Quyển 6 - Chương 89

Lúc này, hầu như những người bên cạnh đã nghe thấy những chuyện đang xảy ra, Du Niên, Du Luân, kết hợp lại không phải là vòng tuổi* sao! Vòng tuổi*: vòng năm của cây, (Du Niên). Khi Du Luân tự giới thiệu bản thân, nếu ai đó hỏi là Luân nào, là Luân Lý hay là bánh xe (Xa Luân), cậu sẽ luôn trả lời là vòng tuổi (Du Luân). Lúc đó cũng không ai nghĩ nhiều, không ngờ, hóa ra lại là một loại trí nhớ cơ bắp*. Trí nhớ cơ bắp*: khi não bộ đã học được cách thực hiện một động tác thành thục đến mức cơ thể có thể thực hiện động tác đó mà không cần tập trung suy nghĩ. Không ngờ anh trai đội trưởng cũng từng vào Vương Miện, lại còn bị lãng quên! OMG, cái gì mà khổ sở khó khăn thế này, Vương Miện thất đức quá vậy, bòn rút cả nhà người ta luôn! Lúc này đây, Miêu Thắng Nam là người có thể đồng cảm với Du Luân nhất. Tuy cô nhóc là con gái một trong gia đình, nhưng sư huynh đã theo ba cô nhóc từ nhỏ, không khác gì con ruột trong gia đình. Khi hai anh em cùng nhau lưu lạc, ba của cô đã nóng lòng đến mức muốn phóng hỏa đốt nhà, nếu nhà của cô đã như vầy rồi thì chắc chắn gia đình của đội trưởng sẽ còn buồn hơn nữa! “Không, chờ một chút,” một giọng nói xa lạ vang lên, mọi người nhìn về phía người nói, phát hiện đó là người đàn ông lớn tuổi hơn sau lưng Cao Tàm, ”Vậy là, em là em trai của Du Niên?” Du Luân mím môi, không phản bác. Người đó kinh ngạc cảm thán, sau đó duỗi tay vẽ một vòng tròn về phía Nhan Hành Thạc và Cao Tàm, “Và bốn người, đều đến từ cùng một trường đại học?” Nhan Hành Thạc, Du Niên, Cao Tàm, ngoài ba người bọn họ ra còn có một người nhỏ tuổi tên Quách Cảnh Bân, là đàn em trực hệ của Cao Tàm, khi học sinh năm nhất mới vào trường, Cao Tàm phụ trách tiếp đãi trong hội học sinh, và rồi hai người họ biết nhau. Sau đó cậu ta vô tình bị kéo vào Vương Miện và hội ngộ với nhóm Cao Tàm, trùng hợp cậu ta đang chỉ có một mình nên nửa đường đã gia nhập đội của Cao Tàm, gắn bó cho đến tận bây giờ. Thiệu Nam Dung, cũng chính là người lớn tuổi kia, vẻ mặt của hắn có thể dùng từ ‘xem thế là đủ rồi’ để hình dung. “Trường đại học của mọi người là chốn hiểm nguy gì vậy, tỷ lệ sinh viên mất tích cũng cao quá rồi đấy!” “……” Chính nhóm Cao Tàm cũng không rõ về vấn đề này nữa, rõ ràng là nhà trường thực hiện quân sự hóa quản lý, học sinh nào cũng bị nhìn chằm chằm mà, nhưng năm nào cũng có vài ba chục học sinh mất tích, xác suất cao hơn mấy trường bình thường rất nhiều. Trước khi bước vào Vương Miện, bọn họ đều nghĩ rằng những học sinh đó gặp tai nạn, nhưng bây giờ xem ra chuyện gặp phải còn bất trắc hơn cả tai nạn nữa. Gặp lại bạn cũ ở nơi đất khách quê người, đã vậy còn là người bạn đặc biệt như vậy. Những người đã gọi món đều không còn tâm trạng ăn nữa, còn người chưa gọi món thì cũng không muốn nói gì trong hoàn cảnh lộ thiên như này, thế nên, Triệu Tòng Huy và Miêu Thắng Nam bị để lại chờ đóng gói, những người còn lại đều trở về khu nhà phố. Du Luân hỏi Cao Tàm, “Đi đến chỗ của anh hay chỗ của tôi?” Cao Tàm không do dự nói: “Tới chỗ của em.” Du Luân không phản đối, nhưng Nhan Hành Thạc lại nhìn thoáng qua Cao Tàm. Người này đang đề phòng bọn họ, cho nên không muốn họ đến gần địa bàn của mình. Du Luân đang chìm đắm trong cảm giác hoang đường khi đột nhiên biết rằng mình có một người anh trai, cậu không thể nhận thấy nhiều chi tiết, chẳng hạn như cảm giác trưởng thành của Cao Tàm và Thiệu Nam Dung không phù hợp với tuổi tác và ngoại hình của họ, và