Quyển 4 - Chương 75
Lục Hào
03:19 - 10/07/2023
Lương ngọc sinh yên, khả vọng nhi bất khả trí vu mi tiệp chi tiền dã.*
(*) Tư Không Đồ – Dữ Cực Phổ Thư. Tạm dịch: Lương ngọc toả khói, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không được lại gần.
Toàn bộ cốc Vong Ưu này đều toả ra khí tức tà môn.
Lần trước khi Trình Tiềm vào cốc Vong Ưu, còn là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, chính mình cũng không hiểu là bày ra cái gì quạ rồng mà xông lầm vào. Lúc này đây hắn có ý thức mà đi vào trong, nhưng giống như gặp quỷ đả tường, ở vòng ngoài đi lòng vòng nửa ngày, cuối cùng đều trở về điểm đầu.
Năm đó cái chết của sư phụ đả kích hắn quá lớn, thế nên đoạn đường lúc sau hắn dẫn theo Thuỷ Khanh chạy ra khỏi cốc Vong Ưu ấn tượng đã mơ hồ, chỉ nhớ rõ tuy rằng chạy trốn có chút chật vật, nhưng trên đường dường như cũng nhiều dã thú hơn thôi, không tính là đặc biệt nguy hiểm.
Vậy mà lúc này, hắn cầm theo Sương Nhẫn hung lệ vô song lại như con cừu tựa vào người, sợ như sắp bị gả đi vậy.
Trình Tiềm lặng lẽ vận khởi chân nguyên quanh thân, niệm Thanh Tĩnh kinh, bấm một thủ quyết, lau nhẹ qua mắt. Trong ánh mắt hắn có sương lạnh chợt lóe lên, những trò mưu mẹo nham hiểm thông thường với nguyên thần lúc này không thể nào che giấu. Nhưng Trình Tiềm quan sát quanh mình, vùng xung quanh lông mày chậm rãi nhíu lại.
Sơn cốc này quá yên lặng, yên lặng đến gần như lộ ra sự quỷ dị.
Dãy núi như ngọc, rừng cây xinh đẹp tuyệt trần —— nhưng mà một sơn cốc lớn như vậy, lại không có khí yêu ma, cũng không có thanh khí sơn xuyên.
Lặng yên không một tiếng động, như một bức họa.
Trình Tiềm không vọng động, lặng lẽ ngồi xuống tại chỗ, bão thủ nguyên nhất*, tận lực nén xuống xốc nổi trong lòng, một nghi vấn liền nảy ra —— hắn nhớ kỹ sư phụ từng nói, sư tổ bọn họ “Một đường từ núi Phù Dao đánh tới cốc Vong Ưu ngoài hai trăm dặm”.
(*) Hay còn gọi là bảo nguyên thủ nhất. Là một phương thuật tu luyện lúc đầu của đạo gia, chú trọng luyện thần, thông qua nó bài trừ tạp niêm trong lòng, giữ tinh thần thanh tĩnh.
Tại sao là cốc Vong Ưu?
Lẽ nào phạm vi núi Phù Dao không đủ lớn, không đủ cho mấy vị đại năng kia phát huy?
Khi Trình Tiềm còn nhỏ không có thường thức, đối với giới tu hành hai mắt tăm tối, luôn cảm thấy quỷ đều là đi đêm ngoài đường đụng phải, cho đến khi hắn tu ra nguyên thần, lại đụng phải thiên kiếp, mới mơ hồ cảm thấy không chỗ nào không có mặt thứ đó —— hình như hết thảy mọi thứ phát sinh trên thế gian đều có ẩn dụ, ăn khớp với định số huyền bí nào đó.
Vậy “Cốc Vong Ưu” có phép ẩn dụ gì?
Năm đó hắn vào lầm cốc Vong Ưu, thật chỉ là cơ duyên xảo hợp sao?
Sắc trời dần dần tối đi, khói noãn ngọc trong sơn cốc cũng như khí tức dần dần nhạt bớt, trong gió truyền đến âm thanh “xào xạc”, như có vô số người ngay ngắn bình thản đi qua cạnh hắn.
Lúc tia nắng cuối cùng khuất sau rặng núi, Sương Nhẫn của hắn đột nhiên “ong ong” rung động.
