Chương 127

Ôi chao. Nghĩ đã thấy đau đầu. Mới bao nhiêu lâu không gặp nhau mà Kỷ Vi Vi đã có bạn gái rồi? Vậy sao lúc ở đoàn phim cô ấy còn mập mờ với mình nhỉ? Để xem sau này cô ấy đối diện với mình thế nào. Hừ. Trong phòng chỉ còn lại nhóm các chàng trai ký túc xá 101. Việc tới nước này, chẳng ai muốn cả. “Rồi, kết hôn cũng chẳng xong.” Hạ Nhất Phàm ngồi thừ ra trên ghế. Chắc giờ anh ấy là người cảm thấy lòng dạ ngổn ngang nhất. “Anh ba…” Dư Bắc chép miệng. “Anh không thể trách Tần Phong phá đám đâu nhé, là vợ chưa cưới của anh chạy theo người phụ nữ khác.” “…” Một mũi tên cắm phập vào trái tim Hạ Nhất Phàm. “Ặc… Ý em là chúng ta không thể thua được, anh trả thù cô ấy đi!” Dư Bắc nêu ý kiến. “Anh cũng bỏ trốn cùng người đàn ông khác luôn!” Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc về, bịt miệng cậu vào, như thể chỉ chậm chút thôi là Dư Bắc sẽ bị tẩn cho một trận. Tần Phong cũng tỏ vẻ hả hê, bảo: “Tạm biệt thì tạm biệt, người tiếp theo càng tuyệt. Yên tâm, mày có thể tìm vợ mới.” “Tìm ai?” Hạ Nhất Phàm vặc lại. “Mày đền cho tao chắc?” Cố Diệc Minh hỏi: “Nói thật, các cậu tính thế nào?” “Còn tính thế nào được nữa?” Hạ Nhất Phàm châm một điếu thuốc. “Cứ thế mà tiếp tục sống một mình thôi.” “Đời sống cá nhân của mày rối tinh rối mù cả lên.” Tần Phong châm chọc. “Mày tuỳ tiện như vậy từ bao giờ thế?” Hạ Nhất Phàm dần trở nên cáu kỉnh. “Tần Phong, mày im mồm đi. Chuyện đã đến nước này, tao và mày đều rơi vào tình thế khó xử. Trước kia mày cũng từng nói rồi, sau này chúng ta đừng qua lại với nhau nữa.” “Lúc tức thì tao bảo thế thôi.” Tần Phong lẩm bẩm. Hạ Nhất Phàm càng bực hơn, lớn tiếng hỏi: “Mẹ kiếp, mày là trẻ lên ba à? Nói đổi ý bèn đổi ý?!” “Ai bảo mày với bố mày chọc tức tao? Lúc bình tĩnh lại, tao thấy tụi mình vẫn có thể làm bạn bè. Đúng không?” “Tao thiếu cái loại bạn như mày chắc?” Hạ Nhất Phàm nổi trận lôi đình. “Sao mày đê tiện vậy? Tao nợ mày thì sau này sẽ đền bù. Mày kêu tao tránh xa mày ra, ok tao cút. Mẹ kiếp, giờ mày lại muốn làm bạn? Xin hỏi mày định chơi khăm tao đấy à?” Tần Phong ngoáy lỗ tai, nhởn nhơ đáp: “Tao nghĩ kỹ rồi, đếch thể để thằng thộn như mày sống sung sướng thế được.” “?” Hạ Nhất Phàm không hiểu nổi. “Nghĩa là mày lấy vợ, tao sẽ phá đám. Mày không kết hôn, tao sẽ làm bạn mày, ở bên cạnh khiến mày cảm thấy buồn nôn. Tóm lại không thể để mày sống tử tế. Mày vui vẻ kết hôn là tao thấy khó chịu, tao phải bám lấy mày, làm mày ghê tởm. Đúng, tao trả thù mày đấy.” Tần Phong bỉ ổi thật. Nhưng Dư Bắc thấy hắn nghĩ một