Chương 7
Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác
15:30 - 12/01/2023
Tống Kỳ làm sao có thể nghĩ tới, hệ thống đã Hồ Đồ thì thôi đi, lại còn là Thần Điêu Đại Bịp, vô cùng bịp!
Đêm hôm khuya khoắt, ngoại trừ đệ tử đang tuần tra trên núi, vạn vật bên trong Thần Kiếm môn đều chìm vào yên tĩnh, lẽ ra đang là khoảng thời gian mọi người nghỉ ngơi, nhưng Tống Kỳ lại đang đào đất ở ngọn núi phía sau.
"Hồ Đồ, nếu mày là người, tao nhất định bóp ch3t mày!"
Tống Kỳ hận đến nghiến răng ken két, nhưng không dám nói quá lớn, sợ đệ tử đang tuần tra trên núi nghe thấy.
[Nhiệm vụ phụ tuyến là như vậy đó, tôi biết làm sao được, tôi cũng rất tuyệt vọng!]
Tống Kỳ hít một hơi thật sâu, quyết định không so đo với hệ thống Hồ Đồ này nữa.
Nhưng cô đã đào một canh giờ, cũng không nhìn thấy ngọc bội nào, thậm chí cô còn hoài nghi có phải Hồ Đồ đã nói sai địa điểm hay không.
Nhiệm vụ phụ tuyến này cũng thật bịp bợm, một khi đã tiếp nhận rồi thì không thể hoàn tác, nếu không hoàn thành được thì sẽ bị trừ một ít giá trị may mắn.
Hơn nửa đêm, bắt người ta đến núi sau đào đất tìm ngọc bội, nếu bị phát hiện, nhất định nhìn không khác gì mắc bệnh tâm thần.
[Đúng rồi Hồ Đồ, giá trị may mắn là cái gì?]
Lúc trước Tống Kỳ muốn hỏi, nhưng không ngờ lại quên mất, qua nửa tháng rồi mới nhớ ra chuyện này.
[Cái này giống như một loại tiền tệ, khi cô tích lũy được 100 điểm giá trị may mắn, cô có thể đổi được một lần triệt tiêu tổn thương chí mạng, được bị động kích hoạt.
Ngoài ra còn có một số mặt hàng, chẳng hạn như bí tịch võ công, manh mối, tâm pháp nội công, đều có thể mua được.]
Tống Kỳ vừa nghe lời này, trong lòng đột nhiên sôi trào, không ngờ lại còn có chuyện tốt như vậy, cô lập tức hỏi: "Mày có thể cho tao xem trong cửa hàng có những mặt hàng nào không?"
[Giờ thì không được, dù sao thì cô cũng không có miếng giá trị may mắn nào hết trơn.]
Tống Kỳ nghe xong, đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ đào đất này vô cùng thiệt thòi cho mình, ngoài 50 lượng bạc, hệ thống cũng nên ban thưởng một ít tiền ảo như giá trị may mắn chứ!
"Hồ Đồ, ngoài 50 lượng bạc, mày cũng nên cho tao một ít giá trị may mắn chứ đúng không, coi như phúc lợi tân thủ."
Hồ Đồ không có trả lời ngay, Tống Kỳ cho rằng nó lại giả chết, đang định chửi ầm lên, à đâu, vào lúc đang mắng chửi hệ thống thì tiếng Hồ Đồ truyền đến: [Được thôi, cho 2 điểm giá trị may mắn.]
"Ít vậy sao?"
[Có muốn hay không.]
"Muốn muốn muốn!"
Tống Kỳ cảm thấy mình quá hèn mọn, bây giờ không chỉ phải còng lưng giữ mạng, còn phải còng lưng giữ giá trị may mắn, hệ thống bịp người như thế này, cô bắt đầu lo lắng không biết khi nào mình sẽ bị hệ thống bịp chết.
Tống Kỳ một bên nghĩ, một bên đào đất, ngón tay chạm phải một vật cứng, cô tưởng đó là một viên đá, nhưng khi tập trung tinh thần nhìn, cô phát hiện đó là một "viên đá" màu xanh lục.
Cô mừng rỡ cào đất lấy ngọc bội kia ra: "Hồ Đồ Hồ Đồ, có phải khối này không?!"
[Tôi kiểm định một chút.]
Đó là một khối ngọc bội hình vuông, màu xanh lục nhạt, sáng long lanh vô cùng, mặt trước khắc một con kỳ lân, mặt sau khắc một chữ "Tú".
[Đúng khối này rồi, chúc mừng nhiệm vụ đã hoàn thành nhá!]
