Chương 105
[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim
17:38 - 07/05/2023
Nửa tiếng trước...
"Cậu không thể làm thế với tôi.
Cậu đã hứa mà...!cậu hứa bảo vệ cho tôi." Peter Pettigrew sụt sùi khóc lóc khi bị ép dẫn đường với hai cây đũa phép chỉa thẳng vào hông.
"Ông chưa chết mà, phải không?" Harry nói.
"Nhưng tôi sẽ chết...!chết thật đấy khi Chúa tể hắc ám biết tôi phản bội ngài." Peter lẩm bẩm.
Tuy luôn miệng ca cẩm nhưng Peter vẫn tận hết khả năng đưa Lily và Harry vòng qua những nơi có nhiều rối người đi lại để đến được một dãy hành lang có thảm trải sàn màu đỏ thẫm đã ngả đen vì đóng đầy bụi bặm.
"Đây là trung tâm của căn nhà, cũng là nơi Chúa tể hắc ám trú ngụ.
Ngài ở bên trong ra lệnh cho chúng tôi.
Hai đứa nhỏ cậu muốn tìm khả năng cao là ở chỗ này." Peter run rẩy chỉ vào cánh cửa gỗ.
"Tôi thực sự không thể đi theo cậu nữa đâu.
Làm ơn...!hãy tha cho tôi."
"Tới đây được rồi." Harry dừng lại, cậu nhận ra nơi này.
Thông qua búi tơ sắt cậu đã thấy khung cảnh này trước đây.
Thảm được dệt từ lông Mooncalf cùng cánh cửa gỗ với hoa văn trang trí hình đầu rắn.
"Vậy..." Peter giơ cánh tay đang bị còng ra.
Harry lấy đũa phép chạm nhẹ lên cái còng ngay lập tức tháo khóa rơi xuống.
"Ông đi đi.
Rời khỏi Anh, đừng để tôi thấy mặt ông lần nữa."
"Cám ơn cậu." Peter nhanh chóng hóa thú chạy đi như thể đây là hình dáng khiến ông ta an tâm nhất.
"Harry" Lily do dự níu lấy áo cậu.
"Cô yên tâm.
Người tên giả mạo đó muốn là tôi, Harry sẽ không có việc gì." Cậu vỗ vỗ bàn tay cô.
"Không phải như thế...!Cô..." Lily cuống lên không biết nói thế nào cho đúng cuối cùng chỉ có thể thở dài.
"Cháu nhất định cũng phải cẩn thận nhé."
Harry gật đầu nhìn cô, rõ ràng đã sợ hãi tới mức mặt mày tái nhợt nhưng vẫn cứ giả vờ trấn tĩnh tỏ ra mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cậu.
Đối diện với những mặt tối nhất của nhân tính quả thật là đã làm khó cho cô rồi.
"Lily, cô đứng ở đây đừng đi vào." Cậu dặn dò sau đó quay đầu tiến tới mở cánh cửa.
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, ánh sáng từ những ngọn nến tràn vào bên trong gian phòng tối tăm u ám.Trước mặt Harry là một căn phòng rất lớn, tất cả các cửa sổ đều bị bịt kín, trần nhà và mặt tường treo chi chít những bức chân dung giống nhau.
Bóng tối hòa lẫn với mùi hương ẩm mốc cùng những ánh mắt bám theo cậu ngay khi vừa bước vào làm phát sinh cảm giác cực kỳ khó chịu, bất an và sốt ruột.
Nhờ vào ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hai người thấy được trong góc đang đặt một cái lồng sắt to.
Hai đứa nhóc Harry và Ron đang hôn mê bất tỉnh bên trong.
Mà ở giữa phòng, có một bóng dáng đứng thẳng giống như một khối xác không hồn, cả người đờ đẫn dại ra đứng im không nhúc nhích.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Harry, gương mặt trắng bệch như tượng sáp đó đột ngột sinh động hẳn lên, khóe môi tái nhợt nứt ra một nụ cười quỷ dị.
"Ta biết mi sẽ đến.
Harry Potter."
"Ông đã nói dùng tôi để đổi tính mạng hai đứa trẻ đó.
Bây giờ tôi ở đây, thả bọn chúng ra." Harry tiến lên nói.
"Lại là một kẻ cao thượng ngu xuẩn." Voldemort cười khùng khục dường như cũng không để ý tới cậu bước về phía sau ngồi xuống một bảo tọa màu đen.
Vẻ mặt của hắn xám trắng, một bên tay bị Harry cắt đứt hồi năm ngoái được thay thế bằng cánh tay bằng gỗ cứng ngắc không tự nhiên đặt trên tay ghế.
Harry ngước mắt nhìn đối phương.