Trình Tiềm mở mắt ra, chỉ thấy một đứa bé người phàm quần áo lam lũ chẳng biết đứng trước mặt hắn từ bao giờ.
Đứa bé kia gầy tong teo, một bộ chưa ăn qua cơm no, chỉ mỗi đầu có vẻ hơi lớn, khoảng chừng bảy tám tuổi, nhoẻn miệng cười còn có thể thấy răng sữa bên trong.
Nó lặng yên ngồi chồm hổm ở một bên, thấy Trình Tiềm mở mắt nhìn, liền nhe răng cười.
Trình Tiềm ở trong băng đàm tại cốc Minh Minh bế quan mấy chục năm mới phá vách ra, trên người dĩ nhiên mang theo hàn băng chưa tan, người lạ không dám đến lần. Nếu hắn không thu liễm khí tức, đừng nói là người phàm, tu sĩ bình thường thấy cũng phải sợ.
Thế nhưng nhãi con người phàm trước mắt chẳng tí sợ hãi, còn tò mò vươn ngón tay lem luốc tới trước mặt hắn, trên chỗ Sương Nhẫn kết băng đụng một cái. Có thể là bị lạnh, nó nhe răng nhếch miệng rút ngón tay về, hỏi: “Tú tài, sao huynh lại ngồi ngủ một mình ở chỗ này ạ?”
Trình Tiềm ngừng một chút, nói: “Ta không phải tú tài.”
“Ơ, vậy huynh là cử nhân lão gia ạ?” Đứa trẻ mở to hai mắt, “Cha đệ nói, chỉ có người đọc sách mới mặc trường bào như huynh nha, nông dân phải ra ruộng làm việc, mặc không nổi.”
Một đứa trẻ không hiểu chuyện gì ở nơi thôn dã, giải thích không hiểu, Trình Tiềm cũng không có nói nhiều. chỉ nở nụ cười với nó.
Đứa trẻ kia ngoác miệng cười lộ răng, nói: “Đệ là Nhị Lang, huynh muốn vào sơn cốc ạ? Nhà của đệ ở bên kia.”
Nói xong, nó giơ một ngón tay chỉ hướng cốc Vong Ưu, ngực Trình Tiềm khẽ động, trong cốc Vong Ưu từ khi nào có nhà?
Lại nhìn đứa bé kia, Trình Tiềm luôn cảm thấy trên người nó như có chỗ nào không thích hợp, lúc này chỉ đứng lên, như có điều suy nghĩ theo sau đứa trẻ sôi nổi đi vào sơn cốc.
Nhắc tới cũng kỳ quái, đường vốn bị giấu đi đột nhiên mở, lộ ra một con đường thông suốt, thẳng tắp để hai người bọn họ đi vào.
Bước đi của Nhị Lang không có nề nếp, khi thì muốn đi bắt đom đóm, khi thì ngồi xổm hái hoa, khi thì nhặt đá cuội ném vào mương nước, khi thì dùng bàn tay dính đầy bùn đất nắm vạt áo Trình Tiềm nói luôn mồm.
“Lúc trước nhà đệ không ở đây, gần đây gặp đại nạn, cha đã chết, mẹ cũng không cần đệ nữa, đệ liền đi theo ông nội và nhiều hương thân dọn đến đây.”
Trong lòng Trình Tiềm có một suy đoán rõ ràng, liền hỏi: “Nạn gì?”
“Không biết,” Nhị Lang nói, “Đệ không biết ạ, ông nội nói là tiên nhân hàng phạt hay là cái gì đấy, ôi, tiên nhân xấu lắm —— cử nhân lão gia, nhà huynh ở đâu ạ? Là làm đại quan ư?”
Trình Tiềm nghẹn lời, đứa trẻ cũng không trông chờ hắn trả lời, khi nói chuyện không hề sợ hãi nắm tay Trình Tiềm đang cầm kiếm, ngửa đầu giả vờ già dặn nói: “Vậy huynh phải làm một vị quan tốt nha.”
Tay của Trình Tiềm khẽ run lên một cái.
Bởi vì công pháp, nhiệt độ cơ thể hắn đã thấp hơn người bình thường, trong tay lại nắm loại vật vô cùng lạnh như Sương Nhẫn. Hắn như thế mà không lạnh bằng đứa trẻ này.
Trình Tiềm cúi đầu, Nhị Lang hồn nhiên nở nụ cười sún răng với hắn, nhìn thấy cổ áo và ống tay áo không đủ lớn để che mấy vết ban đỏ trên người.
Có người nói chỉ có người chết cóng mới xuất hiện loại ban đỏ này trên thân.
Trong nháy mắt, Trình Tiềm hiểu ra, chỉ có nơi an giấc nghìn thu mới có thể quên hết phiền nhiễu trần thế.
Bước chân hắn dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Đệ lạnh lắm sao?”
Nhị Lang nghe xong, cười tí tửng lắc đầu: “Đệ đang cảm thấy nóng đây!”*
(*): Có một số người bị chết cóng, trước khi chết sẽ có ảo giác rất nóng.
Mặt mày nó bình thản, chỉ là trên mặt hình như có vết xanh tím.
Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng gọi già nua: “Nhị Lang, mau về nhà!”
Nhị Lang nghe xong, lập tức buông tay Trình Tiềm, nhảy nhót nói: “Tới rồi!”
Nó hoạt bát nhảy hai cái tại chỗ, nói với Trình Tiềm: “Ông nội gọi đệ, cử nhân lão gia, huynh muốn đi đâu, tự mình hỏi thăm nha.”
Nói xong, đứa trẻ hát một điệu đồng giao chẳng biết từ nơi thôn dã nào, nhảy chân sáo.
Dưới người không có bóng.
“Này.” Trình Tiềm đột nhiên mở miệng gọi nó lại, Nhị Lang quay đầu mở to đôi mắt trong veo.
Trình Tiềm nắm Sương Nhẫn vô số vong hồn, trầm lặng đứng tại chỗ, ở nơi bóng đêm mờ mịt, tựa như một bóng người đã chết mặt mày tuấn tú, hắn nhẹ giọng nói: “Lúc nhỏ huynh cũng gọi là Nhị Lang.”
Trong nháy mắt, hắn như nhìn thấy vô số hỉ nộ ái ố nhạc, vận mệnh lẫn lộn rẽ nhánh.
Kể từ khi nguyên thần vào trong Tụ Linh ngọc, hắn đã không cảm nhận được mối liên kết nhân gian vui buồn thật đến vậy.
Nhị Lang nghe xong, ngạc nhiên nhìn hắn, gãi gãi đầu tóc rối bời, cười hì hì chạy đi.
Trình Tiềm thở ra một hơi khẽ khàng, trong lòng hắn bỗng sinh ra khát vọng nào đó, nếu như thế gian thật có nơi cho vong hồn, vậy…
Cả người hắn hóa thành một cái bóng, xẹt qua như gió đẹp đẽ, qua thôn làng trầm lặng, thẳng vào trong sơn cốc.
Lần trước ở chỗ này gặp phải hổ gầm vượn kêu, đàn sói chực chờ đều không thấy bóng dáng. Trình Tiềm mơ hồ hiểu, thì ra dã thú với sói dữ khiến hắn chạy thục mạng, cũng chỉ là một cơn ác mộng yếu ớt thuở thiếu thời “Lòng có lợi khí, tay không nanh vuốt” mà thôi.
Lần này, Trình Tiềm không lạc đường nữa, rất nhanh hắn đã tìm được chỗ thi cốt Đồng Như.
Trăng non đêm mồng một, bầu trời đêm như gột rửa, không gặp trăng tròn chỉ có trời sao vạn ngôi, thi cốt qua nhiều năm đều như mang theo sự yên lặng hiền lành không nói ra được, thoạt nhìn chẳng mấy đáng sợ. Trình Tiềm hầu như có thể cảm giác được Sương Nhận với xương trắng trước mặt này mơ hồ cộng hưởng.
Ngay lúc này, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, như một tấm màn đen che đậy từ chỗ đó kéo ra.
Một âm thanh nhẹ nhàng gặn hỏi sát tai hắn: “Trong cuộc đời ngươi vui sướng nhất là lúc nào? Đau khổ nhất là lúc nào? Vì sao phải đi con đường này, những năm gần đây ngươi từng hối hận chưa?”
