Chương 234

Mỗi khi đến một căn cứ, Sở Chích Thiên sẽ khai hỏa toàn bộ tinh thần lực, tuy rằng không có sự phối hợp của Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng, khiến cho phạm vi anh nắm giữ thu nhỏ đi rất nhiều, nhưng phạm vi một cây số cũng đủ cho anh dùng. Bài trừ một số động tĩnh không có ý nghĩa trong phạm vi tinh thần lực bao trùm, Sở Chích Thiên rất nhanh tìm được thứ anh muốn, vì vậy, tình cảnh nơi đây xuất hiện ở trước mặt Sở Chích Thiên. Kia là một đội người thức tỉnh của căn cứ Nam Thông, lúc này đang làm chuẩn bị, đương nhiên cũng có nói chuyện phiếm. “Đội trưởng, người bên trên kêu chúng ta nhanh chóng tập trung hướng căn cứ Nam Đô, hơn nữa dọc đường phải rà soát người thức tỉnh lạc đơn, đó là vì sao?” Một tiểu đội viên rất hưng phấn, phỏng đoán là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, vì vậy rất hiếu kỳ. “Thời gian trước có người ám sát thượng tầng của căn cứ Nam Đô, hiện tại kẻ đó đã trốn khỏi căn cứ Nam Đô, nhóm người đầu tiên qua đó phát tin tức đến, bọn họ dừng ở chỗ mười km ngoài thành căn cứ Nam Đô tiến hành phong tỏa tầng thứ nhất, mà chúng ta sẽ tiến hành phong tỏa tầng thứ hai.” Đội trưởng đang chuẩn bị có kiên trì rất tốt, giải thích một chút cho đội viên nhà mình. “Dám ám sát cao tầng của căn cứ Nam Đô, hơn nữa còn có thể trốn khỏi căn cứ Nam Đô, khẳng định là người thức tỉnh lợi hại, nếu như chúng ta gặp phải không phải rất nguy hiểm sao?” Tiểu đội viên có chút khiếp đảm. “Yên tâm, chúng ta chỉ ở ngoại vi hỗ trợ bài trừ một số phần tử khả nghi, những người ở tầng thứ nhất mới gọi là nguy hiểm, nghe nói người kia hẳn vẫn còn trong vòng vây tầng thứ nhất, tầng thứ hai chúng ta chỉ làm bảo đảm mà thôi.” Đội trưởng cười sờ sờ đầu tiểu đội viên, giải trừ sự lo lắng của cậu ta. Sở Chích Thiên nghe đến đó, chau mày, lòng nóng như lửa đốt. Tiểu Lăng đã bị buộc đến mức này rồi sao? Có bị thương hay không? Hy vọng em ấy hết thảy mạnh khỏe. Sở Chích Thiên thực hận không thể lập tức bay đến bên người Tiêu Tử Lăng, bảo hộ cậu vào trong ngực mới có thể an tâm. . . “Sở ca, em rời khỏi tổ công kiên, không chỉ là vì báo thù, em còn muốn trở nên mạnh mẽ. Quang minh chính đại đứng ở cạnh anh, để cho tất cả mọi người khẳng định ánh mắt của anh!” Lời nói khi rời khỏi tổ công kiên của Tiêu Tử Lăng lần nữa vang lên trong lòng anh, để cho tâm thần anh trấn định, Tiểu Lăng của anh sẽ không đơn giản bị đánh bại, hơn nữa Tiểu Lăng còn có Tử Phủ, nếu thực rơi vào tuyệt cảnh, khẳng định sẽ vào Tử Phủ bảo mệnh. Sở Chích Thiên tin tưởng hiện tại Tiêu Tử Lăng vẫn mạnh khỏe, nếu như Tiêu Tử Lăng thực sự có gì không hay xảy ra, anh làm người cùng hưởng Tử Phủ khẳng định sẽ có cảm giác, mà hiện tại, anh không hề cảm thấy điều gì dị thường, vậy biểu thị điều anh lo lắng không hề phát sinh. Chẳng qua anh rất thống hận thiết lập của Tử Phủ đối với người cùng hưởng anh đây, nếu như bất kể bao xa, anh muốn vào Tử Phủ là có thể vào Tử Phủ vậy