Chương 98

Kỷ Nhiên lái xe đến quán ăn sáng lấy di động. Quán ăn sáng uốn éo biến thành quán ăn đêm, ông chủ đưa di động cho cậu, tiện thể tặng thêm hai lồng hấp món ăn nhẹ. Tần Mãn chờ cậu trên xe, trước khi lên, Kỷ Nhiên mở khóa di động, liếc mắt nhìn qua. Hai mươi cuộc gọi nhỡ, bốn mươi tin nhắn Wechat, trong đó quá nửa do Tần Mãn gửi tới. Kỷ Nhiên ngồi vào trong xe. “Ban nãy liên hoan với nhân viên, anh đã ăn no chưa?” Tần Mãn nói: “Tàm tạm” Thật ra anh chẳng hề động đũa, bận rộn cả ngày nhưng không thèm ăn. Kỷ Nhiên đưa cái túi cho anh. Tần Mãn không từ chối, anh tiện tay ném áo vest ra ghế sau, cởi hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo đến khuỷu tay, bóc đũa dùng một lần, bắt đầu ăn. Kỷ Nhiên mở cửa sổ để xua mùi thức ăn. “Rõ ràng chính mình trả tiền còn không ăn no, sao anh ngốc thế” Mở nhạc trên xe, trước khi khởi động, Kỷ Nhiên bật bừa mấy đơn ca, không biết chọn phải cái gì, toàn là bài hát về tình yêu. Cậu nhớ ra điều gì đó. “Sáng nay tỉnh dậy, anh có đau đầu không? Uống thuốc chưa?” Tần Mãn nói: “Chưa, thuốc gì?” “Trước khi đi tôi đã bảo anh rồi còn gì. Tôi để thuốc trên bàn cơm, còn nấu bát cháo cất trong lò vi sóng… Anh không ăn à?”. Kỷ Nhiên cầm lái bằng một tay. “…” Tần Mãn không hề nhớ sáng nay Kỷ Nhiên nói chuyện với anh, có lẽ anh chỉ ậm ờ một tiếng rồi váng đầu ngủ tiếp. “Anh về sẽ ăn ngay”. Anh đặt đũa xuống. Kỷ Nhiên cảm thấy rất buồn cười. “Để cả một ngày, còn ăn cái lìn, về rồi tôi đổ” Tần Mãn nhanh chóng giải quyết xong hai lồng hấp, buộc chặt túi rác, cầm trên tay. Một tay của anh chống lên tủ đựng đồ giữa hai người, thoáng dựa gần về phía Kỷ Nhiên. “Em khóa dưới”. Anh gọi một tiếng. Kỷ Nhiên nghe cách gọi này của anh, biết ngay không phải chuyện tốt lành. “Cái gì?” Tần Mãn mỉm cười hỏi cậu: “Có phải tối qua em hôn anh không?” “…” Bây giờ Kỷ Nhiên thật sự sợ lái xe mất tập trung, cậu bất giác buông lỏng chân ga, tốc độ giảm hơn chục cây số. “Anh hỏi Lưu Thần, anh ta nói anh uống say không ôm ấp, cũng không hôn người khác, nhưng anh luôn nhớ anh đã hôn em”. Tần Mãn hỏi: “Có phải không?” Kỷ Nhiên nói: “Anh nằm mơ” “Không thể”. Tần Mãn nói: “Nếu nằm mơ, nhất định anh không chỉ hôn em thôi đâu” “Chắc chắn anh còn làm những chuyện khác” “…” “Thợ cắt tóc hớt tóc gáy của em rất ngắn phải không?”