đằng, nói một nẻo. Muốn ở bên cạnh một người cả đời để khiến người ấy chán ghét, nếu đây không phải yêu thì là gì? Hắn trái khoáy thôi. Ẩm ương hơn cả Cố Diệc Minh. Đương nhiên Hạ Nhất Phàm cũng phát hiện ra điều này. Anh bỗng bình tĩnh lại. “Tần Phong, mày không rời xa tao được đúng không?” Tần Phong bật cười. “Cái đếch gì mà tao không rời xa mày được? Trong cái đầu đần độn của mày nghĩ gì vậy? Tao bảo rồi, không thể để mày sống sung sướng.” “Vì tao với người khác sống hạnh phúc nên mày ghen tị?” Hạ Nhất Phàm bắt thóp Tần Phong. “Đấy mà là ghen tị à? Mày có gì đáng để tao ghen tị? Mục đích của tao là khiến bố mày, Hạ Ngạn Quân, cũng không được vui vẻ. Tao lôi mày theo thì ông ta sẽ tức điên lên. Hahaha.” “Đừng già mồm nữa, mày yêu tao.” Hạ Nhất Phàm khẳng định chắc nịch. “Tao yêu mày cái con khỉ khô.” Tần Phong nhảy dựng lên. “Tao yêu mày ở điểm nào? Yêu thói công tử bột của mày? Yêu mày đi biên giới ba tháng không tắm rửa? Yêu cái tính thối như bãi cứt chó của mày?!” “Yêu một người thì không cần lý do.” Trái lại, Hạ Nhất Phàm vô cùng bình tĩnh. “Không cần ấy hả?” Tần Phong hỏi. “Cần chắc?” Hạ Nhất Phàm nhỏ giọng bảo: “Nếu không sao tao lại thích thằng đần như mày.” Dư Bắc đứng hóng bên cạnh mà giật mình thon thót. Hai người họ đang làm gì vậy nhỉ? Gây sự không ra gây sự, yêu nhau chẳng ra yêu nhau. Giờ mới thổ lộ tình cảm một chút thôi mà đã vậy, sau này có lẽ phang nhau luôn. Ông tơ bà nguyệt nối dây tơ hồng kiểu gì đây? Nối lên dây điện cao thế à? “Câm tịt mồm rồi hả?” Hạ Nhất Phàm gật đầu. “Mày đừng nói chuyện tào lao nữa. Mai tao bảo bố làm mối thêm một cô, ngày kia kết hôn luôn.” “Cứ tìm đi, tao sẽ phá tiếp.” Tần Phong rung đùng. Hạ Nhất Phàm đứng bật dậy, đập bàn. “Tần Phong, mày không nhận rằng mày yêu tao thì mày là con chó!” Tần Phong buột miệng đáp: “Dù là chó, tao cũng đếch nhận!” “…” Dư Bắc sững sờ. Một tên bỉ ổi, láu cá như Tần Phong mà lại sơ sẩy. Tất cả đều tại con đuỹ tình yêu. “Ặc…” Tần Phong bừng tỉnh. “Ý tao là chuyện không có thật thì tao nhận cây củ cải à?” “Hừ.” Hạ Nhất Phàm cười khẩy. “Mày già mồm cũng vô ích, nhị cẩu tử*.” (*Nhị cẩu tử là một cách gọi đứa con thứ hai trong nhà, ngoài ra nhị còn mang nghĩa ngu ngốc.) Tần Phong bị sỉ nhục rồi. Dư Bắc chưa thấy tên lưu manh này ức tới mức đỏ bừng mặt bao giờ cả. Cái miệng của Tần Phong ghê gớm lắm, nhưng giờ chẳng thốt ra được câu nào. “Nhận đi Tần Phong, thích ông đây đâu có gì đáng để xấu hổ. Tao không xuất sắc sao? Bao nhiêu người muốn tao làm bạn trai mình kia kìa. Yêu tao thì