Giọng nói này quen thuộc không gì sánh được, Trình Tiềm lại không nghĩ ra nghe thấy ở đâu. Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy mình còn nhỏ được sư phụ chồn ôm chạy dưới màn mưa, trong miệng còn lải nhải vài lời cằn nhằn không nghe rõ, trong miếu là đứa trẻ mặt dính bụi đất ngây ngô ngẩng đầu, trong tay còn một con gà ăn mày vừa mới đập bùn…
Đường dài phất qua, bỗng dưng đến núi Phù Dao, trong Ôn Nhu Hương rực rỡ gấm hoa, người thiếu niên ngạo mạn miễn cưỡng sai tiểu nha đầu cho hai đứa trẻ trước mặt mỗi đứa một gói kẹo hạt thông. Tiểu Trình Tiềm chưa lớn chỉ cao tới thắt lưng, khoé mắt đuôi lông mày đều mang theo vẻ khinh thường, vừa ra khỏi cửa, đã chẳng bận tâm đưa gói kẹo qua cho sư đệ đáng ghét như nhau.
Ma xui quỷ khiến Trình Tiềm bước tới, nửa đường đưa tay nhận lấy gói kẹo hạt thông kia, ngậm một viên vào miệng, vị ngọt đậm đà kích thích đầu lưỡi đã lâu không nếm chua ngọt cay đắng, hầu như có chút hoảng hốt.
Trình Tiềm nhịn không được nhìn theo cậu trai trẻ trên thang lầu, chậm rãi đi tới cạnh thiếu niên ngày đó phải chải tóc tám trăm lần, nhìn y vênh váo sai các nha đầu với đạo đồng vây quanh mình, trong ngực như có gì đó đột nhiên vỡ oà ầm ầm bao lấy hắn.
Trình Tiềm tiến lên từng bước, đưa tay kéo thiếu niên kia vào lòng, như ôm lấy trân bảo duy nhất trong đời hắn.
Người đại sư huynh khi đó chưa nẩy nở, khung xương còn mang theo sự gầy mảnh riêng biệt của thiếu niên, so với bạn cùng lứa hơi chậm chạp hơn một cái đầu khó khăn lắm mới tới môi Trình Tiềm.
Trình Tiềm khẽ nâng đầu, gác cằm lên đầu thiếu niên, nháy mắt đó, trước mắt hắn trở nên mờ nhạt.
Đây là thời khắc hắn vui sướng nhất cuộc đời, cũng là thời khắc đau khổ nhất.
Lòng không lo lắng mà đối diện chính mình, ôm người nhung nhớ nhất, biết rõ ràng đây chính là thuộc về một đời. Đồng thời, hắn cũng rõ tất cả đều là giả, tất cả đều là mong muốn xa vời như một tia nắng khi mặt trời lặn.
Hoa niên trôi qua, đã là chết rồi.
Lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, người Trình Tiềm ôm trong lòng bỗng thành hư không. Hắn ngẩng đầu, thấy ảo giác biến mất. Mộc Xuân chân nhân đang đứng trước mặt hắn, Bắc Minh quân Đồng Như hơi xa một chút, tay chân bị xiềng xích đen nhánh trói buộc, quanh thân bị một luồng bạch quang bao phủ. Trong bạch quang lúc nào cũng sinh ra đao kiếm sáng như tuyết, đánh vào máu thịt quanh người ông, ông lại hết sức yên bình mà ngồi ngang hàng với xương cốt mình, không có vẻ thống khổ gì.
Trình Tiềm: “Sư phụ? Sư… Sư tổ đây là…”
Đồng Như ở xa xa gật đầu, nói: “Tội không thể tha thứ, sau khi chịu hình phạt núi đao biển lửa, ngàn đao rót thịt, nhìn không thấy máu tanh sao?”
Trình Tiềm: “...”
Mộc Xuân chân nhân cười híp mắt vẫy tay với hắn, bùi ngùi nói: “Lớn rồi cũng còn là cái bộ dạng thất tình không lên mặt quỷ quái này, một chút cũng không khiến người thích.”
Trình Tiềm nhẹ giọng nói: “Như đại sư huynh mỗi ngày đổi một kiểu tác yêu quấy quá, lẽ nào khiến người yêu thích?”
