Chương 232
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
05:51 - 15/12/2022
Hai con cầu lông Tiếu Tiếu với Tiểu Mao, hiện tại đều vào trong Tử Phủ, Tiếu Tiếu rất sớm đã trích máu, lúc đó nội dung Tử Phủ hiện ra là linh sủng của Tiêu Tử Lăng, đây cũng là nguyên nhân Tiếu Tiếu có thể mang theo Tử Phủ di động, chỉ có người có quan hệ với Tử Phủ mới có thể để cho Tử Phủ bám trên thân, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Tử Lăng phải phí sức lớn cải trang để đi ra. Nếu như có thể tuỳ ý bám trên thân ai đó, cậu đã sớm tìm đội săn bắt không bắt mắt nào đó bám vào bọn họ thoát khỏi căn cứ rồi, nào cần làm cho phức tạp như thế.
Vì để cho Tiểu Mao cũng có thể đi vào Tử Phủ, lần này Tiêu Tử Lăng cũng kêu Tiểu Mao trích máu một chút, lại phát hiện máu trong cơ thể Tiểu Mao đã sớm khô, làm sao có máu gì nữa, Tiêu Tử Lăng phiền muộn vô ý thức lựa chọn trực tiếp thu, sau đó phát hiện, cậu thế mà thành công. . . Tiêu Tử Lăng thế mới biết, Tiểu Mao bị Tử Phủ cho rằng nó là vật chết, vì vậy có thể tự do thu. Bất quá Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã nghĩ thông nguyên nhân, bởi vì Tiểu Mao là tang thi a, tang thi là cái gì? Không phải là thi thể sao, đương nhiên là vật chết rồi.
Nhóm Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã tới cửa, nơi đó đã xếp một hàng dài, đều là đội săn bắt chuẩn bị ra ngoài tìm thức ăn hoặc là thu thập tinh hạch.
Vu Thiếu Hoa vẫn luôn ở trong căn phòng nhỏ bên cạnh cửa chính nhắm mắt dùng tinh thần lực giám sát, nếu chuẩn bị hợp tác với căn cứ Nam Đô, đương nhiên phải tận hết sức lực, hơn nữa thù năm đó Sở Chích Thiên dẫn người thiếu chút nữa lật tung căn cứ Kinh Vân hắn vẫn luôn không quên, hắn vĩnh viễn quên không được lần Sở Chích Thiên làm mất mặt đó, trực tiếp khiến cho uy tín của quân đội hạ thấp mấy tầng, Long Quốc vốn có hi vọng nhất thống chính thức chia năm xẻ bảy, tiến vào thời đại quần hùng tranh bá, điều này làm cho một quân nhân khát vọng thống nhất là không cách nào tha thứ.
“Thiếu gia, rất nhiều người, làm sao giờ?” Tài xế thay Tiêu Tử Lăng lái xe nhìn đội ngũ phía trước, nhịn không được hỏi.
Tiêu Tử Lăng cau mày, vẻ mặt không vui nói: “Chẳng lẽ không thể kêu bọn họ nhường đường?” Có thể đi ra sớm một chút thì đi ra sớm một chút, ở lâu một phút đồng hồ sẽ thêm một phút đồng hồ khả năng bại lộ.
Lúc này bảo tiêu trên ghế phó lái, cũng là đội trưởng thực tế của đội săn bắt này mở miệng khuyên nhủ: “Thiếu gia, thủ lĩnh của những đội săn bắt đó rất nhiều đều là siêu cấp cường giả, chúng ta có thể không đắc tội thì vẫn không nên đắc tội.”
Thiếu niên chỉ là tính tình không tốt, tuyệt không phải tên đầu xanh ngơ ngẩn lỗ mãng gì, nghe thấy lời nói của đầu lĩnh bảo tiêu liền gật gật đầu: “Vậy chờ thôi, tôi chợp mắt một hồi. Lệnh bài cho anh.” Nói xong vứt lệnh bài cho bảo tiêu, có thể không tiếp xúc người dị năng tinh thần kia thì tận lực không tiếp xúc, dù sao ai cũng không biết người dị năng hệ tinh thần đó có năng lực đặc thù gì, nếu như không cẩn thận bị nhìn thấu vậy không xong.
Phải nói năng lực của Vu Thiếu Hoa vẫn rất mạnh, không đến nửa giờ, đã đến phiên bọn họ.