Tống Kỳ thổi thổi ngọc bội trong tay, sau đó dùng tay đẩy bùn đất dính trên mặt ngọc bội đi: "Ngọc bội này có công dụng gì thế?"
[Ờm, không rõ lắm, cấp trên nói là vật phẩm nhiệm vụ sau này.]
Tống Kỳ: "..."
Được rồi, cô đã bị thuyết phục, xem ra lãnh đạo của Hồ Đồ cũng là một kẻ hồ đồ, luôn tỏ ra bí hiểm, làm bộ sâu xa khó lường, kì thực ngay cả bản thân nó cũng không hình dung ra món đồ này sẽ có tác dụng gì!
Tống Kỳ một bên chửi rủa trong lòng, một bên phủi sạch bùn đất dính ở trên người, lại nói: "Đi về đi về, còn không ngủ thì sáng mai sẽ không lên lớp nổi mất."
Đây là điều mà Tống Kỳ không quen nổi sau khi đến thế giới này.
Là một tác giả truyện ngày ngủ đêm bay bị đời vùi dập, cô chưa bao giờ dậy sớm như vậy.
Điều thứ hai khiến cô không quen nổi là thiếu đồ điện tử, một trạch nữ như cô làm sao chịu đựng nổi, ngày nào cũng ở trên giường lăn lộn khó ngủ.
Bây giờ khó khăn lắm mới hòa nhập được với tiết tấu cuộc sống này, Tống Kỳ tự nhiên không muốn bị đảo lộn thêm một lần nào nữa.
Ngay khi Tống Kỳ đứng lên, đang định trở về, lỗ tai cô động đậy, lắc mình một cái, lập tức trốn sau thân cây.
"Ta thấy ngươi rồi."
Giọng nói này...
Tống Kỳ từ sau thân cây cúi đầu chậm rãi bước ra, lấm la lấm lét nhìn về phía người mặc đồ trắng ở xa xa: "Bạch sư tỷ, ngươi cũng không ngủ được, ra đây hóng gió sao?"
Nói xong, Tống Kỳ còn cười khan vài tiếng, tiếng cười này muốn bao nhiêu lúng túng, thì có bấy nhiêu lúng túng, dù sao cũng không thể nói bản thân ra đây đào đất đi!
"Hôm nay ta phụ trách tuần tra trên núi."
Bạch Lạc Âm không muốn cùng Tống Kỳ nói lời vô nghĩa, xuất phát từ cân nhắc tính an toàn, nàng cần phải hỏi cho rõ nguyên nhân nửa đêm đến sau núi tản bộ của Tống Kỳ.
"Nói thật đi, ngươi làm gì ở đây?"
Bạch Lạc Âm đi thẳng vào vấn đề, không cho Tống Kỳ cơ hội vòng vo tam quốc.
"Ta đến đây để luyện công."
Tống Kỳ thở dài, nhưng lại nghe Bạch Lạc Âm hỏi: "Mấy cái hố trên mặt đất kia là sao?"
"...Ta tìm xem có bí tịch võ công nào bị đánh rơi ở đây không."
Tống Kỳ nói xong, lập tức phát huy cái mỏ hỗn của mình, nói: "Ngươi cũng biết võ công ta không cao, thiên phú cũng không cao, cách gì cũng vắt óc nghĩ đến rồi, ngươi đừng cười nhạo ta si tâm vọng tưởng, ta chỉ không muốn tụt hậu quá nhiều so với các bạn đồng môn mà thôi.".
||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí |||||
Tống Kỳ nói chuyện đầy xúc động, nhưng trong bóng tối, cô nghe thấy Bạch Lạc Âm cười khẽ một tiếng, tiếng cười đó rõ ràng là đang nói với Tống Kỳ: Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?
[Lý do của cô, tôi nghe xong chỉ muốn cười ỉa.]
Tống Kỳ gần như muốn hét lên một tiếng như ác long khẹt lửa: [Là đứa nào hại tao thành như thế này!]
Bạch Lạc Âm không nói gì, chỉ thong thả đến gần Tống Kỳ, nương theo ánh trăng, Tống Kỳ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình và ngũ quan của Bạch Lạc Âm.
Xinh đẹp tựa như ánh trăng lạnh lùng, hững hờ tựa như ngọn gió thoảng qua mặt, đây là miêu tả về Bạch Lạc Âm trong tiểu thuyết, Tống Kỳ thấy quả thực là không sai một ly.
"Chỉ cần ngươi không làm chuyện thương thiên hại lý*, ta sẽ không bắt lỗi ngươi, nhưng quy củ vẫn là quy củ, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, lập tức trở về nghỉ ngơi đi."
"Hiểu rồi!"