. Tần Mãn nói rồi đưa tay ra, lần tìm sau gáy cậu. “Anh nhớ lúc anh ôm em, cộm tay lắm…” Vốn dĩ Tần Mãn chỉ duỗi tay thử thăm dò, không định chạm vào thật. Anh nghĩ, chưa kịp thò tay ra chắc chắn sẽ ăn mắng, chưa biết chừng còn bị cắn một miếng. Ai ngờ Kỷ Nhiên bỗng nghiêng cổ về đằng trước, để lại khoảng trống đầy đủ cho anh. Cậu cảm nhận được tóc gáy bị anh xoa nắn trong tay, bèn hỏi: “Thế nào, còn cộm tay không?” Tần Mãn: “… Có một chút, sờ thích lắm” Lát sau, Kỷ Nhiên đáp: “Được rồi… Bỏ ra, biến thái” Một lúc lâu sau, Tần Mãn mới lưu luyến buông tay, giọng anh hơi khàn. “Chiếc nhẫn này cũng là em đeo lại cho anh à?” Tim Kỷ Nhiên nhảy lên, lập tức mắng: “Bớt được đằng chân lân đằng đầu đi, chính anh khăng khăng  đòi tìm rồi đeo lên, sao anh vẫn chưa tháo xuống?” “Anh không tháo”. Tần Mãn nói: “Trừ phi hôm nào em đổi cho anh cái khác, anh mới tháo” Kỷ Nhiên: “… Anh cứ mơ đi” Về đến nhà, Kỷ Nhiên dừng lại trước cổng sắt, chưa kịp đánh xe vào thì đã bị món đồ trên cổng hấp dẫn ánh mắt. Dưới ánh đèn mờ tỏ, cậu liếc thoáng qua, thậm chí còn tưởng kẻ thù không biết tên nào đó lại đến trả đũa. Kỷ Nhiên xuống xe, bấy giờ mới nhìn rõ bên trên chi chít những mẩu giấy ghi chú. [Quay về thì gọi điện lại cho anh.] [Đang giận cũng gọi lại cho anh.] [Muốn cắt đứt quan hệ với anh cũng phải gọi lại.] [Trước ngày mai em chưa gọi lại, anh sẽ đơn phương tái hợp với em.] … Nội dung ghi chú chẳng khác nào học sinh tiểu học, nhưng chữ viết lại cứng cáp mạnh mẽ, thậm chí trên hai chữ “tái hợp” còn vẽ một hình trái tim xiêu vẹo, ngốc nghếch và buồn cười. “…” Kỷ Nhiên xé những mẩu giấy này xuống, cầm trên tay. “Con mẹ nó, anh… Dán từ bao giờ thế?” Tần Mãn nói: “Có lẽ vào lúc em ăn cơm tối, trò chuyện với Hà Tùy Nhiên” Mùi ghen tuông tràn ngập khắp con đường, chắc những người đi ngang qua nhà cậu vào ngày hôm nay đều ngửi thấy. “… Đồ trẻ con” Về đến nhà, đỗ xe xong, Kỷ Nhiên vội vã vào phòng. Sau một lúc do dự, cậu dán hết giấy ghi chú vào bên cạnh tủ sách, bởi vì thời gian quá lâu, vài tờ đã không còn nhiều chất dính, cậu dứt khoát lấy keo dán ra, ghim chúng lại thật chặt. Sau đó, Kỷ Nhiên tiện tay tìm vài cuốn sách, che những mẩu giấy ấy lại. Hoàn thành mọi việc, cậu ngồi xuống ghế, bắt đầu lướt mở tin nhắn nhận được trong ngày. Kỷ Duy gửi vài tin đến, nói rằng bệnh tình của Kỷ Quốc Chính chuyển biến tốt đẹp, bảo mấy hôm nữa cậu về nhà một chuyến. Nhạc Văn Văn cũng gửi hai tin, hẹn cậu uống rượu. Tin gần nhất là của Hà Tùy Nhiên. Nội dung không hề bất ngờ, đều tỉ mỉ kể lể khuyết điểm của Tần Mãn. Kỷ Nhiên liếc qua đã thấy chán. Bố Kỷ: Cho tôi số tài khoản thẻ của cậu. Hà Tùy Nhiên: Hả? Cần tài khoản thẻ làm gì? Bố Kỷ: Đã bàn từ trước, sau khi thành công, tôi