh hơi lấm tấm bụi.
Lộ Viễn Bạch đứng ở cửa phòng làm việc, có chút kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông.
“Đoàn Dự....”
Người đàn ông cầm khối gỗ trong tay quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Viễn Bạch đang đứng ở cửa.
Sau đó đặt đồ trong tay xuống và bước về phía người kia.
“Em về rồi à, có mệt không?”
Lộ Viễn Bạch nhìn lại cảnh tưởng trong phòng làm việc, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Phòng làm việc……”
Đoàn Dự liếc mắt về phía sau, cười nói: “Về sau để cho em dùng vẽ tranh.”
Đoàn Dự biết quá khứ của Lộ Viễn Bạch.
Cổ họng Lộ Viễn Bạch căng lên, trong lúc nhất thời mũi có chút chua xót, không nói nên lời.
Đoàn Dự nhìn ra được điều đó, tiến đến hơi ôm cậu vào lòng.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang bên tai, cùng với tình yêu thiết tha
Lộ Viễn Bạch lắng nghe nhịp tim của người kia, anh là người cứu rỗi cậu, là ánh sáng của cậu.
Hai người ôm nhau trong phòng vẽ màu trắng.
Lộ Viễn Bạch nhìn tuyết đông đang tan ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời rực rỡ.
“Em yêu anh, đến thiên trường địa cửu.”