Chương 93
KHOẢNG CÁCH CỦA NGƯỜI
14:54 - 17/12/2022
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra Bách Xương Ý cũng bị ốm.
Đây hiển nhiên là một câu nói vô nghĩa, chỉ cần là con người thì ai mà chẳng bị ốm. Nhưng từ ngày quen biết Bách Xương Ý đến giờ, Đình Sương chưa từng thấy anh bị ốm, vì thế cậu luôn có một ảo giác rằng, Bách Xương Ý sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ bị ốm.
Ai mà ngờ vào một ngày chủ nhật nào đó, khi bọn họ dẫn Vico vào rừng tản bộ, tản bộ xong thì về nhà, ấy thế mà Bách Xương Ý lăn đùng ra ốm.
“Anh thấy khó chịu trong người hả?” Đình Sương phát hiện ra sắc mặt của Bách Xương Ý không tốt lắm.
Bách Xương Ý nhíu mày một cái, ngồi xuống ghế sô pha, xoa bóp ấn đường: “Chóng mặt quá.”
“Chắc tại ngoài trời nổi gió to quá.” Đình Sương sờ sờ trán anh, cảm thấy nhiệt độ cao khiếp người, rồi lại sợ mình vừa trở về từ bên ngoài nên tay bị lạnh, thế là cậu bèn cụng trán mình vào trán Bách Xương Ý: “Không phải tại tay em lạnh, anh sốt thật rồi.”
Đình Sương đứng dậy rót cho Bách Xương Ý một cốc nước nóng, hỏi: “Trong nhà có thuốc không? Em nhớ hình như có mà, ở trong ngăn kéo nào vậy anh?”
Bách Xương Ý chỉ vào một cái cái tủ bên cạnh lò sưởi: “Trong kia kìa.”
“Vâng.” Đình Sương mở ngăn tủ kia ra, thấy bên trong có một hòm thuốc, mỗi tội…
Sao bên trên hòm thuốc còn có hộp gì trông quen dễ sợ?
Bình thường bọn họ có dùng tới cái tủ này bao giờ đâu…
Đình Sương khó hiểu cầm cả hai cái hộp ra, tay trái ôm hòm thuốc, tay phải cầm hộp bao cao su, vừa bước chân về phía Bách Xương Ý đang ngồi, vừa đọc dòng chữ trên cái hộp —— Kích cỡ: tiêu chuẩn.
À há, cậu nhớ ra rồi, cái hộp “tiêu chuẩn” này là hồi trước bọn họ đã mua trong siêu thị, từ đó đến giờ cậu vẫn chưa có cơ hội dùng, cũng chẳng biết nó bị vứt ở xó xỉnh nào luôn. Cậu căn bản đã quên béng rằng trong nhà có một món đồ như thế, ai mà ngờ hôm nay lại tìm được.
Nghĩ tới đây, Đình Sương tiện tay để hộp bao cao su lên bàn trà, sau đó mở hòm thuốc ra tìm thuốc hạ sốt.
Này giờ Bách Xương Ý vẫn luôn nhắm mắt lại chờ Đình Sương đi lấy thuốc, anh bị ốm đột ngột quá, không những chóng mặt mà còn sốt cao, đầu óc nặng trình trịch, cả người chẳng có chút sức lực nào. Lúc này nghe thấy động tĩnh của Đình Sương thì mới khẽ nhấc mí mắt lên.
Nhưng vừa nhấc mí mắt, thứ anh nhìn thấy đầu tiên không phải là hòm thuốc, mà là hộp bao cao su kích cỡ “tiêu chuẩn” kia.
Đại giáo sư Bách sốt cao đến mức không còn tỉnh táo, sắc mặt lập tức thay đổi, không những thế, ngay cả xưng hô với Đình Sương cũng thay đổi luôn: “… Đình, Sương.”
Nhóc con khốn nạn này tính làm trò gì?
“Hả?” Tâm tư của Đình Sương giờ này đang đặt hết lên hòm thuốc: “Chờ em một lát, em đang tìm thuốc hạ sốt.”
“Mang qua đây.” Bách Xương Ý khàn khàn lên tiếng: “Để anh tìm cho.”
“Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước nóng vào, em sắp tìm… thấy rồi.” Chẳng mấy chốc Đình Sương đã tìm được vỉ thuốc hạ sốt, hai vỉ thuốc cảm và một cái nhiệt kế: “Trước khi uống thuốc phải đo nhiệt độ đã.”
Cậu nhanh chóng nhét nhiệt kế vào trong miệng Bách Xương Ý.
Bách Xương Ý đang định phát biểu ý kiến thì Đình Sương chặn lời: “Đo nhiệt độ xong đã, trong lúc đo không được phép nói chuyện.”
Một lát sau, Đình Sương lấy nhiệt kế ra nhìn ——
“BỐN MƯƠI LĂM ĐỘ?!”
Bách Xương Ý: “…”
Đình Sương sợ hết cả hồn, nhìn chằm chằm Bách Xương Ý, cảm thấy tính mạng của chú già đang ‘ngàn cân treo sợi tóc’, giờ mà không đi bệnh viện ngay e rằng sẽ muộn mất: “Anh có đứng lên được không? Không không không, anh đừng có cử động, anh tuyệt đối đừng cử động, để em gọi xe cấp cứu tới đây, em lập tức gọi cấp cứu tới…”
Bách Xương Ý: “…”
Bách Xương Ý: “Ting…”
Tiếng nói của Bách Xương Ý nhỏ quá, Đình Sương không nghe thấy, cậu chỉ lo tìm điện thoại, tìm mãi mới thấy, đang định gọi cấp cứu thì…
Bách Xương Ý nói một cách khó nhọc, giọng vừa khàn vừa nhỏ: “Ting, đấy là nhiệt độ của nước nóng.” Anh cực kỳ bất đắc dĩ mà vươn tay chỉ chỉ cốc nước nóng trên bàn.