Thủ vệ cửa thấy đầu lĩnh bảo tiêu trên ghế phó lái, lập tức hiểu rõ nói: “Ti thiếu muốn xuất hành a, Hạo ca vất vả rồi.”
Đầu lĩnh bảo tiêu kia cầm lệnh bài xuất hành trong tay đưa cho thủ vệ, cười nói: “Chúng tôi không phải luôn làm việc này sao? Vất vả cái gì a.” Bọn họ là bảo tiêu của thiếu gia, bảo hộ thiếu gia đó là đương nhiên.
Thủ vệ cửa nghiêm túc nhìn lệnh bài xuất hành một chút, phát hiện không có vấn đề, bất quá hắn cũng không dám tự chủ trương cho đi, vì vậy quay đầu nhìn gợi ý ở chỗ căn phòng nhỏ ở cửa.
Lại không ngờ lần này rất kỳ quái, người trong phòng nhỏ lại đây kêu người trong xe đi ra ngoài một chút, thủ vệ cửa đành phải cười khổ nói với đầu lĩnh bảo tiêu: “Hạo ca, thật xin lỗi. Bên trên tra rất chặt, xem ra phải phiền Ti thiếu xuống một lần, để cho người trong kia qua xem.”
Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói của thủ vệ cửa, trong lòng căng thẳng, lúc này, đầu lĩnh bảo tiêu Hạo ca quay đầu khuyên nhủ: “Thiếu gia, chúng ta nhất định phải nhịn một chút. Hiện tại tình hình đặc thù, không thể thêm phiền phức cho lão gia.”
Tiêu Tử Lăng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, tuy rằng thiếu niên này bình thường luôn tranh phong với lão ba, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuân, kỳ thực ở bên ngoài, cậu ta vẫn rất thương cảm sự không dễ dàng của lão ba nhà cậu ta, cũng không muốn thêm phiền phức cho lão ba cậu ta.
Trong thế giới tinh thần của Vu Thiếu Hoa, thấy người trên ba chiếc xe việt dã đều đã đi xuống, đi đầu chính là một thiếu niên nhược quán, đầy mặt ngạo khí, vẻ mặt thập phần không kiên nhẫn. Loại vẻ mặt này hắn rất quen thuộc, bình thường quan nhị đại* phụ thân có chút thực quyền đều là như thế này (*đời thứ 2 nhà làm quan, trong nhà có cha chú làm quan thì đời con sẽ là quan nhị đại, đời cháu là quan tam đại), hết thảy điều này đều biểu thị nhóm người này không vấn đề gì, hẳn nên cho đi. Thế nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy có chút không ổn, thế nhưng không ổn ở chỗ nào lại căn bản không cảm giác ra được, hơn nữa dùng tinh thần tra xét, cũng tra xét không ra có ảo thuật nào tồn tại. . .
Có lẽ thời gian chờ tương đối lâu, vẻ mặt thiếu niên càng ngày càng không kiên nhẫn, dường như đã tới sát rìa bùng nổ. Một vị đội trưởng đội tuần tra bên người Vu Thiếu Hoa có chút nhìn không nổi nữa, vì vậy cẩn thận nhắc nhở: “Đây là con trai cục trưởng cục cảnh vụ, không có vấn đề gì.”
Vu Thiếu Hoa mở mắt, nhìn đội trưởng đội tuần tra bên người, hỏi: “Xác định sao?”
Đội trưởng đội tuần tra nói: “Đương nhiên, vị thiếu gia này bọn tôi đều quen thuộc, thích nhất chạy ra ngoài, lần này giam ở nhà ba ngày, chỉ sợ cậu ta đã ngộp hỏng rồi, vì vậy căn cứ vừa giải phong, cậu ta liền đi ra hóng gió.”
Vu Thiếu Hoa nghĩ nếu những người này đều quen thiếu niên đó, hơn nữa không thấy trên người thiếu niên đó có ảo thuật thể hiện, hẳn là không có vấn đề gì. Có lẽ mình tra xét tinh thần cường độ cao liên tục nhiều ngày, để cho mình có chút mệt mỏi, cho nên mới sẽ xuất hiện loại ảo giác này đi.
Vu Thiếu Hoa cho rằng là bản thân cảm giác sai gật gật đầu với đội trưởng đội tuần tra, biểu thị có thể cho đi.
