Chương 146

Hiện tại Cố Diệc Minh không tiện lái xe nên cùng Cố Quân Nho đi tới sân bay. Cố Quân Nho niềm nở ôm lấy Dư Bắc, thiếu điều thơm mấy phát lên mặt cậu như người phương Tây. Nhưng anh không làm vậy, chắc tại Cố Diệc Minh không cho. Cũng chẳng rõ do Cố Quân Nho nhớ đứa em trai này quá hay dân Mỹ có thể vồn vã như thế ngay cả với một bát mì. Đã lâu không gặp Cố Diệc Minh, Dư Bắc cảm thấy vô cùng phấn khích. Cậu chẳng căng thẳng nữa, tâm trạng thay đổi rồi. Hận không thể mượn Mê Tình Hương của An Lăng Dung để dùng luôn ấy chứ. Hẳn là Cố Diệc Minh cũng nghĩ na ná vậy. Sao Dư Bắc biết? Hỏi thừa, chồng chồng già ở bên cạnh nhau ngần ấy năm, Cố Diệc Minh giấu được mình chắc? Anh ấy đang lột đồ mình bằng ánh mắt. Nhưng câu đầu tiên Cố Diệc Minh nói với Dư Bắc lại không hề đúng theo kịch bản. “Út Cưng, em thay đổi rồi.” ??? Nhìn khuôn mặt mang sự do dự và nét thoáng buồn của anh, Dư Bắc suýt nữa đi nhầm vào đoàn phim cô Quỳnh Dao. Cậu sợ câu tiếp theo sẽ là “Nhĩ Khang”. “Đẹp trai hơn hả?” Dư Bắc hỏi. “Trở nên lả lơi.” Còn lâu mình mới thừa nhận chuyện này nhé. Có hôm nào mình không lả lơi? “Em nghĩ rằng anh miêu tả chưa chuẩn.” Dư Bắc đính chính. “Nhất định là anh cảm thấy em quyến rũ hơn.” Thế mà Cố Diệc Minh lại chẳng hề phản bác. “Không biết nữa.” Anh ngồi trên ghế lái phụ, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Có lẽ vì thiếu anh ở bên cạnh kiềm chế, em bèn buông thả bản thân, bộc lộ bản chất.” “Vớ vẩn.” Dư Bắc vin vào lưng ghế, hỏi: “Theo như cách anh nói thì sự tồn tại của anh đã ngăn cản sức hấp dẫn vốn nên lan toả khắp bốn phương của em hả?” “Anh thấy em phải bị trói lại.” Chậc. Cố Diệc Minh mở miệng ra một cái là sặc mùi S, h am muốn kiểm soát quá mạnh. Anh còn phân tích: “Nói em nghe, sau này anh nhất quyết sẽ không để em về nước một mình thêm lần nào nữa. Đặc biệt là showbiz, em nghĩ đám đàn ông tặng hoa cho em đều tử tế cả à? Toàn loại đểu giả thôi!” “Rút cục anh muốn sao?” “Em không hiểu lòng anh hả?” Cố Diệc Minh vừa nói vừa giả vờ khóc lóc. “Em chải chuốt vì lũ trai thành phố, có nhớ anh nơi quê nhà vì em lệ đổ?” Da gà da vịt Dư Bắc nổi rần rần sau lưng. Sao Cố Diệc Minh càng ngày càng hai lúa thế nhỉ? Sao anh ấy chẳng học được tí sang chảnh nào từ Cố Quân Nho vậy? Dư Bắc về nước giải quyết xong một việc lớn, chắc chắn phải đòi thưởng. “Cố Diệc Minh, em về giúp anh cứu công ty, xoay chuyển tình thế, anh định thưởng cho em như nào đây?” Cố Diệc Minh nhìn vào gương chiếu hậu, dùng ánh mắt trêu chọc cậu. “Nhất định là phải thưởng, đợi về nhà anh sẽ bù đắp cho em.” “Ba điều ước nhé?” Không nhân cơ hội này lừa anh ấy một khoản kha khá thì sao là Dư Bắc được? “Ba điều nhiều quá.” “Nhiều đâu mà nhiều.” “Vậy em đừng được đằng chân lân đằng đầu nhé. Em bảo xuống biển bắt cá mập, anh còn có thể cố gắng, chứ đòi hái sao trên trời là anh bó tay.” Dư Bắc thở phì phì mấy cái vào đầu Cố Diệc Minh. “Em tin anh làm được hết, cây đèn thần của Aladdin…” Đôi mắt Cố Diệc Minh sáng rực. “Đèn thần? Em cứ chà tiếp đi, anh sẽ thực hiện hẳn tám điều ước cho em luôn!” “Oh no! Cố Diệc Minh! Hai đứa đừng nói chuyện đen tối trên xe anh!” Cố Quân Nho ngồi bên cạnh gào lên đầy đau khổ. Dư Bắc ngại ơi là ngại. Mình không nên cợt nhả trước mặt anh cả, nhưng mình lỡ miệng thật á. Có ai tin không? Cố Quân Nho nhìn Dư Bắc qua gương chiếu hậu. Dư Bắc hiểu. Đây là kiểu hận mình không thể rèn con nên người, chẳng khác gì nhìn một thiếu nữ sa chân lỡ bước. “Úc Cưn, em thay đổi thật rồi, bị Cố Diệc Minh đầu độc rồi.” Cố Quân Nho đau đớn nói. “Giờ em hư quá.” Dư Bắc đón nhận lời phê bình của anh cả một cách cởi mở. Thật sự xin lỗi anh, em hiểu cảm giác thất vọng này. Chẳng kém gì việc thức trắng đêm tìm bộ Vũ Pháp Thiên Nữ, dùng mạng tốc độ 10Kbps tải nguyên một ngày một đêm, mở ra lại là bản cải biên do người lớn đóng. Cố Diệc Minh nói đỡ cho cậu: “Cố Quân Nho, em thấy anh không có bồ nên ghen tị.” “Ai bảo anh không có? Sắp rồi.” Cố Quân Nho vừa định cãi tiếp thì lập tức nhận ra mình lỡ miệng, khuôn mặt trắng bóc lập tức ửng hồng vì hoảng hốt. Cố Diệc Minh nắm ngay được điểm mấu chốt, gặng hỏi: “Ai thế? Có thật hả? Dẫn đến đây xem nào.” “Nhưng anh không nói đâu.” Cố Quân Nho rơi vào lưới tình thật ư? Chẳng trách quanh người toàn bong bóng hường phấn. Anh ấy yêu ai vậy? Cố Diệc Minh hỏi chẳng đúng trọng tâm gì cả. Dư Bắc ngậm chặt miệng, hóng chuyện một cách lịch sự. Nhưng cậu không nhịn nổi. “Nam hay nữ thế ạ?” Đây mới là điểm mấu chốt nè. “Phụt…” Cố Diệc Minh vốn đang uống nước, lập tức phun lên kính chắn gió. Cố Quân Nho ngoảnh đầu lại, cảm xúc trên khuôn mặt anh vô cùng phức tạp, trông như thể nổi giận. Dư Bắc khẳng định rằng người đó là nam. “Từ từ…” Cố Diệc Minh vừa lau nước vừa nói. “Đàn ông thật hả?” Cố Quân Nho bị hỏi vậy bèn thẹn quá hoá giận, đáp: “Chỉ… Chỉ mình hai đứa được thích đàn ông, còn anh thì không à?” “Không phải là không được…” Cố Diệc Minh lẩm bà lẩm bẩm. Dư Bắc có thể hiểu cảm xúc của Cố Diệc Minh, vì Cố Quân Nho vẫn luôn sống một cách vô tư lự, tự dưng lại bảo mình chơi bia đia. Nhất thời Cố Diệc Minh chẳng chấp nhận nổi. Sốc y hệt