Nước sôi nóng như thế, ai uống vào thì khoang miệng cũng tăng lên 45 độ.
Đình Sương: “…”
Cậu cầm lấy cốc nước rồi uống vào mấy ngụm, tiếp đó tự đo nhiệt độ khoang miệng của mình, được rồi, 45.5 độ, cao hơn Bách Xương Ý 0.5 độ.
Đình Sương lại quay sang nhìn Bách Xương Ý, thấy anh đang nhìn mình mà cười, vừa bất đắc dĩ vừa dung túng, ánh mắt dường như đang muốn nói: em đem anh ra làm thí nghiệm à.
Đình Sương không biết cách chăm sóc người khác.
Nhưng kể từ khi gặp Bách Xương Ý, “không biết” liền biến thành “muốn học”.
Sau khi đo xong nhiệt độ một cách chính xác, Đình Sương lấy thuốc hạ sốt cho Bách Xương Ý uống, tiếp đó lại đi lấy khăn mặt, nhúng vào trong nước mát, vắt khô, đặt lên trên trán Bách Xương Ý, tránh để anh bị sốt đến khó chịu. Chẳng mấy chốc chiếc khăn mặt đã trở nên ấm nóng, Đình Sương lại đi đổi khăn, lúc trở ra thì thuốc hạ sốt đã phát huy công hiệu, Bách Xương Ý đã dựa vào ghế sô pha ngủ mất rồi.
Cậu chạy đi lấy chăn lông mỏng, lại sợ Bách Xương Ý ngủ không được thoải mái cho nên nhẹ tay nhẹ chân tháo kính của anh xuống. Thời điểm tháo kính, cậu nhìn thấy hai bên cánh mũi của Bách Xương Ý có vết hằn nhàn nhạt, lông mày bởi vì khó chịu mà hơi cau lại, tiếng hít thở bởi vì sốt cao mà hơi nặng nề…
Một cảm giác khác lạ ùa tới, rất khó để nói đó là cảm giác gì.
Gần đến xế chiều, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, rơi xuống bên chân Bách Xương Ý. Đình Sương đi tới chỗ lò sưởi, ôm Vico ngồi xuống một cái ghế sô pha khác, dùng điện thoại di động tìm tòi thực đơn dành cho người ốm.
Cô-ca gừng, lê chưng mật ong, trứng hấp sữa mịn, canh cá nấu đậu, cháo gà xé sợi.
Đình Sương tải công thức của mấy món này xuống, tiếp đó đi vào bếp nấu cơm.
Nhùng nhằng đến hơn một tiếng sau, cơm nước đã xong xuôi, Bách Xương Ý cũng tỉnh ngủ.
“Anh mau uống thử món cô-ca gừng em làm đi.” Đình Sương cực kỳ tự hào đưa cho Bách Xương Ý một cốc nước.
Bách Xương Ý cụp mắt xuống, nhìn thứ nước đỏ sẫm đang tỏa ra nhiệt độ kia bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi lại ngước lên nhìn biểu hiện đầy mong chờ của Đình Sương, anh nhận lấy cái cốc rồi cẩn thận từng li từng tí mà uống một ngụm nhỏ.
Cũng được phết.
“Vẻ mặt của anh là sao đấy?” Đình Sương cực kỳ bất mãn với phản ứng của Bách Xương Ý: “Em tốt xấu gì cũng từng làm thêm ở quán cà phê, dựa vào công thức mà pha có mỗi cốc nước, nào đến lỗi phạm sai lầm gì chứ?”
Bách Xương Ý mỉm cười đầu hàng: “Được rồi, anh sẽ tự kiểm điểm lại bản thân.”
Đình Sương cường điệu bảo: “Em hiện giờ rất đáng tin.”
Bách Xương Ý: “Ừ.”
Đình Sương: “Những lúc anh ngã bệnh, em hoàn toàn có đủ năng lực lo liệu mọi chuyện.”
Bách Xương Ý: “Ừ.”
Đình Sương: “Anh không tin em à?”
Bách Xương Ý: “Nào dám.”
Vì tin tưởng vào năng lực của Đình Sương, Bách Xương Ý ăn mọi thứ cậu nấu.
Vì tin tưởng vào năng lực của Đình Sương, Bách Xương Ý nhờ cậu hẹn giúp mình với bác sĩ tư nhân vào ngày mai.
Vì tin tưởng vào năng lực của Đình Sương, Bách Xương Ý để cậu thay mình gửi email cho sinh viên, thông báo rằng ngày mai được nghỉ học.
Tới thứ ba, Bách Xương Ý đi làm trở lại.
Lúc kiểm tra hòm thư, anh thuận tiện liếc nhìn email mà Đình Sương gửi hộ mình.
Một lỗi chính tả và một lỗi ngữ pháp, nguyên văn bức email là như thế này ——
Các bạn sinh viên thân mến,
Các quý cô và các quý ông thân mến,
Bởi vì tôi bị sợi, cho nên tiết học Robotik ngày mai sẽ được hủy bỏ. (sợi = Fiber; sốt = Fieber)
Xin trân trọng thông báo.
Changyi Bai.
CHÚ THÍCH
[1] Lê chưng mật ong [2] Trứng hấp sữa mịn [3] Canh cá nấu đậu