"Tôi nên gọi ông là Voldemort hay Rodolphus Lestrange hay là..." Cậu liếc mắt về đống chân dung treo chi chít trên tường.
"Voldemort cũng được mà Rodolphus Lestrange cũng tốt.
Biết đâu đấy một chút nữa ta lại là Harry Potter thì sao?" Gã nhếch môi.
"Ông cũng thật quá tham lam." Harry nhếch môi cười lạnh.
"Tham lam vốn là bản tính của con người." Gã nhún vai.
"Nhưng thật tiếc ông vốn dĩ đâu phải người.
Nhỉ?" Harry nghiêng đầu hỏi.
Voldemort thu lại nụ cười, đôi mắt đỏ au âm u nhìn Harry lom lom.
"Muốn tính mạng của bọn chúng thì lấy cơ thể của mi tới đổi.
Ta biết mi đã làm gì đó giúp chúng thoát khỏi dây rối của ta nhưng thứ đó cũng không thể bảo vệ chúng khỏi giám ngục nhỉ?"
Gã vừa dứt lời hơi lạnh từ đâu thổi quét đến.
Hai con giám ngục xuất hiện bay lượn lờ trên đỉnh lồng sắt.
"Expecto Patronum" Những sợi dây leo màu bạc quấn quanh những song sắt ngăn cản giám ngục tiến lại gần hơn.
"Mi có thể bảo vệ bọn chúng nhưng cô ta thì sao?" Voldemort giương ngón tay bằng gỗ chỉ về phía sau Harry.
Cậu quay phắt lại liền thấy Lily đang bị khống chế bởi...!Peter Pettigrew.
"Phải rồi...!Tôi còn có thể hy vọng gì ở một kẻ phản bội nữa chứ." Cậu nghiến răng nhìn gã.
"Tôi chưa bao giờ phản bội Chúa tể hắc ám." Peter cầm đũa phép ấn chặt vào cổ họng Lily.
"Thả bọn họ đi.
Không phải ông muốn cơ thể tôi sao? Đến đây mà lấy." Cậu dang hai tay tiến về phía Voldemort.
"Khoan đã, bỏ tất cả những thứ có thể gây nguy hại cho ta." Voldemort ngăn cản.
"Đừng có làm mấy trò xảo trá."
Harry tháo vòng tay và ghim cài áo vứt xuống đất.
"Tốt lắm." Voldemort đứng dậy tiến lại gần cậu.
Voldemort vươn bàn tay xám xịt, mục nát như khối thây khô vồ lấy bả vai Harry.
Gã há to quai hàm, khoang miệng như cái lỗ sâu không đáy càng há càng to, cho đến lúc vượt qua cực hạn mà miệng người có thể há.
Từ trong lỗ miệng đen ngòm một cái bóng đen dần nhô lên, giống như một giọt mực thật lớn, đặc kẹo, sềnh sệt, nhầy nhụa chảy xuống lơ lửng dò xét sau đó trong một tích tắc nhảy phắt chui tọt vào mắt mũi miệng của Harry.
"Harry! Không được." Lily giãy giụa hét lên thất thanh.
"Câm miệng." Peter bịt miệng cô lại hưng phấn nhìn chủ nhân gã.
Khóe mắt của Lily trợn trừng như muốn nứt ra khi phải chứng kiến cảnh tượng kinh khủng trước mắt.
Cái xác của Rodolphus Lestrange thoát lực trượt xuống mặt đất chỉ có Harry còn giữ nguyên tư thế đứng đó quay đầu về phía bóng tối cho đến khi cánh cửa bị một lực thô bạo bật mở.
Bellatrix xông vào phòng nhìn cái xác của chồng mình lẻ loi nằm dưới đất không có lấy một tia thương xót mà còn mừng như điên.
"Chủ nhân" Bà ta khẽ gọi.
Harry xoay người lại, mở to đôi mắt đỏ như máu mỉm cười.
"Bella, lại đây với ta nào."
Belaltrix chầm chậm bước từng bước đến trước mặt Harry quỳ mọp xuống xúc động hôn lên bàn tay trắng mịn.
"Chào mừng ngài trở về, chủ nhân."
Cánh cửa lại bật mở ra một lần nữa, Snape tiến vào phòng.
Hắn nhìn Harry chằm chằm với đôi mắt trống rỗng.
"Ồ! Xem ai tới thế này.
Severus Snape, kẻ từng là bề tôi của của ta." Harry cười khẽ khi trông thấy Snape.
"Mày không phải Harry." Hắn mở miệng lạnh lùng nói.
"Sao mày dám vô lễ với chủ nhân kiểu đó?" Bellatrix quát to rồi lại cười như điên dại.
"Chủ nhân rất hài lòng với cơ thể của tình nhân nhỏ của mày.