gửi cậu tiền cảm ơn. Hà Tùy Nhiên: Không cần, tôi tình nguyện giúp cậu. Bố Kỷ: Không gửi, tôi sẽ nhờ người đưa tiền mặt cho cậu. Hà Tùy Nhiên: … Hà Tùy Nhiên: Kỷ Nhiên, giữa hai ta nhất định phải phân chia rạch ròi như vậy ư? Bố Kỷ:? Hà Tùy Nhiên: Ý của tôi là, dù chỉ là bạn, cũng không cần phủi sạch sẽ như thế… Chẳng phải cậu và Tần Mãn đã chia tay rồi hay sao? Tôi có thấy hai người phân rõ giới hạn đâu. Hà Tùy Nhiên: Kỷ Nhiên, nghe tôi đi. Hôm nay Tần Mãn có thể đối xử với tôi như vậy, chắc chắn sau này cũng dùng cách tương tự với cậu. Hiện giờ nhân lúc chia tay, cậu tránh xa anh ta một chút. Bố Kỷ: Tôi thích anh ấy, vì sao phải tránh xa? Hà Tùy Nhiên: … Hà Tùy Nhiên: … Vậy lí do hai người chia tay là gì? Bố Kỷ: Chơi trò tình thú, cái này cũng cần giải thích cho cậu à? Tin nhắn vừa gửi, di động như thể mất tín hiệu, đầu bên kia hoàn toàn im bặt. Coi như đã yên tĩnh, Kỷ Nhiên nhẹ nhàng thở phào, co người lại, đuôi tóc thấm hết vào trong nước, cả da đầu ngâm trong nước ấm, rất thoải mái. Kỷ Nhiên quyết định chia tay với Tần Mãn, đương nhiên không phải vì chơi trò tình thú, cậu không biến thái như Tần Mãn, không có ham mê đặc biệt. Cậu chỉ muốn xem, rốt cuộc mình thích người kia nhiều bao nhiêu. Rời xa anh, cậu còn sống nổi không. Sau đó, Kỷ Nhiên nhận ra, rời xa anh, cậu vẫn sống tốt. Nhưng rất tẻ nhạt. Tắm xong, cậu mặc quần ngủ, cầm di động mở khung trò chuyện của Tần Mãn. Vài phút trước Tần Mãn gửi tin nhắn đến, hỏi cậu đã ngủ chưa. Bố Kỷ: Anh ngủ chưa? Q: Chưa. Q: Sao thế em? Bố Kỷ: Sang nhà hàng xóm chơi không? Q:??? Q:? Bố Kỷ: Không sang thì thôi. Vừa nhắn xong, chuông cửa reo lên. “… Anh đến nhanh quá thì phải”. Thấy hàng xóm xuất hiện tại hiện trường trong vòng mười mấy giây, Kỷ Nhiên không còn gì để nói. Tần Mãn bật cười thành tiếng. Có thể không nhanh ư. Sợ đến muộn vài giây, em hàng xóm lại hối hận đuổi anh đi. “Không có gì chiêu đãi, anh uống nước lọc nhé”. Kỷ Nhiên tới gần sofa rồi ngồi xuống, cậu cầm khăn tắm lên lau qua loa mái tóc, sofa màu xám lập tức bị giọt nước rơi xuống thấm ướt. Tần Mãn nói: “Sao em không sấy tóc?” “Lười sấy” Vài giây sau, Tần Mãn nối ổ điện, giúp cậu sấy tóc rất tự nhiên. Trên TV đang chiếu Hoàn Châu cách cách, lòng bàn tay của người đàn ông dán lên da đầu cậu, mang theo từng cơn tê dại. “Em tìm anh đến là để anh sấy tóc cho em à”. Tần Mãn bật cười. “Có thích sấy không?” “Thích chứ”. Tần Mãn nói: “Nếu em bằng lòng, ngày nào anh cũng “mút” (1) cho  em, em chỉ đâu, anh “mút” đấy” (1) Sấy tóc: 