Chương 130

Dư Bắc cầm lấy tấm ảnh để nhìn rõ hơn. Mẹ Cố Diệc Minh nói Dư Bắc giống một người y như đúc. Giờ cậu biết ai rồi, chính là cô gái trong ảnh. Một bức ảnh chụp chung thân mật, Cố Diệc Minh khoác tay lên vai cô, hai người cười rất ngọt ngào. Không phải người yêu thì thân mật vậy được chắc? Còn đặt ảnh ở đầu giường nữa. Mẹ kiếp, trái tim mình như bị chính tay Cố Diệc Minh đâm cho một nhát, còn rạch thêm mấy phát. Dư Bắc hít sâu vài lần, nhìn thật kỹ cô gái trong tấm ảnh. Sao họ lại nghĩ mình giống một người con gái nhỉ? Chẳng thấy giống chỗ nào. Cô ấy tóc dài, mình tóc ngắn. Lòng Dư Bắc nói không với cái tình tiết sáo mòn ấy nhưng người ta đã ở ngay trước mắt, cậu chẳng thể phủ nhận. Sao giờ nhìn lại thấy hơi giông giống nhỉ? Chủ yếu là đôi mắt của cả hai đều lóng la lóng lánh, trông vô cùng lanh lợi. Không phải mình mèo khen mèo dài đuôi đâu. Tự dưng Dư Bắc thấy ngưỡng mộ cô gái này quá, cô cười tươi như một đoá hoa vậy. Ai thấy cũng yêu mến. Ngay cả mình còn thấy cô ấy tinh nghịch, đáng yêu thì trai thẳng như Cố Diệc Minh sao chịu nổi? Đây mới gọi là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Thế bây giờ cô gái này đâu rồi? Đá Cố Diệc Minh rồi hả? Nghe nói Cố Diệc Minh từng phải chịu một cú sốc nên mới bỏ về Trung Quốc. Mẹ Cố Diệc Minh còn bảo đã xảy ra chuyện bất trắc. Vậy rút cục là chuyện gì bất trắc? Sẽ không phải cô gái ấy qua đời rồi chứ? Mọi người xem, mình độc ác quá. Một cô gái tốt như thế mà mình lại nghĩ vậy. Thật sự mình không mong cô ấy chết đâu, thậm chí còn muốn gặp thử. Nếu cô còn sống thì dù sao họ cũng chia tay rồi, nhưng nếu đã mất thì Dư Bắc thua hoàn toàn. Liệu mình có thể thắng nổi hồi ức dẫu mình có tốt hơn nữa không? Trong ký ức, chắc chắn Cố Diệc Minh sẽ đắp nặn cho cô ấy một hình tượng hết sức hoàn hảo, ngay cả cái móng tay cũng được làm bằng ngọc. Còn mình vẫn cách sự hoàn hảo chút xíu. Có thể nói rằng… đầy rẫy khuyết điểm. Hơn nữa mình còn là một quả bom nổ chậm. Tại sao gọi là bom nổ chậm? Bởi vì là hiểm hoạ. Mình ngang ngược một lần, Cố Diệc Minh có thể bao dung. Song anh ấy chịu đựng nổi mình cả đời cứ dở chứng, hơi tí lại lên cơn như vậy không? Trừ phi anh ấy thích bị ngược đãi. Dư Bắc càng nghĩ càng đau lòng. Chủ yếu vì Cố Diệc Minh còn lừa cậu, nói mình chưa từng có bạn gái, nhất quyết không chịu thừa nhận. Bảo sao mà vào guồng vừa nhanh vừa thành thạo như thế, hoá ra Cố Diệc Minh từ lâu đã chẳng còn là trai tân. Loại đàn ông dối trá, thiếu trong sạch này có cần nữa không? Đương nhiên là cần. Ai bảo mình yêu anh ấy vậy chứ? Dù Cố Diệc Minh từng sinh con thì mình vẫn cảm thấy vết sẹo trên bụng anh ấy đẹp. Cửa phòng tắm mở ra, Cố Diệc Minh dùng khăn tắm quấn nửa [email protected] dưới, bước