Chương 30

Cách ngày sinh nhật của Lâm Như Hứa chỉ còn ba ngày, Hà Tâm Ý vội vàng chuẩn bị quà sinh nhật, vừa về đến nhà liền đóng cửa phòng nhốt mình trong đó, bận rộn đến mười một giờ đêm mới chuẩn bị xong quà cho người nọ. À, y cũng đã nhận được lời mời sinh nhật của hắn như đã hẹn, chính là một tấm thiệp màu vàng. Sau khi về nhà Hà Tâm Ý cất đồ này nọ, nói với Từ Gia Nhu là đi sinh nhật bạn, rồi cầm hộp quà mới chuẩn bị xong tối qua đi ra cửa. Đến cổng tiểu khu liền nghe được tiếng cười quen thuộc từ phòng bảo vệ truyền tới, trái tim Hà Tâm Ý loạn nhịp vài phần, đi theo tiếng cười đến cửa phòng bảo vệ, càng gần càng cảm thấy thật kì diệu. Cho tới khi trông thấy gương mặt đẹp trai của Lâm Như Hứa mà y vẫn còn chưa dám tin, quả nhiên Lâm Như Hứa đến đây. Lâm Như Hứa đang trò chuyện với ông bảo vệ, không biết đang nói chuyện gì vui mà hai người đều cười vang khắp phòng. Vừa thấy Hà Tâm Ý đến, hắn liền đứng lên và nói, "Cảm ơn ông cho con ngồi đây, bạn con tới rồi." Hà Tâm Ý cũng cười với ông bảo vệ, "Ngại quá ông Trương, làm phiền ông rồi." "Hầy——" Ông bảo vệ không để bụng xua tay, "Làm phiền cái gì chứ, nhóc con có ý, đúng lúc tới nói chuyện giải sầu với ông." Hà Tâm Ý thấy ông bảo vệ nói rất thích Lâm Như Hứa thì cũng không lo lắng nữa, với lại còn hơi ngạc nhiên khi lâu lắm rồi Lâm Như Hứa mới tới đây mà ông vẫn còn nhớ rõ. Ra khỏi phòng bảo vệ, Lâm Như Hứa một phen cầm lấy hộp quà màu xanh trong tay Hà Tâm Ý, ngón tay gạt gạt nơ bướm màu xanh đậm trên hộp, hai mắt sáng lên, "Nặng à nha! Quả nhiên Tinh Tinh của chúng ta tặng quà nè, đúng như dự đoán!" Tinh Tinh....! Hà Tâm Ý nghe rất rõ ràng, là Tinh Tinh, không phải Tâm Tâm. Lâm Như Hứa gọi thật tự nhiên, làm y giật mình một hồi. Mà Lâm Như Hứa nói như vậy y cũng không có ý bóc mẽ, cứ thế đi theo hắn. Lâm Như Hứa lại chạy con xe điện lần trước, không biết có phải ảo giác hay không mà Hà Tâm Ý cảm thấy nó lại nát thêm một chút, thuận miệng hỏi một câu, "Sao không chạy xe máy nữa?" "Thế nào? Xem thường xe điện hả?" Lâm Như Hứa chở, để Hà Tâm Ý ôm hộp quà, "Tinh Tinh của chúng ta là học sinh giỏi mà, đi xe kia nhìn không ngoan lắm." Trong lòng Hà Tâm Ý khẽ run, nhìn Lâm Như Hứa mở khóa xe dừng trước mặt mình, lại hỏi, "Sao cậu lại tới đây?" Hỏi một câu không thể giải thích được, Lâm Như Hứa lại không cảm thấy có gì cả, cười sáng lạn với y, "Tới đón cậu đó!" "Đón tôi làm gì, bộ tôi không biết tự đi chắc...." Hà Tâm Ý từ trước tới nay luôn rạch ròi như thế, không dây dưa dài dòng, nhưng lúc này y đột nhiên cảm thấy choáng ngợp, gặp được Lâm Như Hứa, lại được người nọ quan tâm, không biết là từ lúc nào nữa. "Tôi muốn đón đó, thế nào!" Lâm Như Hứa cố ý giỡn với y, "Sao hả? Có gì lớn? Tôi