Chương 151

Thư ký Tôn nhìn Hà Chiêu Lan hồi lâu không lên tiếng, sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị. Chị ướm lời hỏi: "Hà tổng?" "Hử?" Hà Chiêu Lan hồi thần, gật đầu với thư ký Tôn: "Cô nói tiếp đi." Thư ký Tôn lắc đầu: "Không có gì đâu. Còn một cái nữa là, có thể sắp tới Chu An An không đi làm được, chúng ta có cần chuyển người khác tới văn phòng Tổng giám đốc không?" "Phải xem cô thế nào, nếu cô xử lý được thì không cần." Hà Chiêu Lan bóp sống mũi. "Tôi biết rồi, tôi sẽ xem xét và xử lý." Thư ký Tôn quay người định ra ngoài. "Chờ chút đã!" Đột nhiên Hà Chiêu Lan gọi chị lại. "Vâng?" Thư ký Tôn quay người, ánh mắt dò hỏi nhìn Hà Chiêu Lan. Hà Chiêu Lan không nói cũng không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm một góc bàn làm việc. Sau một lát anh ta mới do dự nói: "Cô... cô hỏi thăm xem Chu An An nằm ở bệnh viện nào đi, chúng ta là đồng nghiệp, nên đến thăm người ta." "Nhất định rồi ạ!" Thư ký Tôn cười cười: "Ngài yên tâm đi. Tôi và trợ lý Lương đã bàn xong chuyện tới thăm cô ấy rồi. Thường ngày Chu An An có mối quan hệ rất tốt với đồng nghiệp, biết cô ấy bị thương kiểu gì cũng rất nhiều người đi thăm." Nghe thư ký Tôn nói thế, Hà Chiêu Lan nhíu mày lại: "Đừng dẫn nhiều người đi quá. Người bị thương cần nghỉ ngơi, đến đông quá ảnh hưởng tới quá trình cô ấy hồi phục." "Vâng! Tôi biết rồi." Thư ký Tôn gật đầu. Chị ngẫm nghĩ, rồi bổ sung thêm: "Hà tổng, còn việc này báo cho ngài nữa. Hình như chuyện của Chu An An là tai nạn cố. Lúc tôi gọi đến người bên kia bảo sắp tới có khả năng cảnh sát sẽ tới đây, mong chúng ta hợp tác với họ." "Cái gì?" Sắc mặt Hà Chiêu Lan run lên: "Ý cô là, cô ấy bị người ta đẩy xuống thang cuốn?" "Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ." Thư ký Tôn lắc đầu. "Ừ, cô ra ngoài đi." Hà Chiêu Lan bực bội xua tay, đuổi thư ký Tôn đi. Sau khi thư ký Tôn rời đi, Hà Chiêu Lan ngẩn người trong văn phòng tới tận trưa. Anh ta biết mình đang không khống chế nổi tâm trạng của mình. Thật ra Hà Chiêu Lan cũng không rõ chính suy nghĩ hiện giờ của bản thân, đủ loại cảm xúc như lo lắng, nghĩ ngợi, khó hiểu, giận dữ đan xen vào nhau, khiến anh ta không biết xử lý ra sao. Chẳng lẽ gần đây áp lực công việc quá lớn nên bị stress? Đúng rồi, chắc chắn là thế! Hà Chiêu Lan tự nói với mình như vậy. Chuyện của Chu An An chỉ là mồi dẫn lửa thôi. Gần đây anh ta áp lực quá nên không khống chế được cảm xúc của mình, chỉ đơn giản như vậy. Nhưng, Chu An An là nhân viên của anh ta, anh ta quan tâm là chuyện bình thường. Dù sao, anh ta đâu phải loại máu lạnh lợi ích là trêи hết đâu. Nhân viên của mình bị thương, về tình về lý anh ta đều không thể ngó lơ được... Tới gần lúc tan việc, Hà Chiêu Lan co giật cánh tay cứng ngắc vì để lâu một chỗ. Anh ta cầm điện thoại trêи bàn lên, bấm một số gọi: "Húc Dương, là tôi đây... Lâu rồi không gặp... Tôi muốn nhờ cậu tra một chuyện..." ............ Lúc Tiền Thiển tỉnh lại thì phát hiện mình bị quấn thành một cái xác ướp. Có lẽ bệnh viện tăng liều lượng thuốc giảm đau nên cô không thấy đau chỗ nào cả, vấn đề duy nhất là không thể động đậy. Cô hơi nghiêng đầu, thấy sắc trời ngoài cửa sổ lờ mờ, cũng không biết là hoàng hôn hay bình minh. Cô không đau lắm, nên chắc không có vấn đề gì nhỉ? Tiền Thiển lạc quan nghĩ, cô cảm thấy mình hơi mệt, đảo mắt lại ngủ thϊế͙p͙ đi. Lần kế tỉnh lại, Tiền Thiển bị đánh thức bởi cơn đâu. Đcmn nữa! Cô chửi bới dữ dội, lúc nãy tỉnh có đau đâu, sao giờ đau dữ vậy nè! Cả người đều đau, đau vcl! Đau chết cô mất! Nếu như xác định