Tống Kỳ như được đại xá, quay đầu rời đi, nhưng Bạch Lạc Âm lại gọi cô lại.
"Tống Kỳ."
"Sao, muốn mời ta uống rượu à?"
Tống Kỳ ra vẻ ung dung, nhưng trong lòng đã hoảng thành một đoàn, cũng không biết Bạch Lạc Âm sẽ nói gì, cứ cảm thấy ánh mắt thấu triệt của nàng đã nhìn ra không ít chuyện.
"Ngươi thực sự rất đặc biệt."
"Không không không, hai con mắt một cái mũi một cái miệng, không có gì đặc biệt, vẻ ngoài ta cũng không giống người ngoài hành tinh."
Tống Kỳ lấy bốn lạng địch ngàn cân* mà trả lời một câu, rồi tùy tiện rời khỏi sau núi, không nói thêm bất kì lời nào nữa.
Bạch Lạc Âm nhìn bóng lưng Tống Kỳ rời đi, khẽ nhíu mày, dường như đăm chiêu không rõ.
**
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra Đại hội anh hùng thiếu niên, nhóm người Thần Kiếm môn đã đến Thiên Sơn ba ngày trước đó.
Trăm trượng chập chùng băng biển đóng, ngàn trùng ảm đạm bóng mây giăng*.
Không nghĩ tới dãy núi Thiên Sơn trong truyện và dãy núi Thiên Sơn trong thế giới thực lại không khác nhau là bao, mây buốt ngàn trùng, băng khảm trong núi non, bức màn tuyết trắng xóa hoàn toàn không che lấp được phong cảnh tươi đẹp của dãy núi này, vẫn có thể nhìn thấy sắc xanh của núi rừng vờn quanh, càng thêm hùng vĩ oai linh.
Hắt xì—!
Tươi đẹp thì tươi đẹp, nhưng lạnh thì cũng rất lạnh, hơn nữa nơi tổ chức thi đấu còn ở trên đỉnh Thiên Sơn, nếu không có nội lực bảo hộ thân thể, đây quả thực là muốn mạng người.
Chẳng qua ra đình viện đi dạo một chút, nhìn ngắm phong cảnh nơi này, không ngờ lại hắt xì một cái.
"Cho ngươi."
Tống Thiên Tinh nghe thấy tiếng Tống Kỳ hắt hơi, liền muốn cởi áo choàng lông khoác lên người cô, nhưng lại bị Tống Kỳ ngăn lại.
"Ca, ngươi phải thi đấu, ngươi mới cần phải chiếu cố thân thể hơn so với ta."
Nếu lần này ngươi không giành được chức vô địch chỉ vì chuyện này, chẳng thà ta tự mình thi đấu, có khi còn chiếm được sự chú ý của Ôn Vãn Tịch!
Tống Thiên Tinh do dự một chút, cũng không có lập tức tiếp thu lời đề nghị của Tống Kỳ, Tống Kỳ trực tiếp buộc chặt áo choàng của Tống Thiên Tinh lại, nói: "Ta thực sự không sao, ta sẽ không bị bệnh, đừng lo lắng."
[Tôi nhớ rõ có một câu nói trong thế giới loài người của các cô rằng đồ ngốc không thể bị cảm lạnh, đây là nói cô sao?]
Tống Kỳ: [Mày câm mỏ, cái tốt không học, chỉ học mấy cái này!]
Tống Thiên Tinh ngây người nhìn Tống Kỳ, cuối cùng đưa tay xoa đầu cô: "Ừ."
"Nếu thấy lạnh, thì trở về phòng nghỉ ngơi."
Tống Thiên Tinh cẩn thận dặn dò, Tống Kỳ gật đầu đáp ứng, nhưng cô không có dự định trở về phòng ngay lập tức.
Cô vận nội lực bảo hộ thân thể, hiện tại đã thấy ấm áp hơn nhiều, hiếm khi lên tới đỉnh Thiên Sơn, cho nên cô tự nhiên muốn đi dạo một vòng ngắm nghía, không phụ lòng bức tranh phong cảnh trước mắt.
Nói cũng lạ, bản thân vốn là trạch nữ, không ngờ bây giờ lại thích bay nhảy khắp nơi, xem ra sau khi vào đây không chỉ thay đổi thói quen mà còn có một số tính cách ẩn giấu bên trong!
Nhưng Tống Kỳ cũng không dám đi quá xa, Tống Thiên Tinh vẫn luôn đi theo bên người cô, không biết là lo lắng cho cô, hay là sợ cô sẽ lại gây rối, đại khái là cả hai đi!
"Này, ca, người Thái Hư môn ở chỗ nào nhỉ?"