tốt biết bao a. Chỉ cần Tiểu Lăng có nguy hiểm, anh có thể lập tức chạy tới. Đáng tiếc hết thảy điều này đều là hy vọng xa vời của anh, Tử Phủ đối với anh hạn chế rất nhiều, tỷ như cách Tiêu Tử Lăng quá một trăm mét sẽ không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Tử Phủ, lại tỷ như không tiếp xúc thân thể Tiêu Tử Lăng anh sẽ không cách nào tiến vào Tử Phủ vân vân. “Tiểu Lăng, không nên cậy mạnh a, ngoan ngoãn ở trong Tử Phủ, chờ anh qua!” Sở Chích Thiên ép xuống sự sầu lo đầy cõi lòng, tiếp tục xuất phát hướng căn cứ Nam Đô. Chỉ thấy anh nhẹ nhấn đầu ngón chân, từ nóc nhà lăng không nhảy xuống, vạt áo khoác cực lớn giương rộng bay múa trong không trung, dường như chim bay giương cánh, mang theo Sở Chích Thiên trượt về phía đông nam. . . Sau đó trong nháy mắt biến mất! Khi tia nắng đầu tiên leo lên đường chân trời chiếu xuống mặt đất, Ngô Khánh Vân mang theo những người thức tỉnh của căn cứ đi tới khu rừng Tiêu Tử Lăng ẩn thân. Hắn nhắm mắt cảm nhận một chút, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Xác định ở trong này?” “Đúng vậy, chúng tôi rất xác định, bất kể là năng lượng dị năng lưu lại, hay là khí vị, cùng với tung tích, đều chứng minh bọn chúng đã tới khu rừng này.” Lần này tham dự truy tung đều là người thức tỉnh mỗi người có một kỳ chiêu, có cảm ứng năng lượng, có biến dị khứu giác, cũng có biến dị thị giác, những người đó đều chỉ hướng về nơi đây, khả năng sai lầm bằng không. “Thực vật biến dị bên trong không ít, xem ra cậu ta muốn lợi dụng những thực vật biến dị đó bảo mệnh.” Ngô Khánh Vân đương nhiên cảm nhận được trong khu rừng có thứ gì, bất quá hắn tuyệt không e ngại, bởi vì thực vật biến dị trong rừng cây này cao nhất cũng chỉ là cấp sáu mà thôi, chẳng qua các đàn em của nó có chút nhiều, tuy rằng thực vật biến dị cấp thấp không thể gây thương tổn được hắn, nhưng nhiều cũng sẽ vướng chân vướng tay rất phiền phức, nếu như bởi vậy mà bị con cấp sáu kia tìm được cơ hội đánh lén, vậy mới gọi là oan. “Vậy làm sao giờ? Chúng ta kéo dài với nó sao?” Một người thức tỉnh bên người Ngô Khánh Vân nhíu mày, phải biết rằng lần này bày thế trận quá lớn, nếu đối phương thực sự hạ quyết tâm kéo dài với bọn họ, bọn họ đích xác kéo không nổi, việc ăn uống của nhiều người như vậy, đó chính là một con số khổng lồ, căn cứ Nam Đô kêu nhiều căn cứ như vậy đồng thời hành động, đã trả giá rất đắt rồi. Ngô Khánh Vân cười lạnh nói: “Tôi thế nào có thể để cho cậu ta như nguyện? Nhất định phải buộc cậu ta đi ra.” Người thức tỉnh xung quanh nghe vậy đều nhìn về phía Ngô Khánh Vân, không biết hắn dùng biện pháp gì để bức Tiêu Tử Lăng ra. “Kêu hết thảy người dị năng hệ hỏa tập trung, chúng ta chuẩn bị hỏa thiêu khu rừng này, tôi ngược lại muốn xem cậu ta ở trong liệt hỏa còn nấp thế nào được. . .” Khóe miệng Ngô Khánh Vân lộ ra nụ cười tàn khốc, hắn quay đầu phân phó với người thức tỉnh bên người, “Kêu thiếu tướng quân chuẩn bị xăng dầu cần thiết, tôi