không đủ tư cách hả?" Hà Tâm Ý nghe xong chỉ biết lắc đầu, trên gương mặt lại nở nụ cười bất lực. Đến nhà của Lâm Như Hứa, tâm trạng của Hà Tâm Ý không mấy vui vẻ, y nhìn cửa lớn nhà Lâm Như Hứa lại không khỏi nhớ tới cái ngày mình đến tới đây, cũng là vào lúc đó y mới hiểu được tâm tư của mình đối với người nọ. Cầm món quà đưa cho Lâm Như Hứa, lại nhìn hắn thuần thục đậu xe điện, bóng lưng của cậu bạn tràn đầy năng lượng, y bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này có thể biết được gì đây. Suy nghĩ này vừa bất lực lại vừa thấy thoải mái. Cho tới khi đi theo Lâm Như Hứa vào nhà thì Hà Tâm Ý mới phát hiện ra, hắn thật sự chỉ mời một vài người bạn quen biết, so với tưởng tượng trước đó của y là một đám bạn ăn chơi ồn ào hoàn toàn tương phản. Hà Tâm Ý nhìn sơ một vòng, tổng cộng có khoảng năm sáu người, đều là bạn học cùng lớp, chỉ duy nhất có một người không học chung nhưng y vẫn quen biết, là Lục Gia Gia. Vừa thấy Lục Gia Gia y liền nhịn không được tìm kiếm Triệu Nhất Xuyên, không ngờ người nọ có đến nhưng không ngồi bên cạnh Lục Gia Gia, ngược lại còn ngồi rất xa, tuốt ở bên kia chơi game, âm thanh to đến độ y đứng ở cửa còn nghe được, thật không giống dáng vẻ khi chơi game đều yên lặng như mọi hôm của Đại Hà. Hà Tâm Ý lại cảm thấy thích một người nào đó khó mà giấu được, Triệu Nhất Xuyên cũng thế, dường như muốn che đậy nhưng càng lộ rõ. Thấy Hà Tâm Ý đến, Tôn Bình Khang rất vui, dẫn y đến ghế sô pha ngồi xem phim, tầm mắt vẫn luôn quét tới quét lui hộp quà đặt cạnh Hà Tâm Ý, đúng lúc bị Lâm Như Hứa từ phòng bếp đi ra thấy được, trực tiếp dùng mắt cảnh cáo rồi mang quà cất vào phòng, giống như đứa trẻ đang bảo vệ đồ ăn vậy, trong mắt tràn đầy cảnh giác. Thế là Tôn Bình Khang bĩu môi mũm mĩm, làm bộ ủy khuất, thấy Hà Tâm Ý đang muốn cười. Lâm Như Hứa nhận quà xong hết rồi thì mời mọi người đến dùng bữa, đúng lúc này dì Trương chào tạm biệt, nói vài câu sinh nhật vui vẻ rồi phải rời đi, Lâm Như có muốn giữ lại cũng không được, hắn biết dì Trương không thể cùng chơi với bọn họ, thế là đành nói câu đi đường chú ý. Tuy rằng không mời đông người nhưng vẫn làm dì Trương bày một bàn đầy ắp đồ ăn, món nào cũng tinh tế không thua kém gì ở nhà hàng cả, mọi người ai ăn cũng no căng bụng. Bởi vì chỉ có vài bạn học nên mọi người không cần phải ra ngoài chơi, cứ thế quyết định hoạt động tiếp theo sẽ ngay tại nhà Lâm Như Hứa, nhưng hoạt động cuối cùng được xác định làm mọi người không ai ngờ được, một đám người trong phòng phim bày ra một loạt phim kinh dị nước ngoài rồi chơi trò truth or dare, cái này là do Cao Phi bày ra, nói muốn bầu không khí được đắm chìm trong sự thần bí, nhưng mà Hà Tâm Ý không hiểu được, tạo bầu không khí