Chương 139

Dư Bắc gào khóc thảm thiết, Cố Diệc Minh còn phải dỗ cậu. Nhưng toàn thân từ trên xuống dưới chẳng cử động được, anh đành vỗ về mu bàn tay Dư Bắc. Dư Bắc thiếu chút nữa là lăn ra ngất. Mãi một lúc lâu cậu mới bình tĩnh lại, song thỉnh thoảng vẫn sụt sịt mấy cái. Anh Lư ở đầu dây bên kia sợ hết hồn. “Tiểu Bắc… Chuyện, chuyện cũng đã rồi, cậu đừng đau buồn quá. Haiz…” Dư Bắc chùi nước mắt, nước mũi lên áo bệnh nhân của Cố Diệc Minh. “Buồn cái gì? Em vui mà.” Nghe vậy anh Lư càng rầu rĩ hơn. Nhất thời anh ta không phân biệt nổi Dư Bắc đang cố tỏ ra mạnh mẽ hay phấn khích vì được chia tài sản. “Dù thế nào chúng ta cũng phải lo liệu chuyện hậu sự xong rồi hẵng vui. Cậu như vậy… Nếu tổng giám đốc Cố ở dưới suối vàng biết thì lại chẳng tức đến mức đội mồ sống dậy à?…” Anh Lư không biết đấy thôi. Người Mỹ hầu hết đều hoả táng nên nếu đội mồ thì cũng chỉ có cái hũ tro cốt, song như thế rõ ràng là mất hết uy lực. Chẳng lẽ tức bung nắm tro làm mù mắt người ta? “Bậy.” Dư Bắc nói. “Cố Diệc Minh vẫn còn sống anh ơi.” “Hả? Ờm, ờm, không bị ấy ấy à? Vậy mà cậu gào khóc thảm thiết làm tôi sợ phát khiếp.” Anh Lư thở phào nhẹ nhõm. “Em cúp máy trước nhé anh Lư, có chuyện gì nói sau.” Dư Bắc vội vàng cúp máy. Mình đang xúc động tột độ, chẳng thể để anh Lư phá đám được. Tại sao trước kia mình lại nghi ngờ Cố Diệc Minh không yêu mình nhỉ? Muốn quay ngược thời gian về vả cho bản thân mấy phát quá. “Cố Diệc Minh.” Dư Bắc hai mắt rưng rưng, nói. “Sau này em không cãi anh nữa, đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Dù một ngày nào đó anh biến thành sao thì em cũng xin thề là sẽ không làm anh tức tới nỗi tắt sáng, mà khiến anh lấp lánh, long lanh hơn đám sao xung quanh.” “Thật hả?” Cố Diệc Minh cũng cảm động, rơm rớm nước mắt. “Thật.” Dư Bắc gật đầu khẳng định chắc nịch. Sau đó cậu ngẫm nghĩ. “Nhỉ?” “Đừng có mà ‘nhỉ’. Ôi chao, giờ em đã làm anh tức đau hết cả đầu rồi…” Cố Diệc Minh hậm hực bảo. “Đấy là vì anh bị máy móc thít vào đầu.” Cố Diệc Minh trông thì uể oải, song mồm miệng vẫn bừng bừng sức sống. Dư Bắc nghi ngờ hồi trước Cố Diệc Minh dùng miệng để tập thể thao. “Nhưng em đặt quyết tâm cao lắm.” Dư Bắc thề thốt. “Sau này chắc chắn em sẽ trở thành người y như mẫu bạn trai lý tưởng của anh.” “Khá đấy, cố gắng tiến bộ hơn nhé.” Cố Diệc Minh giỏi tát nước theo mưa thật, nhưng giờ Dư Bắc dành cho anh sự bao dung cực lớn. “Ok.” Dư Bắc làm động tác giơ mic phỏng vấn anh. “Xin hỏi anh mong bạn trai mình là cá con hay cá mập?” “…” Cố Diệc Minh im lặng, nhíu mày nghiền ngẫm. Xem ra anh ấy đang suy nghĩ một cách nghiêm túc để lựa chọn thuộc tính của mình sau này. Dư Bắc