Mau quỳ xuống biết đâu ngài lại nhân từ tha thứ cho mày trở lại thì sao?"
"Mày không phải Harry." Snape lại lẩm bẩm.
Lúc này James, Sirius và Remus cũng tông cửa tiến vào.
"Đây là có chuyện gì...?" James nhíu mày nhìn quanh.
"Con mẹ nó, Peter mày muốn chết à?" Sirius trông lấy Peter đang khống chế Lily thì gào to.
"Expelliarmus" James ngay lập tức phóng thần chú thẳng vào tay cầm đũa phép của Peter.
"A" Gã ôm lấy tay nhảy tưng tưng lên.
Lily được giải phóng thì như thất hồn lạc phách ngồi bệt xuống đất.
Nước mắt cô chảy dài trên đôi gò má.
Đây chẳng khác nào lấy một đứa con đem đi đổi lấy một đứa con khác.
Đứa trẻ đó, chưa một lần được cảm nhận tình yêu thương của cha mẹ thế mà giờ đây đến mạng sống cũng không còn.
"Lily, em có sao không?" James lo lắng ôm lấy vợ mình.
"James, Harry...!Harry đã..." Lily khóc không thành tiếng.
Anh ngơ ngác ngẩng đầu trừng người đang đứng cạnh Bellatrix ở giữa phòng.
Không cần Lily phải giải thích anh đã hiểu được tình cảnh hiện giờ.
"Harry, trò làm sao vậy?" Giọng nói ngờ vực của Dumbledore vang lên từ phía sau.
"Hiệu trưởng, có vẻ như Harry đã bị Voldemort nhập vào người rồi.
Làm sao bây giờ?" Remus lo lắng giải thích nhanh cho ông tình hình hiện tại.
"Một cơ thể chỉ có khả năng chứa đựng một linh hồn.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào ý chí của Harry mà thôi." Dumbledore nhìn sắc đỏ trong mắt Harry nghiêm túc nói.
"Xem ra tất cả đã tập trung ở đây hết rồi.
Tốt lắm." Harry gật đầu.
"Như thế đỡ cho ta phải tốn sức đi tìm."
Cửa hông bật mở, quân đoàn người sói mà bọn họ tưởng đã bị nhốt ở ngoài tràn vào căn phòng.
Những cái đầu sói phát ra thanh âm th.ở dốc ồ ồ ánh mắt tham lam trợn trừng nhìn vào đám người.
"Từ ban đầu chúng ta đã rơi vào bẫy của gã." Moody âm trầm nhìn Peter Pettigrew.
"Người sói...!sao lại nhiều người sói như vậy..." Fudge run rẩy trốn về sau.
"Cẩn thận đừng để bị cắn." Grinderson tiến lên che chở cho Dumbledore.
"Giết hết bọn chúng cho ta." Harry vung tay ra lệnh.
Thanh âm của dã thú gầm thét cơ hồ đâm thủng màng nhĩ, đám người sói đồng loạt nhảy chồm lên.
Nhất thời không gian tràn ngập những tia sáng thần chú đủ màu, tiếng kêu ré thê lương thảm thiết nổ tung giữa thinh không.
Trong đám hỗn loạn ấy, bóng dáng của Snape đứng thẳng không nhúc nhích có vẻ chói mắt.
Harry xoay xoay cây đũa phép bằng ngà voi nhếch miệng đối diện với tầm mắt của hắn.
"Severus Snape, ta cho mi một cơ hội.
Quỳ xuống hoặc là chết.
Chọn đi"
Snape không nói gì chỉ chầm chậm giơ đũa phép lên.
"Sao mày dám chỉ đũa phép vào Chúa tể hắc ám???" Bellatrix tức tối bước lên.
"Crucio"
"Finite Incantatem" Sirius chặn lại đòn đánh của bà ta.
"Chị em trong nhà xích mích đừng làm phiền đến người ngoài." Y cười he he tiến lên.
Ngay cả Harry thực sự cũng không chắc có thể thắng Snape trong một trận quyết đấu tay đôi đừng nói tới thứ giả mạo còn chưa thuần thục điều khiển được thân thể mới nhập vào.
"Expelliarmus" Snape đánh văng đũa phép của Harry.
"Bây giờ tao với nó là một.
Mày nỡ xuống tay giết nó sao?" Harry không hề nao núng giở giọng thách thức.
Đôi mắt trống rỗng của Snape hướng về phía kẻ giả mạo, môi hắn nhúc nhích gằn từng chữ.
"Avada...!Kedavra"
Tia sáng xanh lục chết chóc bay thẳng về phía Harry, cơ thể của gã đổ gục xuống mặt sàn trong sự bàng hoàng của tất cả, đôi mắt đỏ vẫn còn mở to như thể không dám tin tưởng mọi chuyện sẽ như thế này..