mày không lỗ, không bị lừa đâu.” Hạ Nhất Phàm ở bên cạnh cứ lẩm bà lẩm bẩm như niệm chú, tẩy não Tần Phong. “Đừng nói nữa!” Tần Phong ôm đầu. Hắn vò đầu bứt tai y hệt Tôn Ngộ Không lúc bị Đường Tăng niệm chú siết vòng Kim Cô vậy. Hạ Nhất Phàm tiếp tục bảo: “Một người bạn trai tốt nhường ấy mà mày nói xem mình có tệ không? Nhất quyết không cần. Bạn trai như thế đi đâu để tìm? Tao nói cho mày nghe, không thừa nhận cũng vô ích. Hồi đại học mày đếch biết nấu ăn, giờ lại biết, vì tao chứ gì?” “Sao mày mặt dày vậy?” Tần Phong hét lên. “Vì tao từng bảo mày là tao bị đau dạ dày, không thể ăn hàng mãi được.” “Là tại tao nghèo, đếch có tiền đặt đồ ăn!” “Thế sao mày bỏ chơi game? Vì tao đã nói rằng không thích mày cắm đầu vào game cả ngày.” “Tao lớn rồi, ok?” “Vậy buổi tối mày giả vờ ngủ, ôm tao, còn gí cái mồm thối của mày vào sát mặt tao thì sao?” “Tao… Tao lau nước dãi đấy. Cái đệt, mày giả vờ ngủ à?” “Thế…” “Đại ca! Tao xin mày, đừng nói nữa… Ôi đệt, nhục quá.” Tần Phong thật sự không thể chịu nổi, bèn gào lên: “Tao thích mày, được chưa? Mày câm mồm đi.” Hạ Nhất Phàm im luôn. Anh đưa mắt nhìn Tần Phong đang tỏ vẻ không cam lòng xen lẫn chút ngượng ngùng. Đúng, chính là e thẹn. Tên mặt dày này mới thốt ra một câu thích mà đã đỏ bừng cả mặt?! “Mày là đàn ông con trai, cứ nói thẳng từ sớm đi không được sao? Bướng cái gì?” “Xấu hổ.” Tần Phong quay đầu đi chỗ khác. “Tao thích mày mà còn chẳng thấy xấu hổ gì đây.” “Đếch phải xấu hổ kiểu đó.” Tần Phong quệt mũi, nói: “Mày không đợi tao được à? Kết hôn vội thế để đi đầu thai hả? Rõ ràng mày biết bây giờ tao không thắng nổi bố mày.” “Việc này liên quan gì đến chuyện tao đợi mày?” Hạ Nhất Phàm chẳng hiểu. “Mẹ kiếp, năm ấy tao bị bố mày dùng tiền xua đuổi, lủi thủi bỏ đi. Bây giờ tao vẫn chưa làm được trò trống gì, mặt mũi nào mà bám lấy mày? Chẳng phải sẽ bị bố mày sỉ nhục thêm lần nữa sao?” “Chuyện đó không phải một mình mày im ỉm đi là giải quyết được, ok?” Hạ Nhất Phàm nói. “Tao đếch hiểu mày cố chấp làm gì. Hai chúng ta cùng kiếm tiền không nhanh hơn mình mày à?” “Mày không hiểu. Tao ghét bố mày.” Tần Phong nghiến răng nghiến lợi đáp. “Ước mơ của tao là trở thành người giàu, có nhiều tiền hơn bố mày, sau đó cầm tiền ném vào mặt ông ta!” “…” Hạ Nhất Phàm cạn lời. “Hơi khó đấy.” Anh lúng túng. “Dù sao ông ấy cũng là bố tao…” “Không được, phải ném.” Tần Phong ngang bướng nói. “Mối thù này không thể nào không trả.” “Rồi, mày cứ trả thù đi.” Hạ Nhất Phàm đành bó tay. “Lý tưởng vĩ đại thật.” Tần Phong cười đắc ý: “Đương