chuyện mấy bữa trước Dư Hương Liên khóc lóc kể lể với Dư Bắc rằng hôm nào bà cũng ôm Đại Bạch hôn hít các kiểu, đột nhiên một ngày nọ phát hiện ra nó ăn cớt ở ngoài đường. “Trước hết anh đừng để tình yêu làm mụ mị đầu óc. Anh cung cấp thông tin người đó đi, em kiểm tra cho.” Cố Diệc Minh nói nghiêm túc, sợ ông anh ngốc bị lừa. Cố Quân Nho từ chối thẳng thừng: “Không cần.” Tên cáo già Cố Diệc Minh tinh ranh lắm, lập tức phát hiện ra điều bất hợp lý. “Anh sẽ không yêu Tây đấy chứ?” Sau đó Cố Diệc Minh bèn thấy cách mình nói chưa xác đáng. “Nhưng cũng đúng, anh là Tây luôn mà.” “Không phải người nước ngoài.” Dư Bắc thấy Cố Quân Nho cứ nhấp nha nhấp nhổm, trông giống hệt cậu lúc nói dối Cố Diệc Minh. Lạ thật. Tại sao hai anh em mình đều sợ Cố Diệc Minh vậy nhỉ? Solo không thắng, nhưng lẽ nào hai đánh một không chột cũng chẳng què chắc? Mà anh cả đúng thật là… Lén kể cho mình biết từ trước không tốt hay sao? Mình có thể giúp anh ấy lừa Cố Diệc Minh. “Thế à?” Cố Diệc Minh càng lúc càng nghi ngờ. “Không phải người nước ngoài, chẳng lẽ anh quen ai người Hoa ư? Cố Quân Nho, kẻ qua lại với anh dạo này…” Dư Bắc sửng sốt. Uông… Uông Gia Thuỵ?! Cố Diệc Minh đứng hình, trợn tròn mắt rồi hừ một cái. “Moá, thứ tai hại này, đúng là không thể giữ gã lại được.” Dư Bắc chẳng dám ho he tiếng nào. Ai ai cũng biết Cố Diệc Minh căm thù Uông Gia Thuỵ. Mà đâu chỉ căm thù, như nước với lửa luôn ấy. “Anh cả, ý anh là…” “Anh thấy… Ờm…” Cố Quân Nho ấp úng. “Anh thấy cậu đứng đầu danh sách đen cũng rất đáng yêu.” Hồi trước Tiểu Bạch bảo giới gay bé bằng cái mắt muỗi, mình còn cười khẩy, giờ mình xin tôn Tiểu Bạch lên làm bậc thầy tâm linh, tiên tri vũ trụ. “Gã ta đáng yêu?!” Cố Diệc Minh sắp phát điên. “Gã ta như thế mà gọi là đáng yêu??? Cố Quân Nho, mắt mũi anh kiểu gì vậy? Móc mắt ra để bắn bi rồi chắc?” Dư Bắc gật đầu lia lịa, phụ hoạ: “Đúng, anh còn từng chê Cố Diệc Minh không đáng yêu nữa.” “Ừ, Uông Gia Thuỵ đáng yêu hơn em?!” Xem Cố Diệc Minh tức tới nỗi tị nạnh vụ đáng yêu với Uông Gia Thuỵ kìa. Mình biết bản thân bị tình nghi đổ thêm dầu vào lửa, nhưng hít drama thì sao lại ngại drama to chứ? Nếu không phải vì trong xe chỉ có ba người, mình sẽ cười đến mức khiến gà trong phạm vi mười dặm cùng cất cao giọng gáy luôn á. Cố Quân Nho chẳng nói chẳng rằng, ngồi đó tỏ vẻ ấm ức lắm. Dù sao anh ấy cũng không cãi thắng được Cố Diệc Minh. “Anh biết lúc trước gã sống thế nào không? Anh có hiểu gã không mà kêu đáng yêu?” Cố Diệc Minh nghiêm túc bảo: “Em nói anh nghe, gã không phải hạng đứng đắn gì đâu! Trước