giục giã: “Nhanh lên, cơ hội có một không hai đấy.” “Nếu được thì…” Cố Diệc Minh tỏ vẻ khó xử. “Anh mong em là con người.” “…” Cố Diệc Minh vẫn đáng ghét như cũ, chẳng thú vị tí nào. Dư Bắc đang chuẩn bị chơi trò ươm mầm bạn trai với Cố Diệc Minh tiếp thì bác sĩ đi vào. Thấy Cố Diệc Minh tỉnh lại, bác sĩ cũng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Bác sĩ đuổi Dư Bắc về giường của mình rồi kiểm tra cho Cố Diệc Minh, tiện thể hỏi xem anh thấy trong người thế nào, đồng thời dặn dò anh điều gì đó. Dư Bắc ở bên cạnh nghe mà sốt cả ruột. Cậu lập tức bảo bác sĩ tải phần mềm dịch, đọc cho mình nghe. Tóm lại là các chức năng của cơ thể Cố Diệc Minh vẫn có khả năng khôi phục trạng thái bình thường, sau đó bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý trong thời gian theo dõi, hồi sức. Dư Bắc gõ hết vào ghi chú trên điện thoại. Bác sĩ vừa đi một cái, cậu lại dính lấy giường của Cố Diệc Minh. “Cố Diệc Minh, em còn quyết định chuyện này nữa.” Dư Bắc hớn hở bảo Cố Diệc Minh. “Chuyện gì?” Cố Diệc Minh chẳng lấy làm lạ. “Thay đổi xoành xoạch, em đúng là loại đàn ông lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.” Dư Bắc thầm nghĩ mình bánh tráng thì Cố Diệc Minh lươn lẹo. “Anh đừng lái sang chuyện khác, em nói thật đấy.” Dư Bắc tỏ vẻ nghiêm túc. “Em quyết định sau này sẽ học tiếng Anh đàng hoàng.” Cố Diệc Minh can ngăn: “Không cần học, có anh rồi mà. Phần mềm dịch thuật di động của riêng Út Cưng.” “Không được, phải học.” “Tại sao?” Cố Diệc Minh lấy làm tò mò. “Bất tiện quá, bác sĩ dặn mà em chẳng hiểu gì cả. Nếu muốn ở Mỹ chăm sóc anh thật chu đáo, em phải nắm vững kỹ năng này.” Dư Bắc siết nắm đấm. Dư Bắc hwaiting! “Em nói cũng đúng, tránh ngày thường bị người khác lừa đi mất mà không biết.” Cố Diệc Minh coi như là đã tán thành. Dư Bắc đồng ý với anh. “Chuẩn, hơn nữa nhỡ đâu anh lại bán em đi thì sao?” Ngoài việc giao tiếp, cậu còn phải đề phòng Cố Diệc Minh. Lúc nguy hiểm, anh là điểm tựa vững chãi nhất. Khi bình yên, anh chính là mối nguy hiểm lớn nhất. Dư Bắc bảo học bèn học ngay lập tức. Cậu chỉ vào từng đồ vật trong phòng bệnh, hỏi từ. Nhớ khó, đọc cũng chẳng dễ dàng gì. Dư Bắc toát mồ hôi hột. Cậu học tới độ khiến Cố Diệc Minh phải đặt dấu chấm hỏi về cuộc đời. “Út Cưng, em đỗ CET-4 thật à?” “Ý anh là gì?” Dư Bắc tức á. Cố Diệc Minh thều tháo đáp: “Hỏi vậy thôi. Anh nghĩ liệu có phải em nhờ người thi hộ không?” Dư Bắc chột dạ. Còn lâu mình mới chột dạ nhé. “Thì cũng là em dựa vào khả năng mình có để lấy bằng CET-4.” “Em làm chuyện như thế thật hả?!” Trong giọng nói yếu ớt của Cố Diệc Minh rõ ràng mang theo sự kinh ngạc. “Gì mà ‘chuyện như