muốn khiến cho khu rừng này hóa thành tro tàn trong khoảng thời gian ngắn. Mà những người thức tỉnh khác thì phụ trách chém giết những thực vật biến dị phản kháng.” “Vâng!” Căn cứ Nam Đô hành động rất nhanh chóng, không đến một giờ, đã tập kết hết thảy người thức tỉnh hệ hỏa, mà xăng dầu cũng đã đến nơi, liền thấy không ít chiến sĩ người thức tỉnh cấp thấp ném những thùng chứa đầy xăng dầu, hoặc là vật dễ cháy thấm đầy xăng dầu vào trong rừng cây. Rất nhanh, một mùi xăng dầu nồng nặc tràn ngập trong không khí, hết thảy người dị năng hệ hỏa nhận được mệnh lệnh, bắt đầu phóng thích lượng lớn kỹ năng hệ hỏa vào khu rừng, không bao lâu sau, liệt hỏa tận trời bốc lên nghi ngút, nhuộm đỏ khu rừng này. . . Khu rừng vốn yên tĩnh một mảnh bởi vì trận lửa lớn này đột nhiên bắt đầu rối loạn, một số thực vật biến dị cấp thấp bắt đầu điên cuồng công kích tới phía người thức tỉnh xung quanh, vì vậy, vô số cành nháng lăng không bay lượn, nhao nhao công kích những chiến sĩ người thức tỉnh ném xăng dầu với người thức tỉnh phóng thích dị năng hệ hỏa. Tiếc rằng những người thức tỉnh đó đã sớm có chuẩn bị, công kích cơ bản đều bị chặn lại, tuy rằng những cành nhánh đó luôn sẽ tìm được khe hở đột phá, nhưng những người dị năng hệ hỏa với các chiến sĩ đó cũng không phải đèn cạn dầu, tuy rằng khó tránh khỏi thương vong, nhưng tổng thể mà nói, vẫn là bên người thức tỉnh nhân loại chiếm cứ thượng phong rõ ràng, rất nhanh thực vật ngoại vi đã bị thanh lý sạch sẽ. Phải nói căn cứ Nam Đô an bài rất thỏa đáng, bọn họ từng chút từng chút đẩy tiến, tuyệt không vội vàng xao động, hai giờ trôi qua, phần lớn khu rừng đều bị đốt thành tro tàn, có lẽ qua một giờ nữa, sẽ thực sự như Ngô Khánh Vân nói, khu rừng này sẽ cháy thành tro tàn. Thành tích như vậy thực là hiệu suất cao, những người thức tỉnh tham dự lần hành động này cảm thấy thắng lợi đang ngay trước mắt, vào lúc hưng phấn đầy mặt, biểu tình của Ngô Khánh Vân lại ngưng trọng lên, bởi vì người thức tỉnh thanh lý phía trước chỉ là một số người cấp thấp, mà thực vật biến dị trên cấp bốn vẫn chưa xuất hiện, điều này không thể nghi ngờ có chút dị thường. Không đợi Ngô Khánh Vân tỉ mỉ suy tư, giữa trận đột nhiên phát sinh dị biến, liền thấy đội ngũ người thức tỉnh phóng thích dị năng hệ hỏa đứng ở ngoại vi, mặt đất nổi sóng như gợn sóng, mọi người bị biến hóa đột nhiên này làm cho luống cuống tay chân, không đợi bọn họ ổn định thân thể, mặt đất trong nháy mắt rạn nứt, dưới nền đất dâng lên vô số dây mây cành nhánh, cuốn lấy những người thức tỉnh đó, có một số thậm chí trực tiếp bị đâm chết. Những người thức tỉnh bị cuốn lấy đó đột nhiên khô héo, biến thành thây khô, đội ngũ vốn còn đâu vào đấy cũng khống chế không được nữa, bắt đầu hoảng loạn. Một kích đột nhiên của thực vật biến dị, trực tiếp khiến cho hơn năm mươi người thức tỉnh tử vong. Ngô Khánh Vân thấy thế biến sắc, nhiều xúc tua dây mây cành nhánh như vậy xuất hiện, chỉ sợ là hết