thật sự là Dương Di Nhan ra tay đẩy cô, cô nhất định sẽ không tha cho cô ta! Nhớ lại tình cảnh bản thân ngã xuống, Tiền Thiển tức đến nghiến răng, không khỏi hừ ra tiếng. "An An! An An! Em tỉnh rồi à? Đau ở đâu?" Chu Bình Bình tựa đầu nghỉ ngơi trêи giường bệnh lập tức bừng tỉnh, lộ ra đôi mắt khóc đến sưng đỏ. "Mấy giờ rồi ạ?" Tiền Thiển hơi mơ màng. Trước đó cô tỉnh dậy thì thấy sắc trời lờ mờ, bây giờ thì đen kịt một màu. "Sắp tới 1h sáng, em vẫn hôn mê từ lúc rời phòng phẫu thuật, khó chịu ở đâu à em? Nhất định phải nói với chị đấy. Bác sĩ bảo đầu em bị va đập, đầu có choáng váng không?" Chu Bình Bình không dám đụng vào Tiền Thiển, chỉ loanh quanh ở đầu giường, thông qua ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang rọi vào mà chăm chú nhìn cô. Nhìn con mắt sưng đỏ của Chu Bình Bình, Tiền Thiển hơi ngây người. Chẳng lẽ cô nhận định sai, thực ra mình đã suýt chết sau cú ngã đó? Chu Bình Bình phải khóc nhiều tới mức nào mới sưng đỏ cả mắt chứ. "Chị à..." Tiền Thiển nuốt nước miếng nhìn Chu Bình Bình, hơi lo lắng hỏi: "Tình hình bây giờ của em thế nào rồi, có phải sau này đều phải ngồi xe lăn không?" Không trách Tiền Thiển nóng vội được, giờ cả người cô đều đau, hoàn toàn không thể cảm nhận rõ chỗ nào với chỗ nào. "Không có việc gì đâu! Em sẽ ổn mà." Chu Bình Bình cười với Tiền Thiển, ngay sau nụ cười yếu ớt đó nước mắt lại rơi lã chã: "Yên tâm đi, em không sao đâu, chân em không sao, cột sống cổ cũng không sao! Xương sườn chỉ gãy mấy cái chứ không bị lệch vị trí, bác sĩ đã chữa trị xong rồi. Chẳng qua..." Chu Bình Bình hơi do dự nhìn vào mắt Tiền Thiển: "Chẳng qua em gãy tay phải, trêи ngón tay cũng bị gãy hai chỗ, em..." "À!" Tiền Thiển thả lỏng cả người, ngắt lời Chu Bình Bình: "May quá, em còn tưởng mình phải ngồi xe lăn. May thật sự." Cô biết ý mà Chu Bình Bình đang nói tới. Gãy xương ngón tay, gãy xương tay phải, với người trình diễn đàn Cello mà nói, Tiền Thiển biết rất rõ nó có nghĩa là gì. Nhưng vậy thì sao, còn sống là cô đã cảm thấy may mắn rồi... Tiền Thiển ngắm nhìn bốn phía, cô đang ở phòng bệnh thường, hai người bệnh khác chung phòng giờ đang ngủ say, không hề bị tiếng động bên này ảnh hưởng. "Chị, sao giờ này chị còn ở bệnh viện hả?" Tiền Thiển hạ giọng hỏi Chu Bình Bình: "Đã 1h sáng rồi đấy, nhanh bảo anh rể đón chị về đi. Muộn thế này rồi chị phải nghỉ ngơi đi chứ, sáng mai còn phải đi dạy đấy." "Nói linh tinh cái gì đấy!" Chu Bình Bình cũng hạ giọng: "Em bị thương thế này sao chị đi dạy được, đêm nay chị ở đây với em, sáng mai ba sẽ tới thay chị." "Sao vậy được." Tiền Thiển lo lắng: "Sáng mai chị còn đi làm, chị..." "Chị không sao!" Chu Bình Bình ngắt lời Tiền Thiển: "Em đừng lắm lời nữa, nếu không phải kỳ này chị làm chủ nhiệm lớp, không thể xin nghỉ dài hạn thì chị đã xin nghỉ lâu rồi. Em bị thương thế này chị phải đến chăm lo chứ, một mình mẹ không thể xoay xở đâu." "Em không cần ai chăm sóc cả!" Tiền Thiển lập tức trừng mắt uy hϊế͙p͙ Chu Bình Bình: "Em có gãy chân đâu, em rất tốt đấy. Hai ngày nữa là em có thể xuống giường chạy nhảy tung tăng rồi. Em cảnh cáo chị đấy, bắt đầu từ mai chị không cần tới ngủ với em đâu, nếu không em quậy tung rồi ra viện cho chị xem." "An An em..." Chu Bình Bình không nói nên lời trừng mắt nhìn Tiền Thiển, buồn bực cảm thấy từ trước đến nay cứ mỗi lần tranh cãi với em gái là chị không sao thắng nổi. "Em cái gì mà em! Không được tới đây ngủ với em nữa!" Tiền Thiển tỏ vẻ vô cùng dứt khoát. Trong nhà này, chỉ cần là chuyện cô khăng khăng muốn thì không ai khuyên được cô cả.