thế’…” Ừm, tôi đã sai rồi. Tôi xin lỗi. Hành vi nguy hiểm, mọi người đừng bắt chước nhé. “Anh vẫn luôn nghĩ em là một đứa trẻ thật thà.” Dư Bắc tỏ vẻ biết lỗi, vô cùng hổ thẹn. Nhưng, điều gì đã khiến Cố Diệc Minh hiểu sai về mình vậy nhỉ? “Ơ kìa, em nhận thấy anh đang nghi ngờ nhân cách của em.” “Trước hết em khai thật xem mình gian lận khi nào? Sao anh không biết?” Cố Diệc Minh thẩm vấn. “Thì… Nhân lúc anh đi quay phim.” Dư Bắc không phục, hỏi: “Chẳng lẽ trình độ tiếng Anh của em không xứng đáng đạt CET-4?” Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc, bảo: “Tiếng Anh của em… có thể nói là rời rạc đến mức lấy chổi rơm quét cũng không vun vào thành một đống được.” Dư Bắc quẳng điện thoại đi. “Không học nữa.” Dư Bắc dỗi, hít sâu mấy hơi rồi kêu oai oái: “U là trời, anh làm em tức đau hết cả mình mẩy.” “Em đừng gào to thế, trên người vẫn đang bó bột kia kìa.” Cố Diệc Minh khuyên cậu. “Ê, anh không đau à?” Dư Bắc chuẩn bị yêu thương anh một chút. “Hơi hơi.” Cố Diệc Minh đáp. “Đau ở đâu?” “Toàn thân.” Đôi mắt Cố Diệc Minh đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước. Dư Bắc thở dài: “Em cũng vậy.” Cố Diệc Minh liếc sang, hỏi: “Em gãy mấy chỗ?” “Không biết, em chưa đọc bệnh án cụ thể.” Cố Diệc Minh cau có, bảo: “Thế mà em còn chạy lung tung. Quay về giường của mình rồi nằm yên đi.” “Không.” “Tại sao?” “Nằm gần anh, em khỏi nhanh hơn.” “Nguyên lý y học gì vậy?” Chẳng phải nguyên lý gì cả. Việc bò lên giường Cố Diệc Minh, mình là dân chuyên. Kỹ năng được bồi đắp từ hồi đại học cho đến bây giờ, nói thế nào thì cũng phải đạt cấp bậc giáo sư. Cái giường dễ đổi, Dư Bắc khó dời. Lúc Cố Quân Nho xách hộp cơm vào, đôi bạn cùng ốm mới dừng trao đổi về bệnh tình. Thấy Cố Diệc Minh tỉnh lại, Cố Quân Nho dùng tiếng Hán trình độ sơ cấp của mình để gắng gượng bày tỏ sự vui mừng, sau đó túm cổ Dư Bắc về giường của cậu. Giáo vụ hồi đại học cũng làm vậy. Còn cả giáo sư Vương chủ nhiệm lớp cậu, đàn anh trong hội học sinh phụ trách kiểm tra ký túc xá và cô quản lý ký túc xá đều từng làm vậy. “Út Cưn, anh mang cơm tới, em ăn thử xem.” Việc đưa cơm, Cố Quân Nho cũng là dân chuyên. “Út Cưn?” Dư Bắc tỏ vẻ nghi ngờ. “Đúng, không phải Cố Diệc Minh gọi thế sao? Nó bảo đó là cách gọi bé cưn nhỏ nhất trong nhà.” Dư Bắc gãi đầu gãi tai. Cố Diệc Minh thều thào xen vào: “Đọc theo em, ư ngờ ưng, cờ ưng cưng.” “Cưn.” Cố Diệc Minh lặp lại một lần nữa thật tròn vành rõ chữ: “Út Cưng.” Cố Quân Nho gượng gạo nói: “Úc Cưn.” “Thôi, thôi, bỏ đi các anh.” Dư Bắc ngăn họ lại. Một người dám dạy, một người dám học. Tiếng phổ thông của Cố Diệc Minh cũng chán lắm. Cố Quân Nho học rất vui vẻ, anh