ra ngoài. Dư Bắc vội vàng đặt bức ảnh về chỗ cũ rồi giả vờ ngủ. Thú thật là cậu hồi hộp lắm. Vừa muốn lên tiếng chất vấn Cố Diệc Minh, vừa sợ Cố Diệc Minh phát hiện ra mình đã biết bí mật của anh ấy. “Ngủ rồi hả? Bé Út Cưng.” “…” Biệt danh này gớm quá. Chẳng biết trước kia Cố Diệc Minh gọi cô ấy là gì nhỉ? Cục cưng? Honey? Em yêu? Baby? Sweetheart? Dù sao thì Cố Diệc Minh cũng chưa từng gọi mình như thế. Vì anh ấy thiếu lãng mạn ư? Không, vì những cách xưng hô đó đều thuộc về một người khác. “Ngủ thật rồi à? Em còn chưa tắm mà…” Cố Diệc Minh vén tóc trên trán Dư Bắc, sau đó hôn chụt một cái. “Ưm…” Dư Bắc cố ý kéo dài giọng, tỏ vẻ lười biếng, ngái ngủ. Đừng quên mình là một diễn viên xuất sắc. Với khả năng diễn xuất đỉnh cao của mình, Cố Diệc Minh chẳng thể nào nhận ra được. “Em giả vờ ngủ hả?” “…” Dư Bắc hé mắt ra. “Gì thế? Anh làm em tỉnh ngủ luôn rồi đấy.” “Còn vờ vịt, em đang ngủ mà bị anh đánh thức thì sẽ chửi ầm lên ấy chứ.” Cái thói hay cáu mỗi lúc tỉnh giấc đã bán đứng mình. Hoặc nói là Cố Diệc Minh hiểu mình hơn cả chính bản thân mình. “Em không muốn tắm. Không tắm một ngày cũng chẳng chết vì hôi được…” “Rồi, rồi. Không tắm, chúng ta không tắm.” Cố Diệc Minh nói với giọng bất đắc dĩ, sau đó im lặng. Dư Bắc lim dim mắt, lén quan sát xem anh đang làm gì. Hình như Cố Diệc Minh chú ý tới tấm ảnh ở đầu giường. Anh cầm nó lên, nhìn một cái. Dư Bắc không thấy vẻ mặt của Cố Diệc Minh, song chắc chắn là anh nhớ lại chuyện cũ rồi đau lòng. Sau đó Cố Diệc Minh cất ảnh vào ngăn kéo, còn úp nó xuống. Dư Bắc tưởng anh sẽ nói gì đó nhưng kết quả là anh chẳng đả động đến. Cố Diệc Minh chui vào trong chăn, nghiêng người ôm lấy cậu. Dư Bắc định giả vờ ngủ để tránh đi mà lại bị anh kéo vào lòng. Muốn khóc quá. Muốn đá quách Cố Diệc Minh đi luôn cho xong. Ai mà không có chút tâm lý thích người yêu chỉ thuộc về riêng mình chứ? Thứ đàn ông xấu xa này. Nhưng mình chỉ tưởng tượng thế thôi, nào dám đá Cố Diệc Minh. Trên đời sẽ chẳng tồn tại Cố Diệc Minh thứ hai yêu mình như vậy nữa đâu. Nếu mình khóc lóc vật vã, đòi tìm tới cái chết thì chắc chắn Cố Diệc Minh sẽ nghĩ bệnh của mình tái phát. Anh ấy lại nhốt mình vào bệnh viện tâm thần bên này thì hỏng. Cố Diệc Minh thuộc về người khác rồi. Niềm vui cũng thuộc về người khác. Dư Bắc chùi nước mắt lên gối để ngày mai sẽ không bị phát hiện. Việc Cố Diệc Minh coi cậu là kẻ thay thế cho dĩ vãng, cậu cũng chẳng dám kể với bố mẹ. Hạnh phúc khi bị giấu giếm cũng là hạnh phúc. Giống như nếu Dư Bắc không biết đến cô gái này còn đỡ, biết rồi lại thấy buồn. Lúc Dư Bắc giật mình tỉnh giấc, trong phòng chỉ có một mình cậu. Rèm cửa sổ được kéo vào, căn phòng tranh tối tranh sáng, cậu có cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi. Dư Bắc mở rèm ra, ánh nắng chói mắt rọi vào. Bên ngoài là cô hầu gái đang nhổ cỏ trên bãi cỏ. Cô liếc chiếc quần l0't của Dư Bắc một cái rồi vẫy tay chào. Dư Bắc kéo ngay rèm lại. Moá, dân nước ngoài thích kiểu thiết kế khùng điên gì vậy? Mới sáng sớm, người khác sẽ tưởng là có một tên bi3n thái cởi tru0ng chạy lung tung. Nhưng sau này nhìn thấy cảnh những người đàn ông ngoại quốc trần trùng trục nằm phơi nắng trên bãi cỏ trong vườn nhà họ nhiều, Dư Bắc cũng quen. Thậm chí cậu còn muốn lỗi Cố Diệc Minh ra ngoài phơi nắng, dắt chim đi dạo. Ngưỡng mộ những người ngoại quốc ấy ghê. Dư Bắc nhìn điện thoại một cái, gần mười hai giờ rồi. Đã bảo rằng sáng này bố mẹ Cố Diệc Minh tới. Đây là lần đầu tiên bố mẹ hai bên gặp nhau mà Dư Bắc lại ngủ quên mất. Cậu cuống quýt đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo vào rồi lao ra ngoài. Phòng khách ở đâu nhỉ? Đệt, suýt nữa thì lạc đường trong chính căn nhà của mình. Sin lũi, nhà hơi to một tí. Phòng thay đồ, phòng uống trà, phòng tiếp khách, phòng làm việc, phòng gym, phòng máy tính, Dư Bắc không đếm được hết. Trong phòng khách, hai gia đình đã đang trò chuyện với nhau rồi. Dư Đại Hoa vừa chém gió với Cố Hồng Sênh, vừa nhâm nhi tách trà. Chẳng biết Dư Đại Hoa híp mắt, nhấm nháp từng ngụm nhỏ thì thưởng thức được cái gì. Không gì cả. Còn Dư Hương Liên, Tưởng Thư Ngu, Cố Diệc Minh và Cố Quân Nho đang chơi mạt chược. Trời đất. Mẹ Cố Diệc Minh thanh lịch như thế mà lại chơi mạt chược. Nếu bảo bà ấy không cần đi đại tiện, Dư Bắc cũng tin sái cổ. Cố Diệc Minh là người đầu tiên nhìn thấy Dư Bắc. “Út Cưng, cơm còn chưa nấu xong, em ngủ thêm một lát đi.” “…” Vừa nghe đã thấy như một lời giễu cợt. Suy nghĩ thật kỹ thì… Moá, chẳng phải đang mỉa mai mình sao? “Bố, mẹ…” Dư Bắc ngại gọi bố mẹ Cố Diệc Minh như vậy nên chỉ nói chung chung. “Tiểu Bắc, con mau đến đây dạy mẹ xem giờ nên đánh quân nào?” Tưởng Thư Ngu vẫy tay với Dư Bắc, cười hiền hoà, tư thế đánh bài của bà cũng cực kỳ tao nhã. Còn Dư Hương Liên thì mắt liếc ngang liếc dọc, tai vểnh lên nghe ngóng, đúng dân chơi bài chuyên nghiệp. “Con không giỏi lắm đâu… Anh cả, anh cũng biết chơi mạt chược hả?” Dư Bắc sán tới gần. “Mẹ Dư vừa dạy ban nãy.” Cố Quân Nho cười, đáp. “Anh tổng kết được rằng cứ xếp bài theo công thức 111, 123, 11 là ù.” Xem IQ của anh cả kìa. Anh ấy lái taxi đúng là lãng phí tài năng. Dư Bắc nhìn bài của Tưởng Thư Ngu, chẳng đẹp chẳng xấu, có tận mấy quân không dùng đến. Dư Bắc chỉ bừa vào một quân yêu kê, Tưởng Thư Ngu gật gù, đánh nó ra. “Bắt đầu đánh từ bên này vào ạ. Mấy quân đó thường là bỏ đi, người ta cũng không ăn để ù được.” “Ù!” Cố Diệc Minh hạ bài, ăn luôn quân yêu kê. Dư Bắc lườm Cố Diệc