Mộc Xuân chân nhân cười nói: “Nếu nó khiến người ghét vậy, con làm gì còn ôm không buông thế?”
Sắc mặt Trình Tiềm hơi u ám, nhắm mắt lại, thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Vâng, là đệ tử càn rỡ.”
Nụ cười của Mộc Xuân chân nhân dần nhạt đi, muốn như thường ngày đưa tay xoa đầu Trình Tiềm, vừa giơ tay lại phát hiện đầu Trình Tiềm cao hơn mình một ít, với lên cảm thấy hơi khó, nhất thời lúng túng giữa không trung.
Trình Tiềm lặng lẽ đặt Sương Nhẫn một bên, quỳ xuống.
Mộc Xuân chân nhân: “Sao con có thể tới đây?”
“Cốc Vong Ưu là nơi cho người vừa chết,” Đồng Như ở xa xa thản nhiên mở miệng nói, “Hồn phách trôi giạt khắp thế gian đại khái đều ở đây quanh quẩn một hồi, sau đều tự tán đi. Có loại không tính là sống, không xem như chết, đợi ở nơi này mục nát cùng cây cỏ. Theo lý thuyết người sống không thể vào được, lần trước Phệ Hồn đăng và ta là hai dạng vật đại hung đồng quy vu tận thì kích phát Truy Hồn phù nửa thành. Vì ngươi không tính là người sống, hai đứa trẻ thì chưa tính là người nên mới cùng kéo đến đây… Lần này nó đã không phải thân thể phàm trần, đương nhiên có thể tự do tới rồi.”
Trình Tiềm cười khổ nói: “Hồn con ở tam giới, thân đã xuất thế, sau này không có mặt mũi nào để nói ‘Tâm là phục dịch cho hình’.”
Mộc Xuân chân nhân nhìn hắn thật lâu, hỏi: “Con à, đến cốc Vong Ưu làm gì?”
Trình Tiềm nói hết tiền căn hậu quả từ đầu chí cuối một lần.
“À,” Trên mặt Mộc Xuân chân nhân không biểu tình gì, một lát sau, ông lạnh lẽo nói ngay tim đen, “Ta còn tưởng rằng con đến viếng mồ mả, ồn ào nửa ngày hoá ra là tới đào mộ.”
Trình Tiềm: “...”
Tuy quả thật cũng có chuyện như vậy.
Mộc Xuân chân nhân cuộn hai tay trong tay áo, rầm rì than thở: “Ây yo, nuôi một đồ đệ không bằng chó, lớn rồi toàn một đám vong ân phụ nghĩa thôi.”
Đồng Như ở bên cười nói: “Về chuyện này, kiếm tu Phù Dao ta không có ngoại vật dẫn, nhập môn đều là mộc kiếm. Sư phụ đều để trang trí, quanh người đương nhiên cũng không có tiếp dẫn lộn xộn gì… Nếu con nói là tiếp dẫn, chỉ có bản thân kiếm pháp Phù Dao mộc kiếm. Thế nào, khung cảnh khi còn bé được mộc kiếm dẫn nhập môn đều đã quên sao?”
Mỗi một thiếu niên lần đầu tiên cầm lấy mộc kiếm, chìm đắm vào thức mở đầu mới nhìn rất buồn cười, cũng sẽ được mộc kiếm dẫn vào kiếm ý cảnh trong đó. Tâm tư Trình Tiềm nhanh chóng quay ngược lại, hình như hiểu ra gì.
Đồng Như khẽ mỉm cười, xiềng xích trên tay leng keng rung động, nói: “Vậy được rồi, đi đi, sau này đừng trở lại. Vả lại lần sau con tới, chỉ sợ không gặp chúng ta.”
Không sống không chết, đợi ở nơi này mục nát cùng cỏ cây.
Trình Tiềm nhịn không được hỏi: “Sư tổ, năm đó người thật sự đi qua tam sinh bí cảnh sao?”
Khoé mặt Mộc Xuân chân nhân hơi co lại, như bị một câu nói gợi lên chuyện buồn.