thần bí thì có liên quan gì phải dùng BGM phim kinh dị chứ. Nhưng có nhiều việc không cần phải có lý do, cảm thấy muốn thì làm thôi, muốn cười thì cười, muốn khóc liền khóc, muốn chơi game trong không gian kinh dị thì cứ chơi vậy. Qua sinh nhật này Lâm Như Hứa sẽ mười bảy tuổi, tuy tuổi mụ là mười bảy nhưng đây cũng là lễ quan trọng trong cuộc đời mỗi người, tất nhiên cũng phải có nghi thức rồi. Thế là hắn đến tủ rượu của ba mình lấy vài chai rượu ra, từ rượu trắng đến rượu đỏ đều có đủ, mọi người thấy thế cũng nhốn nháo lên. "Luật chơi rất đơn giản, hẳn là ai cũng biết rồi, nhưng mà tôi sẽ nói sơ qua," Lâm Như Hứa lấy ra một chai bia không, "Một lát tôi sẽ quay chai bia, miệng chai chỉ hướng ai thì người đó sẽ chọn nói thật hoặc mạo hiểm, sau đó người chơi trước sẽ tiếp tục quay chai, cứ tuần hoàn như vậy. Chọn được thì chơi được, chơi không được thì phạt ba ly." Câu cuối cùng vừa dứt lời, Lâm Như Hứa đẩy mấy chai rượu vừa lấy được ra phía trước, đột nhiên âm hưởng âm trầm của BGM truyền tới, cả người Tôn Bình Khang run lên bị dọa cho mặt trắng bệch, thế là liền năn nỉ đổi phim khác, Triệu Nhất Xuyên cố tình đùa giỡn vài câu, còn đổi sang bộ phim hài nữa. Lâm Như Hứa là người đầu tiên quay chai bia, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên miệng chai đang chuyển động, cuối cùng vững vàng dừng ở chỗ Hồ Nhạc Văn, cậu ta có muốn trốn cũng không được, sau đó ra vẻ thở mạnh nhận mệnh, "Nói thật, hỏi đại đi!" "Cái gì mà chọn nói thật chứ? Chọn đại mạo hiểm đi!" Cao Phi ngồi bên cạnh Hồ Nhạc Văn liên tục đầu độc, vừa nhìn là biết chơi xấu rồi. Hồ Nhạc Văn đẩy gọng kính lên, không thèm nhìn Cao Phi một cái, "Cứ chọn nói thật đi." "Nói thật thì nói thật, cậu cho là nói thật sẽ tốt à?" Cao Phi cười xấu xa một tiếng, "Bây giờ tôi cho cậu nghĩ lại một lần cuối!" Hồ Nhạc Văn nghe xong đầu tiên là liếc nhìn Cao Phi, lại nhìn thoáng qua Lục Gia Gia, ý bảo cậu ta ở đây còn có con gái đấy! Lục Gia Gia cũng chú ý tới, cười khoát tay, "Muốn hỏi cái gì thì hỏi, không cần băn khoăn đâu." Lời này của cô nói ra thật tùy ý, lại không chú ý đến sắc mặt của Triệu Nhất Xuyên khó coi thêm vài phần. "Cậu suy nghĩ cái gì vậy!" Cao Phi tỏ vẻ ghét bỏ đẩy Hồ Nhạc Văn, nói thêm, "Tôi chỉ muốn bát quái một chút, hỏi người trong lòng của lớp trưởng đại nhân của chúng ta thôi." Đám con trai mười mấy tuổi đầu, chủ đề đương nhiên không thể tránh khỏi về con gái rồi, vẻ mặt của Hồ Nhạc Văn thật bình tĩnh, "Không có." "Tôi không tin, cậu muốn uống rượu đó hả?" "Nếu như nói thật thì đúng là có một....." Hồ Nhạc Văn ra vẻ trầm ngâm, sau khi nhận được mọi ánh mắt chú ý thì mới từ từ nói, "Tôi thích học! Tôi nguyện ý cả quãng đời còn lại của mình gắn với học