吹头发 Blow job: 吹箫 Tần Mãn chơi chữ nên mình dịch như trên cho mọi người dễ hiểu nhé. “…” Tần Mãn khéo léo nói chuyện đen tối, sấy tóc cho cậu xong, anh còn vô cùng chuyên nghiệp cất gọn máy sấy và ổ cắm điện. “Bôi cái này luôn nhé”. Anh cầm một cái hộp nhỏ ra khỏi phòng tắm. “Em vừa tẩy tóc, phải dưỡng một chút” Kỷ Nhiên ngồi khoanh chân, chờ anh đi vào, cậu chợt hỏi: “Anh sẽ không nghĩ tôi gọi anh tới là để sấy tóc cho tôi đấy chứ?” Động tác của Tần Mãn khựng lại, qua hồi lâu mới đáp: “Không” Anh nghĩ nhiều lắm. “Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trên đường đến đây, anh luôn nghĩ phải làm thế nào mới được ở lại nhà hàng xóm”. Anh thành thật nói: “Ban nãy, thậm chí anh còn muốn phóng hỏa đốt trụi nhà, nhưng lại sợ liên lụy đến hộ gia đình lân cận nên mới kìm nén” Kỷ Nhiên phì cười. “Anh là đồ ngốc à?” Tần Mãn cũng cười, anh cầm kem dưỡng tóc, ngồi bên cạnh cậu, dùng tay xoay nắp hộp. “Ừ, từ lâu đã vậy rồi” Cuối cùng, chiếc hộp này cũng không thể mở ra. Kỷ Nhiên bất ngờ nghiêng mặt, hôn lên khóe môi anh. Hành động này giống như một công tắc, một tín hiệu. Hai người lặng im, Tần Mãn chỉ ngẩn ngơ nửa giây rồi nhanh chóng ném kem dưỡng tóc lên thảm, lập tức  nghiêng người đè cậu xuống. Kỷ Nhiên nằm trên sofa, mái tóc vừa sấy xõa tung  sau gáy, cậu nhìn anh, cười như không cười. Được rồi ư? Tần Mãn chưa hỏi thành tiếng, đôi chân của người bên dưới đã giơ cao, quấn lên vòng eo dẻo dai, chọc anh vài cái. Lời mời này quyến rũ chết người, Tần Mãn cảm thấy tất cả huyết dịch xông thẳng lên đầu, bèn cúi xuống hôn cậu. Kỷ Nhiên không mặc áo, áo ngủ của Tần Mãn mỏng như giấy, hai người âu yếm, cọ xát cách một lớp vải. “Sao thế này…”. Một lúc lâu sau, nửa mặt bên của Tần Mãn đỏ bừng, chống người trên cơ thể của Kỷ Nhiên, hỏi: “Muốn lấy mạng anh à?” Kỷ Nhiên bị hôn đến đỏ hồng viền mắt, cậu quấn  một tay lên cần cổ Tần Mãn, tay còn lại cầm cổ áo của anh. “Chúng ta còn thiếu một lần chịch chia tay chưa thanh toán xong mà? Làm xong là chấm dứt” Dường như có một chậu nước lạnh giội thẳng xuống đỉnh đầu. Tần Mãn nhanh chóng bình tĩnh lại, gương mặt mang ý cười lập tức tan rã, thay vào đó là vẻ sầm sì, anh gạt tay Kỷ Nhiên xuống. “Không làm” “Em thích làm với ai thì làm, anh không chấm dứt   với em đâu” Thấy người bên trên tức tốc đứng dậy, Kỷ Nhiên chống một tay lên sofa. “Không làm thật à?” “Không” “Vậy chỗ này của tôi phải làm sao, cứng lên rồi này” Tần Mãn chẳng để ý đến cậu, mím môi thật chặt, đứng dậy định rời đi. Kỷ Nhiên không