bảo: “Không sao đêu, anh đã biết rồi, Úc Cưn ạ.” Dư Bắc bị gọi vậy thì ong hết cả đầu, bèn cắm cúi ăn cơm, sau đó cậu chợt liếc ra cửa. Uông Gia Thuỵ theo đằng sau, đang ló đầu nhìn vào trong phòng. “Sao anh không vào?” Dư Bắc hỏi. Uông Gia Thuỵ rụt rè đáp: “Chủ yếu là tôi sợ Cố Diệc Minh nhìn thấy mình sẽ tăng xông luôn.” Gã vừa xuất hiện, điện tâm đồ bên cạnh lập tức rối loạn. “Hiệu quả thế cơ à? Anh ghê gớm vậy?” Ngay cả Dư Bắc cũng phải khen uy tín. May mà chỉ trong chốc lát nhịp tim đã ổn định, Cố Diệc Minh không nói gì cả. Lúc này Uông Gia Thuỵ mới rón rén bước vào, tìm cho mình một chiếc ghế nhỏ, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi rất ngay ngắn. Cố Quân Nho nấu cháo hải sản thanh đạm. Bác sĩ nói Cố Diệc Minh có thể ăn đồ lỏng, cũng có lợi đối với việc hồi phục sức khoẻ. “Diệc Minh ăn được thật hả?” Cố Quân Nho xác nhận lại một lần nữa, vì nhìn Cố Diệc Minh từ trên xuống dưới chỉ có thể cử động mỗi đôi mắt. “Được ạ.” Dư Bắc đáp. “Miệng anh ấy cử động được rồi.” Dư Bắc nhận lấy một hộp cháo, hỏi: “Hình như thiếu một suất?” Cố Quân Nho không nghĩ là Cố Diệc Minh tỉnh lại nên chỉ mang ba suất. “Không sao đêu, Uông Gia Thuỵ có thể không ăn.” Cố Quân Nho bảo. “Tôi…” Uông Gia Thuỵ tủi thân chết đi được. “Danh sách đen thì phải tự biết thân biết phận.” Cố Quân Nho cười tươi như hoa, nói. Song Dư Bắc không chắc đó là doạ nạt hay uy hiếp. Uông Gia Thuỵ khụt khịt mũi, ngồi im thin thít như thịt nấu đông ở một bên. Dư Bắc chủ động nhận nhiệm vụ đút cho Cố Diệc Minh ăn. Cố Quân Nho không bằng lòng, bảo: “Thôi cứ để anh, ở đây có mỗi hai bọn anh khoẻ mạnh, lành lặn. Úc Cưn, trên người em vẫn còn vết thương đấy.” “Không sao đâu ạ. Kể cả xi tè cho anh ấy, em cũng ok.” Dư Bắc nói chắc như đinh đóng cột. “Há miệng ra nào. A.” Cố Diệc Minh xấu hổ, chẳng há miệng. “Nhanh, há miệng ăn cháo đi.” Cố Diệc Minh vẫn không chịu. “Anh không ăn là thiếu chất, vết thương không khỏi hẳn, cẩn thận sau này bị liệt dương gì đó nhé.” Cố Diệc Minh lập tức há miệng thật to, Dư Bắc đưa một thìa cháo vào. Nói chứ đút cho người khác ăn cảm giác cũng hơi thinh thích, như kiểu đang nuôi người ta vậy. Chẳng trách trước kia Cố Diệc Minh toàn đút cho Dư Bắc. Không khác thú vui nuôi chó mèo là bao. Bậy. So với tình trạng của Cố Diệc Minh, Dư Bắc coi như là bị thương nhẹ rồi. Dù sao cậu cũng vẫn xuống giường được. “Út Cưng, em đừng đi lại nữa, lo mà nghỉ ngơi.” Cố Diệc Minh phê bình cậu. Dư Bắc lắc đầu nguầy nguậy. Cơ hội trăm năm mới có một lần đấy. “Bình thường em được anh chiều quá sinh hư, bây giờ không phản công… Khụ, không chuyển từ thế bị động sang chủ động thì đợi tới lúc nào nữa?”