Chương 138
Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân
07:16 - 01/01/2023
Có thể nói thế lực đứng sau Việt Vương chính là một nút thắt trong lòng của Thẩm Úc, kiếp trước dù y làm việc cho Việt Vương nhưng vẫn chưa từng thật sự tiếp xúc với thế lực đó, nếu tình hình không thật sự khẩn cấp thì dù có nói thế nào thế lực kia cũng sẽ không ra tay.
Ban đầu Thẩm Úc tưởng rằng thế lực đó giúp Việt Vương là vì hắn ta đã cứu tiểu công tử Hà gia, thế nhưng đời này đã xảy ra rất nhiều chuyện khác với đời trước, y cũng biết thêm những bí mật mà kiếp trước y không hề hay biết, vì vậy y cũng có cái nhìn khác về thế lực kia.
Đến cùng thì bọn họ đang nghe theo mệnh lệnh của ai, mục đích của bọn họ là gì, hiện tại y vẫn không có quá nhiều manh mối.
Thương Quân Lẫm vuốt ve bàn tay của Thẩm Úc: "Trẫm vẫn luôn sai Ẩn Long Vệ đi điều tra chuyện của Việt Vương, cũng nhân dịp quyên góp để đụng vào đáy* của đất phong của hắn, còn nữa, đã bắt được người nói với Việt Vương cái câu kia." (Lấy tiền bạc nên biết VV còn bao nhiêu tiền:))
Suy nghĩ của Thẩm Úc lập tức bị thu hút: "Bệ hạ đang nói cái người đã khiến Việt Vương tiếp cận ta và Thẩm Thanh Nhiên kia sao?"
"Không sai, Ẩn Long Vệ đang âm thầm đưa người trở về kinh thành, chắc mấy ngày nữa là tới nơi." Nhắc tới người kia, giọng nói của Thương Quân Lẫm lạnh lẽo hơn vừa nãy rất nhiều.
"Bệ hạ, đến lúc đó đừng quên đưa ta đi gặp hắn." Câu nói kia là thật hay giả, vì sao đối phương lại nói như vậy, Thẩm Úc thật sự rất để ý.
"Trẫm sẽ không quên đâu," Thương Quân Lẫm nâng tay Thẩm Úc lên rồi đưa tới bên môi để hôn, "Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì A Úc cũng chỉ có thể là của trẫm."
Thương Quân Lẫm cũng không để ý đến cái câu "Có được con trai của Thẩm gia là có được thiên hạ" kia, từ đầu đến cuối, người hắn muốn đều chỉ có một mình Thẩm Úc.
"Đương nhiên," Thẩm Úc thuận thế ôm lấy cổ của Thương Quân Lẫm, đuôi mắt y nhếch lên, "Bệ hạ cũng chỉ có thể là của ta thôi."
Ánh mắt của Thương Quân Lẫm hơi trầm xuống, hắn nâng tay đặt lên ót của Thẩm Úc rồi đẩy người về hướng của mình, sau đó lại cúi người hôn lên môi y.
Những lúc A Úc thể hiện ham muốn chiếm hữu hắn, hắn rất thích.
Trong hoàng cung rất ấm áp và yên tĩnh, thế nhưng trong triều lại bắt đầu nổi lên từng cơn sóng lớn.
Sau khi công bố tội danh của Phùng đại nhân, Thương Quân Lẫm đã bãi miễn chức quan và tống tất cả các viên quan liên quan vào ngục, dù mấy người này tham gia nhiều hay ít thì đời này cũng đừng mong có thể quay lại vị trí cũ.
Chuyện này liên lụy tới rất nhiều người, có viên quan bị bãi miễn chức quan thì cũng có vị trí trống, trong triều bớt đi một mạch của Phùng đại nhân nên cục diện được duy trì lâu nay cũng đã bị phá vỡ, tất cả mọi người đều muốn lấy được một chén canh từ nó.
Phùng đại nhân phát triển trong triều nhiều năm nên cấp dưới của ông ta cũng không ít, hầu hết trong đó đều là các đại thần nhị phẩm hoặc tam phẩm*, hiện giờ mấy viên quan đó đã bị tước chức quan mà Thương Quân Lẫm lại chưa bổ nhiệm người khác thay thế, vì vậy bất kể là các gia tộc quyền thế hay là các quan viên không có quyền thế đều đang nhằm vào mấy vị trí đó.
(Chức quan từ Cửu phẩm đến Nhất phẩm, số càng thấp thì chức càng cao.)