nhúc nhích, lập tức gọi anh lại. “Đứng im!” Tần Mãn dừng chân tại chỗ. Người này đúng là không biết đùa. Kỷ Nhiên “hứ” một tiếng, chợt mở miệng: “Anh có biết tôi trở thành gay thế nào không?” Tần Mãn không đáp. Kỷ Nhiên nói: “Từ hồi trung học, tôi đã biết mình là gay” “Vì trong một trận đấu bóng rổ, tôi gặp một kẻ ngốc điên cuồng đề phòng thủ mình. Suốt trận đấu cứ dán lên người, đụng vào lưng của tôi” “Tôi cảm thấy anh ta luôn phạm quy, nhưng trọng tài không thổi còi. Thua bóng, tôi vô cùng giận dữ, bình thường kẻ ngốc kia đối đầu với tôi, chơi bóng cũng muốn gây sự với tôi, tôi phải trừng trị anh ta… Muốn nhân lúc anh ta đi tắm sau khi chơi bóng, trộm quần áo của anh ta” Nói đến đây, dường như Kỷ Nhiên nhớ đến điều gì, vệt ửng hồng trên gò má vừa tan biến lại hiện lên. “Chẳng ngờ hôm đó trường học cắt nước, người ấy… Chạy đến nhà tắm công cộng” Tần Mãn sững sờ, ngoảnh lại nhìn cậu, nét mặt cứng đờ. Kỷ Nhiên: “Tôi nhìn thấy toàn bộ cơ thể của anh ta” Tần Mãn: “…” Kỷ Nhiên: “Sau đó, tôi có, có phản ứng” Kỷ Nhiên: “Năm lớp mười thì phải? Hay là lớp mười một? Quên rồi” Tần Mãn khàn giọng: “Lớp mười” Kỷ Nhiên: “Vậy rốt cuộc khi ấy anh có phạm quy không?” “Anh không biết”. Tần Mãn đáp: “Anh chỉ muốn chạm vào em nhiều hơn, không quan tâm những thứ khác” Kỷ Nhiên cười. “Tôi nói anh là biến thái, anh có nhận không?” Tần Mãn: “Nhận” Kỷ Nhiên chống cằm lên sofa. “Rồi sao? Có chịch chia tay không?” Tần Mãn: “Không” Kỷ Nhiên bĩu môi. “Thế có chịch tái hợp không?” Tần Mãn cảm thấy biến cố cả đời này đều nằm gọn tại đây. Nhìn Tần Mãn chạy về bằng tốc độ thi đấu, Kỷ Nhiên bật cười. “Còn cứng được không?” Tần Mãn hít sâu một hơi. “Anh có thể chết trên người em, em nói xem nó có cứng được không?” Kỷ Nhiên nghĩ, tin tưởng một người thật sự rất khó. Nhưng thích một người lại quá giản đơn. Hai người quấn lấy nhau từ sofa lên giường, nhiệt tình tích lũy đã lâu dường như được dùng cạn vào đêm nay. Chiếc giường có chất lượng cực bền bị họ giày vò đến mức lắc lư tròng trành, ướt một mảng lớn, không rõ là mồ hôi hay thứ khác. Tần Mãn vừa đeo cái bao cao su thứ hai, người bên dưới đột nhiên trở mình, bọn họ đổi tư thế. Kỷ Nhiên ghép tay thành hình súng, đè lên cằm Tần Mãn, khẽ thở dốc. Tần Mãn cầm bao cao su, cười hỏi: “Ngài có gì sai bảo?” Kỷ Nhiên cúi xuống nhìn anh, hỏi: “Anh là người của ai?” “Của em”. Tần Mãn mở miệng, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay của cậu, phục tùng đáp: “Mãi mãi là của em” “Mãi mãi yêu em” “Mãi mãi trung thành”