Võ công của Từ Ngạn không cao, chỉ có dung mạo hiếm lạ khó tìm, nhưng Tống Kỳ không phải người yêu thích của hiếm vật lạ, thậm chí còn muốn đánh hắn một trận.
Sau khi biết Thái Hư môn đang ở đình viện nào, cô cũng nên lập kế hoạch làm sao để đánh Từ Ngạn một trận.
"Nghe nói là ở đình viện phía Đông, có chuyện gì sao?"
Tống Thiên Tinh tò mò, Tống Kỳ chưa từng gặp qua người Thái Hư môn, tại sao đột nhiên muốn biết hành tung của bọn họ?
"Không có gì, chỉ tò mò thôi."
Không có gì, chỉ là muốn đánh tên tra nam kia một trận, đánh cho cái bộ mặt mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo thành hình dạng đến nỗi mẹ hắn còn không thể nhận ra!
"Chẳng lẽ là vì người tên Từ Ngạn trông giống Phan An?"
Thực lực Từ Ngạn không cao, nhưng danh tiếng không nhỏ, năm đó hắn và Ôn Vãn Tịch là một cặp trai tài gái sắc, vốn làm nên một đoạn giai thoại trong chốn giang hồ, nhưng sau khi Ôn Vãn Tịch hắc hóa giết hại sư phụ lại tàn sát không ít người, người trong giang hồ đều nói Từ Ngạn thật đúng đắn khi đã chia tay Ôn Vãn Tịch, bảo vệ thanh danh của Thái Hư môn.
Đúng là thật đúng đắn khi đã chia tay, nhưng là đúng đắn cho Ôn Vãn Tịch, không trao nhầm quãng đời còn lại vào tay tra nam.
"Ngươi muốn đi xem không? Cùng nhau?"
Đương nhiên Tống Thiên Tinh không có hứng thú, nhưng có thể thấy bộ dáng Tống Kỳ tràn đầy phấn khởi, nên liền đáp ứng, hai người sóng vai đi trên đường về hướng Đông viện, có đệ tử đi ra đi vào, mọi người đều gật đầu chào hỏi nhau, cho dù không biết đối phương là ai.
Tống Kỳ càng ngày càng cảm nhận được hơi thở của giang hồ, loại thế giới của khoái ý ân cừu.
Lúc trước chỉ ngồi chờ ở Thần Kiếm môn, chỉ xem bản thân như đang chơi một trò chơi mô phỏng nhập vai, mỗi ngày lên lớp luyện kiếm, hiện tại khi đã đặt chân tới đây, nhìn thấy muôn hình muôn vẻ nhân sĩ giang hồ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được mùi vị giang hồ mãnh liệt.
"Nhìn xem, hẳn là chỗ kia."
Đệ tử Thái Hư môn mặc đạo bào màu đen xen kẽ trắng, trang điểm sạch sẽ, từ xa đã có thể nhìn thấy.
Trong số bốn đệ tử của Thái Hư môn, có một người đàn ông đẹp đẽ anh tuấn mặc đạo bào đen trắng, mang lệnh bài gỗ màu đen đứng ở đằng xa đang nói chuyện với anh em đồng môn.
Phong thần tuấn dật*, không khác gì Phan An, trong truyện nói không ngoa, nhưng dù như thế, Từ Ngạn vẫn khiến Tống Kỳ sinh ra chán ghét.
Từ Ngạn đã 28 tuổi, cho nên lần này không phải đến tham gia thi đấu, mà là đi cùng trưởng lão dẫn theo đệ tử Thái Hư môn.
Biết tin Từ Ngạn sẽ đến, không ít người đồn đoán rằng hắn vẫn còn tình ý với Ôn Vãn Tịch, cố ý đến gặp nàng.
Đúng vậy, đúng là hắn đến gặp Ôn Vãn Tịch, nhưng Ôn Vãn Tịch từ đầu đến cuối thậm chí còn chưa từng nhìn hắn một cái.
Đối xử với tra nam, nên như vậy!
- -----------------
Chú thích:
- Thương thiên hại lý (伤天害理): tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người.
- Bốn lạng địch ngàn cân (四两拨千斤): là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, lấy yếu thắng mạnh, lấy lực nhỏ để thắng lực lớn.
- Hãn hải lan can bách trượng băng, sầu vân ảm đạm vạn lý ngưng (Trăm trượng chập chùng băng biển đóng, ngàn trùng ảm đạm bóng mây giăng) – "Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh" – Sầm Tham (bản dịch: Viên Thu).
- Phong thần tuấn dật (丰神俊逸): diện mạo đẹp trai, phong thái tao nhã và tài năng xuất chúng..