Tiêu Tử Lăng nghe thấy chỗ phòng nhỏ rốt cục cũng hô lên lời cho đi, tâm vốn vẫn luôn treo cao rốt cục cũng thả xuống. Cậu nâng cằm lên, mũi hếch lên trời bỏ lại một tiếng hừ lạnh, lúc này mới xoay người chuẩn bị lên xe. . .
“Chờ một chút!” Một thanh âm quen thuộc truyền đến từ phía sau Tiêu Tử Lăng. Trong lòng Tiêu Tử Lăng cả kinh, chân lại không chút do dự bước lên bàn đạp trên xe việt dã chuẩn bị lên xe.
“Người anh em này, trước hãy chậm rãi lên xe. . .” Ngô Khánh Vân cao giọng hô lớn, hắn mang theo một đội nhân mã nhanh chóng chạy lại đây. Mà thủ vệ cửa nghe thấy lời nói của Ngô Khánh Vân, lộ ra nụ cười áy náy với nhóm Tiêu Tử Lăng, kêu bọn họ chờ một chút. Hiện tại Ngô Khánh Vân đại biểu chính là thiếu tướng quân của căn cứ Nam Đô, bọn họ không dám không nghe.
Ý nghĩ trong lòng Tiêu Tử Lăng trong chớp mắt chuyển nghìn hồi, sau cùng quyết định vẫn nên hành sự tùy theo hoàn cảnh, vì vậy vẻ mặt cậu không kiên nhẫn quay đầu lại nói: “Còn có chuyện gì? Ra cái cửa cũng phiền phức như thế.”
Ngô Khánh Vân cười đi tới hòa khí nói với Tiêu Tử Lăng: “Người anh em nhỏ này, có phải chúng ta đã từng gặp mặt hay không?” Ban nãy hắn quét mắt một cái đến, phát hiện bóng lưng của thiếu niên này rất quen thuộc, vì vậy vô ý thức gọi cậu ta lại.
Tiêu Tử Lăng nghe vậy cười nhạo nói: “Từng thấy qua bản thiếu gia có rất nhiều, ai biết ngày nào đó anh từng gặp tôi, bất quá, bản thiếu gia rất xác định, tôi không quen anh. . .”
“Ha ha, vậy thực sự là xin lỗi, có lẽ là tôi nhìn lầm.” Ngô Khánh Vân lễ độ cười ha ha, quay đầu hỏi thủ vệ cửa: “Vu tướng quân nói như thế nào?”
Thủ vệ cửa đáp: “Vu tướng quân cho đi.”
Ngô Khánh Vân có chút thất vọng, nếu Vu tướng quân đã yên tâm, vậy biểu thị trên người thiếu niên này không có ảo thuật tồn tại, cũng chính là không phải Tiêu Tử Lăng giả trang.
Hắn khoát tay áo, tỏ ý thủ vệ cửa cho đi.
Tiêu Tử Lăng không dám chần chừ nữa, cậu nhanh chóng tiến lên, khi một tay bắt lấy tay vịn xe việt dã, chuẩn bị giẫm lên bàn đạp lên xe, Ngô Khánh Vân thấy được bàn tay trắng mịn êm dịu đó, đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn bước xa một bước lên, ngăn cản cửa xe nói: “Ti thiếu, có thể để cho tôi nhìn xem tay cậu hay không. . .”
Thân thể Tiêu Tử Lăng thoáng cứng đờ, cậu quay mạnh đầu cả giận nói: “Khốn nạn, anh có ý gì?”
Ngô Khánh Vân như cười như không, trong mắt lại không có nửa điểm ý cười: “Ti thiếu, hy vọng cậu phối hợp một chút, xin cậu đưa tay cậu ra.” Ở nhà ăn, hắn luôn thường nhìn tay Tiêu Tử Lăng, cũng sờ qua mấy lần, phải nói ký ức khắc sâu. Tay của vị Ti thiếu này với tay của Tiêu Tử Lăng rất giống nhau, điều này làm cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ.
“Đánh rắm, anh là cái thá gì. . .” Tiêu Tử Lăng khuất nhục đầy mặt, cuồng nộ mắng.
Lúc này, đầu lĩnh bảo tiêu bên người cúi đầu khuyên nhủ: “Thiếu gia, vì lão gia cậu cứ nhịn nhịn đi, bất quá chỉ là nhìn cái tay mà thôi.” Đầu lĩnh bảo tiêu đương nhiên không cho rằng thiếu gia nhà mình có vấn đề gì, tuy rằng không giải thích được vì sao Ngô Khánh Vân cố ý muốn xem tay, nhưng hắn cho rằng chỉ cần thiếu gia nhà mình nhịn nhịn thì sẽ qua, không cần làm cho căng như thế, hai bên đều khó xử.