cả bọn họ không giống tổ hợp nhân số bình thường. Bọn họ chỉ có ba người, Vương Miện yêu cầu bốn người mới có thể trở thành một đội, không biết là bọn họ thiếu một đồng đội, hay là người đồng đội đó đang có việc phải đi nơi khác. Dù là tình huống nào, Cao Tàm đều không có ý định nói với họ. Nhan Hành Thạc lặng lẽ đi sang một bên. Hồi xưa, anh không có tiếp xúc gì với Cao Tàm, nhiều nhất là nghe anh ta hỏi một hai câu trong giờ học, vì vậy rất khó để nói Cao Tàm khác với quá khứ như thế nào. Nhưng trong ấn tượng của anh, dường như Cao Tàm là người rất tỏa nắng và nói nhiều, con gái thích anh ta có thể lấp đầy cả phố thương mại, hoàn toàn xứng danh hot boy đứng thứ hai. Nhưng bây giờ có vẻ, hoàn toàn không phải như vậy. Hot boy đứng thứ hai, vậy đứng nhất là ai? Nhan Hành Thạc suy nghĩ, chỉ khi còn là sinh viên năm nhất, anh mới tham gia một số hoạt động trong khuôn viên trường, lên năm hai thì đều đắm chìm trong phòng thí nghiệm. Anh không phải kiểu người thích giao tiếp với mọi người, người ngoài không biết nhiều về anh, và anh cũng không biết nhiều về người ngoài, thông tin xã hội duy nhất trong khuôn viên trường còn sót lại, đều là khi anh còn là sinh viên năm nhất. Lúc mới vào trường ai cũng háo hức, chẳng mấy chốc đã lập bảng xếp hạng hot boy toàn trường, trên bảng đều những anh chàng đẹp trai với phong cách khác nhau, đương nhiên Nhan Hành Thạc cũng có tên trong danh sách, nhưng anh lại quá lạnh lùng khiến người ta cảm thấy khó gần, vì vậy xếp hạng không cao. Nhan Hành Thạc chưa bao giờ quan tâm đến loại thứ hạng lộn xộn này, trước đây anh cũng chưa từng nhớ lại, nhưng khi nhớ lại, anh mới nhận ra mình chỉ nhớ hạng hai là Cao Tàm, nhưng lại không nhớ người đứng hạng nhất là ai. Nhan Hành Thạc híp mắt, cái này không khoa học, xưa nay bị lãng quên đều là người đứng hạng hai. Xem ra, đứng nhất chắc là Du Niên. Hóa ra mình đã gặp Du luân từ rất sớm, nhưng Nhan Hành Thạc không nhớ tất cả thông tin về Du Niên, không biết anh ta là ai, học chuyên ngành gì, thậm chí còn không biết liệu mình và Du Niên có quen biết không, mối quan hệ là tốt hay xấu. Nếu cả hai không biết nhau thì không sao, nhưng lỡ như quan hệ không tốt lắm… Nhan Hành Thạc càng nghĩ càng xa, hoàn toàn quên mất rằng vừa rồi anh vẫn đang phân tích Cao Tàm. …… Khi đến chỗ ở, vừa mới đóng cửa, Cao Tàm đã đề nghị với Du Luân, “Nói chuyện riêng nhé.” Du Luân gật đầu, cả hai tìm một phòng làm việc còn trống rồi bước vào. Tịch Viễn đứng cách cửa không xa, khoanh tay nhìn hai người đi vào, những người còn lại đứng ở trong phòng khách, nhất thời không biết làm sao. Tịch viễn liếc nhìn hai người Thiệu Nam Dung đang tìm một chỗ để ngồi xuống, sau đó liếc nhìn Nhan Hành Thạc vẫn đang đứng đó, không biết đang nghĩ gì. “Căng thẳng?” Nhan Hành Thạc không hiểu ý của hắn, “Tại sao tôi lại căng thẳng?” Tịch Viễn bật cười đầy ẩn ý. “Tôi chỉ nói như vậy thôi, dù sao,” Giọng điệu của hắn nghe thế nào cũng không có ý tốt, “Người trong đó cũng coi như là một nửa anh rể của anh mà.” Nhan Hành Thạc: “……???” * Ngồi trong phòng làm việc, Cao Tàm bình tĩnh nhìn Du Luân, “Nếu có thắc mắc thì cứ hỏi.” Du Luân dừng lại một giây, sau đó cậu cũng ngồi xuống, “Du Niên… Vào Vương Miện khi nào ạ?” “Tính theo thời gian của mọi người, 5 năm trước, lúc đó cả hai chúng tôi đều học năm hai, câu lạc bộ tổ chức hoạt động ngoài trời, bọn anh chia nhóm tìm cờ, anh và Du Niên cùng một tổ, bọn anh đã đi xa hơn rất nhiều so