tập!" Kết quả đương nhiên là bị một đám còn lại khinh bỉ rồi, Cao Phi còn rót cho cậu ta một ly rượu mới chịu bỏ qua. Lâm Như Hứa luôn quan sát, nhận thấy chai rượu Cao Phi chọn có nồng độ cồn không thấp thì có hơi lo, không ngờ Hồ Nhạc Văn uống cạn rồi vẫn như bình thường, vẻ mặt bình tĩnh xoay chai bia, sau đó miệng chai từ từ nhắm ngay Tôn Bình Khang....! "Nói sự thật!" Tôn Bình Khang cười cười, không chút quan tâm tới vấn đề mà mình có thể phải đối mặt tiếp theo, dù sao thì cậu ta cũng thấy bản thân rất đơn giản, bí mật hay đại loại đều không có. Mọi người thấy Tôn Bình Khang chọn nói thật thì không mấy hào hứng, Cao Phi lại dụ dỗ đổi thành đại mạo hiểm, Tôn Bình Khang ăn khoai tây chiên và không hề nhúc nhích, mọi người đành phải thay đổi chiến lược, bắt đầu đề tài muốn hỏi. Lâm Như Hứa lẳng lặng nhìn Tôn Bình Khang, hồi lâu sau thấy mọi người không ai phản ứng, thế là thản nhiên hỏi một câu, "Nếu có thể quay lại quá khứ, cậu vẫn sẽ chuyển đến đây không?" Cao Phi và những người khác tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn thấy Triệu Nhất Xuyên bỗng chốc nghiêm túc lại thì không nói gì thêm. Triệu Nhất Xuyên, Tôn Bình Khang và Lâm Như Hứa lớn lên cùng nhau trong một tiểu khu, tự nhiên sẽ có nhiều chuyện bọn họ không thể hiểu. Bầu không khí trở nên nặng nề, Tôn Bình Khang nhìn Lâm Như Hứa và Triệu Nhất Xuyên, bỗng mũi chua xót, nước mắt bất ngờ không kịp kìm nén rơi xuống túi khoai chiên, giọt nước mắt này cuối cùng cũng đánh tan sự yên tĩnh, cậu ta dụi dụi đôi mắt nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười, còn rất nghiêm túc nhìn Lâm Như Hứa nói, "Lâm ca, tớ cảm thấy mọi thứ hiện tại là tốt nhất." Người ngoài cuộc nghe không hiểu, Triệu Nhất Xuyên cũng không kìm được xúc động vỗ mạnh lên bả vai Tôn Bình Khang, "Cậu nói chuyện đàng hoàng cho tôi, cái gì tốt cái gì không tốt chứ, tôi thấy không tốt chút nào." Triệu Nhất Xuyên nói xong liền nở nụ cười, Tôn Bình Khang cũng cười theo, bình thường giọng nói có chút mộc mạc nhưng lại pha phần trẻ con, cậu ta cười lớn, mang theo một chút nức nở, "Tớ nói tốt chính là tốt, cậu thì biết cái rắm gì chứ!" "Cắt," Tôn Bình Khang khoát tay rồi xoay chai bia, "Hôm nay là sinh nhật Lâm ca của tớ, không đề cập tới vấn đề này, mất hứng. Tới, xem kế tiếp là ai đây!" Tôn Bình Khang vừa khóc vừa cười trở mặt, Hà Tâm Ý là người ngoài cuộc nên không hiểu, chỉ cảm thấy một phút này Lâm Như Hứa lại trưởng thành vô cùng, không giống sự trưởng thành của một thằng nhóc choai choai bình thường. Chỉ vì không muốn người khác biết tới, không muốn đối mặt với quá khứ, Hà Tâm Ý nghĩ, có thể một ngày nào đó cậu ta sẽ thoải mái nói với mọi người rằng, mọi thứ đều là sự sắp xếp tốt nhất..