“Ừ, đã qua,” Vẻ mặt Đồng Như không đổi, nói như lão tăng nhập định, “Ta đi hỏi Từ Ứng Tri, gã bói cho ta ba quẻ đại hung, còn khuyên ta nghe theo mệnh trời, đàng hoàng chờ chết. Ta cảm thấy loại bằng hữu này giữ lại qua năm cũng không có tác dụng gì. Vì vậy trở về truyền ấn chưởng môn cho tiểu… Sư phụ con, còn ta thì xuống đài Bất Hối.”
“Bất Hối… Cái gì?”
” ‘Có đến mà không về đừng ngoảnh lại, lạc tử vô hối đài Bất Hối’. À, mọi người lại gọi là ‘đài Tâm Ma’,” Đồng Như nói, “Núi Phù Dao chính là một tiên thiên bí cảnh, nói vậy con cũng biết, tương truyền bí cảnh này là một vị đại năng phi thăng thời đó từ bên ngoài tam giới đem đến trấn thủ đài tâm ma. Cũng tách ra nhân giới với Quần Yêu, một mạch Phù Dao ta chính là phụng mệnh làm người trông coi.”
Trình Tiềm nghe vậy sững sờ: “Thật sao?”
“Hơn phân nửa là giả, đại khái xấp xỉ với Hồng Quân khai mông (khiến người thoát khỏi ngu muội), Bàn Cổ khai thiên, chỉ là chuyện xưa,” Đồng Như cười nheo mắt nhìn hắn, vạn ma chi tông khi cười rộ lên chẳng những không đáng sợ, trái lại rất là thân thiết, “Có thể đài Bất Hối là thật, trên đài có một vật nghịch thiên…”
Trình Tiềm bật thốt lên: “Đá tâm muốn việc thành?”
“Sau khi ta vào tam sinh bí cảnh, chấp niệm sâu nặng, tẩu hỏa nhập ma, bất chấp sai lầm cả thiên hạ rộng lớn, bước lên mười vạn lẻ tám nghìn bậc đài Bất Hối, đem khối đá được phái Phù Dao che giấu mấy nghìn năm ra. Lại bất chấp lời khuyên can của Tứ Thánh, lấy trăm vạn sinh linh làm tế, để nó cho phép chuộc lấy ước nguyện.”
Đoạn sau câu chữ ông lành lạnh, Trình Tiềm bỗng nhớ tới câu nói lúc sư phụ phong hồn Bắc Minh “Người chết oan trong tay ông”, lòng chợt nguội lạnh.
“Con ở ngoài cốc gặp được vong hồn, xem như đoán được, thật ra đều là một loại người kia,” Đồng Như cười khổ nói, “Tội ta không thể xoá, nhưng coi như là… Ước nguyện thành sự thật.”
Trình Tiềm hỏi tới: “Năm đó là ai dẫn người vào tam sinh bí cảnh?”
Trên mặt Đồng Như không có oán giận, chỉ nói: “Người gặp báo ứng.”
Trình Tiềm còn muốn hỏi thêm, Mộc Xuân chân nhân chợt thở dài, xen lời hắn: “Tiểu Tiềm, trời sáng mau quá.”
Mặt trời đã lộ ra, Trình Tiềm kinh động.
Mộc Xuân chân nhân nhìn hắn, cười nói: “Vốn còn muốn con có thể ở lâu hơn lát, xem ra là không được.”
Lúc trước còn được, chẳng biết thế nào, lúc này Trình Tiềm nghe câu nói này, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhịn một lát, cuối cùng hắn nghẹn ngào nói: “Con muốn ở cùng sư phụ tại đây đến thiên trường địa cửu, nhưng còn lời hẹn một trăm ngày, tuyệt đối không dám lỡ hẹn.”
Đồng Như cách đó không xa lộ ra một nụ cười khổ, như là vui mừng, hoặc như nhớ lại điều gì.
Ông phất tay, xiềng xích quanh thân “ầm ầm” rung động, đao kiếm khí trên người tăng thêm, đẩy Trình Tiềm đi ra ngoài.
Khuôn mặt Mộc Xuân chân nhân dần dần mơ hồ, vong hồn ngàn dặm xẹt qua rất nhanh dưới chân hắn.
Lúc ấy cái gì Trình Tiềm cũng không biết.