Tiêu Tử Lăng đương nhiên biết kết quả đưa tay ra là gì, mấy ngày nay trong nhà ăn, tay cậu bình thường lắc lư ở trước mặt Ngô Khánh Vân, bưng cơm đưa trà dâng nước, cũng từng vào lúc không chú ý, bị Ngô Khánh Vân ăn vài lần đậu hũ non của bàn tay nhỏ, loại người thức tỉnh cấp cao như Ngô Khánh Vân, trí nhớ đều là siêu quần, chỉ cần thận trọng quan sát, khẳng định sẽ nhìn ra sơ hở. Cậu có chút hối hận vì sao sẽ đưa tay cầm tay vịn kia, cũng hận Ngô Khánh Vân vì sao sẽ chú ý tới tay cậu.
Tiêu Tử Lăng oán hận quay đầu lại nói: “Được rồi, nhìn thì nhìn, anh tránh xa một chút cho tôi.” Thái độ cậu đối với Ngô Khánh Vân rất không khách khí, lúc này cậu đã chuẩn bị cường hành đột phá, có thể kéo ra chút cự ly với Ngô Khánh Vân thì kéo ra chút, phải biết rằng có thể thoát khỏi căn cứ hay không, có lẽ ngay trong cự ly một tấc này.
Ngô Khánh Vân tuyệt không phải rất xác định, hắn chỉ cảm thấy tay kia với tay trong trí nhớ của mình rất tương tự, nghe thấy tiếng rít gào phẫn nộ của Tiêu Tử Lăng kêu hắn tránh xa một chút, hắn cũng không giận, bởi vì hắn biết yêu cầu của bản thân có chút quá phận, thiếu niên trước mắt này vốn chính là một quan nhị đại, có chút tính tình là thập phần bình thường. Nếu không phải hắn không bỏ xuống được sự nghi ngờ trong tâm, cố ý muốn nhìn một cái, cũng sẽ không chọc giận thiếu niên này.
Tiêu Tử Lăng từng bước một đi qua, lực lượng dưới chân dường như muốn giẫm vỡ mặt đất, có thể thấy được sự tức giận của cậu ta lớn bao nhiêu.
Khi Ngô Khánh Vân đang chờ cậu đưa tay, liền thấy thiếu niên trước mắt đột ngột tăng tốc, nhanh chóng lướt qua hắn, mà trong tay cậu ta lúc này đã xuất hiện một thanh đường đao hắn đặc biệt quen thuộc.
“Tiêu Tử Lăng!” Ngô Khánh Vân kêu sợ hãi, thấy thanh đường đao kia, hết thảy nghi ngờ đều đã có đáp án, tuy rằng không biết vì sao Tiêu Tử Lăng sẽ biến thành Ti thiếu, nhưng Tiêu Tử Lăng chính là Tiêu Tử Lăng, tay cậu ta vẫn bán đứng cậu ta.
“Hạo Nguyệt Đương Không!” Một vầng trăng tròn nổ tung, vô số mũi kiếm bắn ra!
Kiếm chiêu Hạo Nguyệt Đương Không mà Tiêu Tử Lăng đã sớm chuẩn bị trực tiếp quét về phía thủ vệ cửa, uy lực của người thức tỉnh cấp sáu làm sao là thứ mà những thủ vệ cấp hai ba đó có thể chống lại, nhất thời cửa biến thành một bãi máu thịt, gần như không một ai sống.
“Lưu lại cho ta!”
“Làm càn!”
Hai tiếng này gần như đồng thời hô lên, hai tay Ngô Khánh Vân chắp lại, không trung xuất hiện hai con hỏa long hắc viêm, hai con quấn nhau, cuối cùng hóa thành một con hỏa long hắc viêm khổng lồ, hung ác đánh về phía lưng Tiêu Tử Lăng.
Mà trong phòng nhỏ, một đạo Công Kích Tinh Thần vô hình trống rỗng xuất hiện, Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy đầu chấn động, dị năng tốc độ thiếu chút nữa bị đánh tan, tốc độ vốn như dòng ánh sáng đột nhiên thoáng đình trệ.
Công Kích Tinh Thần! Cậu quên mất người dị năng hệ tinh thần trong phòng nhỏ.