thảy thực vật biến dị trên cấp bốn đã đồng thời ra tay, bao gồm cả cây thực vật biến dị cấp sáu ẩn núp nhẫn nại rất lâu kia. “Nghe mệnh lệnh của tôi, cấp bốn áp trận, cấp năm ra trận, nhanh chóng thanh lý.” Ngô Khánh Vân ra lệnh một tiếng, không đợi người thức tỉnh khác hành động, hắn đã ra tay đầu tiên. Chỉ thấy thân ảnh hắn khẽ động, liền xuất hiện nơi vùng chiến trường cành nhánh bay lượn kia, hắn ôm lấy cành nhánh nào đó trong đó, hắc viêm trong tay chợt lóe, liền thấy hắc viêm dọc theo cành nhánh nhanh chóng lan xuống dưới nền đất, thời gian mấy hơi thở, mặt đất cách hắn hơn mười mét bắt đầu rung động, sau đó mặt đất trực tiếp khô nứt, một luồng khói đen từ trong đó bốc lên, một vật thể cháy đen khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc này đã không còn dấu hiệu sinh mệnh. Đây là một cây thực vật biến dị cấp bốn, chỉ một chiêu, đã chết dưới hắc viêm của Ngô Khánh Vân. Biểu hiện đắc lực của Ngô Khánh Vân khiến cho tâm thần người thức tỉnh ở đây thoáng ổn định, cục diện vốn còn có chút hoảng loạn lần nữa ổn định lại, người dị năng hệ hỏa cấp thấp nghe theo mệnh lệnh của người thức tỉnh cấp cao, lần lượt né khỏi chiến trường, rời xa cách khu rừng hai trăm mét. Mà đoạn không gian này, lưu lại đều là người thức tỉnh trên cấp bốn, đương nhiên cấp bốn áp trận ở cự ly trăm mét, chỉ có trên cấp năm mới tới gần hạch tâm khu rừng chiến đấu với những thực vật biến dị cấp cao kia. Vì vậy một trận đại chiến thanh thế lớn giữa người thức tỉnh và thực vật chính thức mở màn, Ngô Khánh Vân lại một lần nữa xử lý một cây thực vật biến dị cấp năm, liền thu tay lại, lúc này hắn dùng tinh thần lực của bản thân bắt đầu tra tìm cường giả cấp sáu ẩn tàng trong những thực vật biến dị kia. “A!” Một cường giả cấp năm của căn cứ đột nhiên kêu thảm, ngực của hắn bị một cây xúc tua tráng kiện đâm thủng, sau đó rất nhanh biến thành một thây khô. Chính là nó, thực vật biến dị cấp sáu. Chỉ có cấp sáu mới có thể im hơi lặng tiếng đánh lén một người thức tỉnh cấp năm, đạt được một kích tất sát. Ngô Khánh Vân trực tiếp biến qua, trước khi xúc tua đó sắp sửa lùi về dưới nền đất, một phen túm nó lại. “Chít!” Một tiếng rít kịch liệt vang lên, người thức tỉnh dưới cấp sáu liền cảm thấy đầu chấn động, thế tiến công trong tay thoáng chậm lại, mà những thực vật biến dị kia lại như nhận được thần trợ, hung ác hơn, lần này, trực tiếp khiến cho mấy người thức tỉnh bị thương, thậm chí có một người gần kề tử vong. “Diệt Thiên Cự Long Viêm!” Một luồng khí tức cường đại bốc lên từ trên người Ngô Khánh Vân, toàn thân Ngô Khánh Vân dấy lên một luồng hắc viêm nồng đậm, trực tiếp theo xúc tua kia chui xuống nền đất. . . Sau đó một tiếng rít vang lên thấu triệt chân trời, khiến cho da đầu hết thảy người thức tỉnh ở đây đều tê dại, sau đó liền thấy mặt đất ngoại vi vùng rừng còn sót lại trồi lên, hết thảy cây cối gãy đổ ngả xuống, ở trung tâm, đột nhiên hõm xuống hình thành một cái hố siêu lớn.