kia gã từng chơi tập thể, chơi tới mức toàn đi thẩm mỹ viện để xoá quầng thâm mắt đấy!” Cố Diệc Minh từng cảnh cáo Dư Bắc như vậy. Cậu hơi nghi ngờ liệu có phải Cố Diệc Minh chỉ doạ dẫm thôi? Nhỡ đâu người ta đi cắt bọng mắt thì sao? Cố Quân Nho không phục. “Chẳng hiểu gì.” “Anh đừng giả vờ nghe không hiểu.” Cố Diệc Minh hung hăng nói. “Nếu không phải trước đây Út Cưng ở trong nước, em đã đuổi gã về từ lâu rồi!” “Em thì hiểu cái gì?” Cố Quân Nho tỏ vẻ mưu sâu kế hiểm. “Anh nghĩ ra một cách, nếu lúc nào anh cũng giám sát kẻ đứng đầu danh sách đen, cậu ta sẽ chẳng thể quấy rầy Úc Cưn nữa.” Nói… Có lý vãi. Dư Bắc thầm vỗ tay cho anh cả. Mình sắp phải chắp tay nhường danh hiệu bậc thầy logic cho anh ấy rồi. Cố Diệc Minh thừ người ra một lúc. “Anh nói thế… cũng được.” Cái đệt? Nguyên tắc sống của Cố Diệc Minh thay đổi chóng mặt. “Ơ kia, anh từ bỏ nguyên tắc vậy hả?” “Mặc kệ…” Cố Diệc Minh bảo. “Chỉ cần Uông Gia Thuỵ không bám lấy em là được.” Ok. Đầu tiên thì huynh đệ tốt trở thành người yêu, sau đó tình địch thành anh dâu. Đàn ông nhà này đỉnh thật sự, chỉ riêng người trong gia đình đã đủ để đóng bộ phim Danh Gia Vọng Tộc. Sau khi đến nhà, Cố Diệc Minh chống nạng, đi song song với Dư Bắc. “Út Cưng, em nghĩ sao về chuyện của hai người họ?” “Em đang nghĩ… ai công ai thụ nhở?” Cố Diệc Minh trả lời ngay: “Chắc chắn Cố Quân Nho nằm trên rồi.” “Em thấy chưa chắc. Sao anh quả quyết vậy?” Dư Bắc chọc cùi chỏ vào người anh. “Hay là chúng ta cá cược đi?” Cố Diệc Minh thản nhiên nói: “Đàn ông nhà họ Cố bọn anh không có chuyện nằm dưới.” Dư Bắc trầm ngâm. Đây gọi là gì? Khoác lác chẳng biết ngượng mồm. Cố Diệc Minh ốc không mang nổi mình ốc mà còn chém gió. “Lúc trước em đã từng bảo sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh nằm dưới, khóc lóc cầu xin em buông tha.” Dư Bắc lẩm bẩm. Cố Diệc Minh sán vào, nói: “Đừng ‘sẽ có ngày’ nữa, hôm nay em ngồi lên nhún cho anh khóc lóc van xin luôn đi!” Phải nhịn mấy tiếng ở trên xe, về tới nhà Dư Bắc và Cố Diệc Minh bèn cùng nhau hành động. Đương nhiên là như lửa gặp rơm rồi. Họ cởi đ ồ, hôn nhau chán chê. Song Dư Bắc từ chối làm bước tiếp theo. “Hôm nay không được.” “Tại sao?” Đôi mắt Cố Diệc Minh rực lửa. “Anh đi còn phải chống nạng kìa. Đừng nhún gãy mất mấy cái xương mãi mới liền lại được.” Mình suy nghĩ vì đại cục đấy. “Ui chao…” Cố Diệc Minh ôm bụng, nằm trên giường rên hừ hừ. “Anh làm sao thế?” “Đã tức anh ách vì Cố Quân Nho rồi lại còn bị em bắt phải nhịn, đau bụng quá…” Cố Diệc Minh ấn đầu cậu xuống. “Em kiểm tra cho anh đi.”