Minh: “Sao anh lại thế hả? Bài của mẹ anh mà anh cũng ăn.” “Trên bàn mạt chược không có người thân gì hết.” Cố Diệc Minh nói một cách tuyệt tình. Cố Quân Nho hậm hực bảo: “Tiểu Bắc, em cố ý để Cố Diệc Minh ăn đúng không?” “Ăn… Không phải ạ!” Dư Bắc ngại ơi là ngại. Lần đầu tiên dạy mẹ vợ chơi bài mà để người ta ăn rồi ù, không may mắn tí nào. Ván thứ hai, Dư Bắc quyết định xốc lại tinh thần, tính toán từng đường đi nước bước. Sau đó lại bị Cố Diệc Minh ăn quân chốt. “Hừ! Tiếng Trung có câu tâm đầu ý hợp nhỉ?” Cố Quân Nho tiếp tục nói. Trán Dư Bắc toát mồ hôi. Mẹ vợ sẽ không nghĩ rằng hai đứa mình thông đồng với nhau để lừa tiền bà ấy đấy chứ? “Ván nữa!” Dư Bắc thỉnh thoảng lại chạy sang nhìn bài Cố Diệc Minh. Không thể cho anh ấy ù được, cả đời này cũng không thể. “Đánh tam vạn!” “Ơ? Anh ù rồi đúng không?” Cố Quân Nho vừa hạ bài vừa vỗ tay. “Tiểu Bắc, hoá ra em là pháo vương*!” (*Pháo vương dùng để chỉ kiểu đàn ông lăng nhăng, chuyên đi ch1ch dạo, còn ở đây ý Cố Quân Nho là Dư Bắc toàn đánh cho người khác ù.) “…” Pháo… Pháo vương? Nên nói khéo như thế nào để anh cả biết đó chẳng phải từ gì hay ho nhỉ? “Không… Em không phải.” “Phải.” Cố Quân Nho rất ấu trĩ, còn lặp đi lặp lại. “Tiểu Bắc là pháo vương! Tiểu Bắc là pháo vương!” Đừng nói nữa… Cố Quân Nho vẫn chế giễu cậu. “Còn không phải hả? Vừa cho Cố Diệc Minh ăn rồi giờ lại cho anh ăn. Pháo vương cũng chẳng liên xoành xoạch như em đâu Tiểu Bắc.” “…” Anh cả nói tiếng Anh đi. Em van anh. Cố Diệc Minh bịt miệng Cố Quân Nho lại. Nếu không phải ở đây đông người thì có khả năng anh ấy sẽ bị chính em ruột mình sát hại. “Ngài Cố, có thể ăn cơm rồi.” Quản gia đứng ở một bên, nói. “Được.” Cố Diệc Minh vỗ vai Cố Quân Nho, gằn giọng uy hiếp anh. “Hứa với em, tập trung ăn cơm, đừng nói gì cả. Ok?” “Tại sao?” Cố Quân Nho vẫn chưa hiểu. “Em sợ anh không được ăn bữa tiếp theo nữa.” Cố Quân Nho tỏ vẻ ngờ vực, ngồi xuống bàn ăn ngẫm nghĩ. Hôm nay quản gia làm món chính là pizza, còn hấp một con cua hoàng đế, mấy món canh, món thịt linh linh khác Dư Bắc chưa thấy bao giờ. Người nhà họ Cố khi ăn cơm đều không nói to, cực kỳ nền nếp, khiến Dư Bắc cũng chẳng dám to tiếng. Song trong bữa cơm, Cố Quân Nho nhìn đồng hồ đeo tay mấy lần, tới mười hai rưỡi lại vội vội vàng vàng bỏ đi. Anh còn gói một hộp đồ ăn để mang theo. Cố Quân Nho chào bố mẹ rồi chuồn. Dư Bắc nhanh chân đuổi theo anh ra cửa. “Anh cả!” “Tiểu Bắc, có chuyện gì à?” “Anh đi đưa cơm cho ai đấy?” Dư Bắc liếc hộp cơm một cái, Cố Quân Nho bèn giấu nó ra đằng sau. “Đâu… Đâu có. Lúc chạy taxi đói thì anh ăn.” Khuôn mặt Cố Quân Nho đỏ bừng lên, phàm là con người thì chẳng ai nỡ gặng hỏi anh ấy. Nhưng mình hem phải người. “Anh đang che giấu ai đúng không?”