nhiên, sau đó tao sẽ cuỗm luôn con trai ông ta, chọc ông ta tức điên lên.” “…” Hạ Nhất Phàm chẳng chịu nổi nữa. “Mẹ, thiểu năng.” “Rồi tao sẽ đè con trai ông ta lên giường cọ xát, ra sức cọ xát… Hạ Ngạn Quân có tiền chứ gì? Ghê gớm chứ gì? Tao phải khiến con trai ông ta rên ư ư…” Tần Phong tỏ vẻ đắm đuối. “Ngồi trên người tao cọ xát à?” Hạ Nhất Phàm đấm hắn một cái. “Cứ chờ đấy.” Tần Phong cười khẩy. “Đi, hôm nay đến nhà tao.” “Sao? Giờ vỡ lẽ rồi à? Hiểu rồi à? Muốn làm bạn trai tao?” Hạ Nhất Phàm hỏi. “Tao có cách khác!” Tần Phong cười gian. “Tao chợt nghĩ ra rằng nếu bắt con trai của ông ta đi ngay trong lễ đính hôn, quẳng lên giường mình, để lại một bãi chiến trường khó có thể giải thích được với họ hàng thì chẳng phải bố mày sẽ tức hộc máu sao? Há há, sướng thật…” “Mày chỉ vì thế thôi hả?” “Có đi không?” Tần Phong đưa mắt ra hiệu cho anh. “Đi thì đi.” Hạ Nhất Phàm lạnh lùng cười. “Mày muốn báo thù, vậy tao sẽ trả thù thay bố tao. Nào, quất!” “Mày ấy à? Trả thù thế nào?” Hạ Nhất Phàm nắm lấy cằm Tần Phong, bảo: “Mày đoán xem.” Tần Phong đập tay anh ra, đè anh lên tường. “Tao thấy ước mơ của mày còn lớn hơn của tao đấy, cục cưng.” Nghe thấy từ cục cưng này, Hạ Nhất Phàm bèn nhíu mày. “Gọi chồng đi.” Tần Phong nói với vẻ cợt nhả: “Ai là chồng thì lên giường chứng minh.” “Mày sẽ không cho rằng tao giống bé út đấy chứ?” Hạ Nhất Phàm cười lạnh lùng. “Vậy có lẽ mày hiểu nhầm gì về tao rồi.” “Tao thích cái kiểu to mồm như mày ấy, trên giường bạo lắm.” Tần Phong liế m môi. “Bé út mềm như cọng bún, đẩy phát là ngã, chỉ có loại thiếu kinh nghiệm giống Cố Diệc Minh mới khoái thôi.” Hai người lôi lôi kéo kéo, cãi nhau ỏm tỏi, sau đó trèo lên chiếc xe chở hàng của Tần Phong rồi bỏ đi. Đệt. Dư Bắc không cười nổi nữa. Tôi làm gì sai hả? Đã thồn cơm chó, còn chê tôi mềm như bún. Anh mới mềm. Cả hai anh đều mềm. Có thể dự đoán được rằng tối nay nhà Tần Phong sẽ phải hứng chịu một trận chiến vô cùng ác liệt. Cố Diệc Minh khoác vai Dư Bắc. “Hóng hớt xong chưa? Đi thôi.” “Cả hai anh ấy đều khổ. Để ở bên cạnh nhau thì hai bên đều phải hy sinh.” Dư Bắc chợt ngộ ra một chân lý cuộc đời. “Thế em hy sinh gì rồi?” Cố Diệc Minh hỏi. “Em mà không hy sinh hả? Sau khi lấy anh, em không thể liếc mắt đưa tình với trai đẹp khác nữa.” Dư Bắc nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy ấm ức. Cậu ngoảnh sang hỏi Cố Diệc Minh: “Em mềm không?” “Không mềm.” Cố Diệc Minh an ủi cậu. “Em rất cứng.” “Cứng chỗ nào?” Dư Bắc chuẩn bị tinh thần nhận lời khen. “Răng cứng, cọ vào đau lắm.”