với dự định. Khi bọn anh băng qua sông, cậu ấy đi trước, anh đi sau, hôm trước trời mưa, đá trơn quá nên Du Niên bị rơi xuống nước, anh cũng nhảy theo để cứu cậu ấy. Nước chảy xiết nên anh không tìm thấy cậu ấy, khi tỉnh dậy thì anh đã trong Vương Miện rồi.” Đây lại là một cách tiến vào khác mà Du Luân chưa bao giờ nghe nói đến, những người khác đều mất tích, hai người họ không chỉ mất tích mà còn có nguy cơ tử vong. Nếu cả hai chết, thì trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai tìm được họ, nếu không chết, bọn họ sẽ sớm trở lại trường học. Mà Vương Miện nằm giữa cái chết và sự bất tử, khu vực màu xám này đánh giá rằng hai người họ là người phù hợp điều kiện, và đưa cả hai vào. Tâm trạng của Du Luân có chút phức tạp, cậu không biết nên cảm thấy thống hận hay là may mắn, dẫu sao nếu không có Vương Miện thì không biết kết cục của ngày hôm đó sẽ như thế nào. Du Luân im lặng hồi lâu, đột nhiên, cậu ngẩng đầu, “5 năm trước?” Cao Tàm lẳng lặng gật đầu, “Đúng vậy.” cậu ngây ngẩn cả người, “Vậy chẳng phải là……” Du Luân trợn to mắt, “Anh đã ở đây 25 năm?!” Cao Tàm không ngạc nhiên chút nào trước phản ứng của cậu, bình tĩnh giải thích: “Cũng không dài như vậy. Trong hai năm đầu tiên bọn anh ở đây, tốc độ dòng chảy thời gian bên trong và bên ngoài là như nhau, kể từ ba năm trước, tốc độ dòng chảy thời gian mới trở thành 5-1.” Du Luân không hiểu, “Tại sao, tại sao lại đột nhiên thay đổi?” “Bởi vì,” vẻ mặt của Cao Tàm tối sầm lại, “Vương Miện đã nhận ra được sự nguy hiểm của con người, kéo dài thời gian bên trong có thể bào mòn ý chí của mọi người.” Du Luân cũng không hiểu câu này, nhưng cậu quan tâm đến một vấn đề khác hơn, “Du Niên bị xóa khi nào ạ?” Cậu dùng từ là xóa, nhưng hầu hết mọi người sẽ dùng từ biến mất. Đây là lời Wodiver đã nói với cậu, từ này rất vô tình, cũng tàn khốc hơn. Cao Tàm ngước mắt, bình tĩnh nhìn Du Luân trong chốc lát, sau đó mới trả lời: “Cũng là ba năm trước.” Thời gian giống nhau này làm Du Luân không thể không để ý, cậu chau mày, “Hai chuyện này có liên quan với nhau ư?” Cao Tàm không trả lời, nhưng lúc này, không trả lời chính là câu trả lời rõ ràng nhất. Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Du Luân. Việc Wodiver không đầu không đuôi xin lỗi đột nhiên lại xuất hiện trong đầu cậu, nhất thời dưới cơn xúc động, Du Luân không kịp nghĩ đến hậu quả, hỏi thẳng: “Có phải anh ấy cũng biết Wodiver không?” Vẻ mặt Cao Tàm đột nhiên trở nên nguy hiểm, “Em biết Wodiver?” Vậy có nghĩa là biết. Du Luân buộc mình phải bình tĩnh lại, cậu nắm chặt tay, gật đầu mấy cái, “Ừm, tôi đã nhìn thấy anh ta, còn anh thì sao, anh đã gặp chưa?” Cao Tàm nhìn Du Luân một lúc lâu, anh đang đánh giá xem những gì Du Luân nói có phải thật hay không. Tất cả những gì anh ta biết về Du Luân đều từ những lời nói của Du Niên, thành thật mà nói, anh ta không tin Du Luân chút nào, nhưng anh ta tin, nếu Du Niên ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ tin. Một lúc lâu sau, Cao Tàm mới chậm rãi nói: “Anh chưa từng gặp qua, nhưng Du Niên đã gặp, cửa đầu tiên anh và Du Niên không ở cùng nhau, cậu ấy thất bại hai lần mới vượt qua, khi nhận được quà, cậu ấy là người duy nhất còn lại trong đội. Lúc đến khu vực chờ, bọn anh mới gặp lại nhau.” “Ý anh là……” Du Luân lẩm bẩm, “Anh ấy đã gặp Wodiver ngay cửa thứ nhất, cũng biết chân tướng của Vương Miện?” Cao Tàm gật đầu và im lặng một lúc, sau đó nói sơ qua về quá khứ. - -----oOo------