Lúc lâm triều, có quan viên đề nghị Thương Quân Lẫm nhanh chóng bổ nhiệm người khác vào vị trí trống, tuy rằng thiếu mấy viên quan trong một thời gian ngắn cũng không ảnh hưởng nhiều tới sự vận hành của triều đình nhưng một ngày không giải quyết nó thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Thương Quân Lẫm cũng biết điểm này, hắn đã âm thầm chọn ra vài người, sau khi triệu tập vài vị trọng thần đến bàn bạc, một vài vị trí đã chào đón chủ nhân của nó, những người được chọn có người có xuất thân quyền thế, cũng có người có xuất thân nghèo khó, một lần nữa, hai bên lại có sự cân bằng vi diệu, bây giờ chỉ còn vị trí ban đầu của Phùng đại nhân là bị bỏ trống.
Vốn dĩ vị trí này được người đến từ gia tộc quyền thế đảm nhiệm, cũng vì điểm này nên các gia tộc vẫn luôn đè đầu những người không có quyền thế, nhưng hiện giờ Nội Các chỉ còn lại một viên quan của các gia tộc quyền thế, vì thế thì khí thế của các gia tộc cũng bị suy giảm rất nhiều.
Hơn nữa Thương Quân Lẫm đã đề bạt rất nhiều người mới lên, hầu hết mấy người này đều từng đạt giải cao trong khoa cử và được điều đi nơi khác, bây giờ mới trở về kinh, sự gia nhập của bọn họ đã đánh sâu vào các thế lực vốn có của triều đình.
"Lần này bệ hạ là người thắng lớn nhất." Thương Quân Lẫm làm chuyện gì cũng chưa từng giấu Thẩm Úc, Thẩm Úc thấy hắn mượn chuyện của Phùng đại nhân để hoàn thành kế hoạch trước dự định nên không khỏi có chút vui mừng.
"Thật ra trẫm cũng không ngờ Phùng Bình Kỳ lại làm ra loại chuyện này."
Phùng đại nhân làm rất nhiều chuyện, lôi một chuyện ra cũng là tội lớn, đủ để tru di cửu tộc, chứ đừng nói đến chuyện ông ta làm ra nhiều chuyện như vậy.
Phùng gia đã xoay quanh kinh thành nhiều năm, thế nhưng vì ông ta, Phùng gia sẽ bị loại khỏi lịch sử tranh đấu của Đại Hoàn, gần như là không còn cơ hội để khôi phục lại như xưa.
Thương Quân Lẫm sẽ không cho bọn hắn có cơ hội này, mà các gia tộc quyền thế khác cũng sẽ không cho.
"Lần này Phùng đại nhân thật sự đã quá cẩu thả." Những người có quyền lên tiếng của các gia tộc quyền thế ở kinh thành tụ tập lại với nhau để bàn xem sắp tới nên làm thế nào.
"Hắn tự hại mình và Phùng gia thì thôi đi, lại còn khiến chúng ta bị liên lụy theo, hiện tại Nội Các đang có chỗ trống mà bệ hạ vẫn không hề có ý định để ai bù vào."
"Nghĩ thử đi, chúng ta đề cử nhiều người như vậy mà bệ hạ vẫn không chịu nhả ra, ý tứ đã rất rõ ràng."
"Chỉ sợ bệ hạ đã chọn được người từ lâu rồi, một ngày Phương Quân- Phương đại nhân còn chưa trở lại thì vị trí đó của Nội Các vẫn sẽ trống thêm một ngày."
Người có thể đi đến ngày hôm nay không ai là kẻ ngốc cả, mấy vị trí khác đã được sắp xếp cả rồi, chỉ còn vị trí ở Nội Các là mãi vẫn không chịu nhả ra, nếu không phải do không hài lòng với những người được đề cử thì cũng chỉ có thể là do đã chọn được người rồi.
Đủ loại dấu hiệu đã cho thấy rằng trường hợp phía sau khả thi hơn.
"Bệ hạ đã muốn đụng vào Nội Các từ lâu rồi, nếu không phải do mãi mà vẫn không có cơ hội thì các ngươi nghĩ hắn sẽ để mặc chúng ta đè đầu cưỡi cổ hắn lâu như vậy sao.
Mọi người đều biết tính tình của bệ hạ thế nào mà, như cái chuyện để nữ tử vào triều làm quan ấy, hai vị Phùng và Đoạn đại nhân không chịu nhả ra thì thế nào, hắn có thể ra tay từ mặt khác, ép cho người ta không thể không nhả ra."
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ trơ mắt nhìn vị trí này bị người khác cất vào túi sao?"
"Nếu không thì còn có thể làm gì bây giờ? Phùng gia có quan hệ rộng, trước khi xảy ra chuyện này, có rất nhiều gia tộc thân thiết với bọn họ, hiện tại tự lo cho mình còn không xong nói gì đến việc phản kháng bệ hạ?"
Lời này vừa được thốt ra, trong phòng lại rơi vào sự an tĩnh ngắn ngủi, chính gia tộc của bọn họ cũng thân với Phùng gia, sơ hở một cái là bị liên lụy.
Có thể bảo đảm rằng mình không bị xử lý luôn là may rồi, nào còn tâm tư để làm loại chuyện khác.
"Lần này có thể đạt được mục đích dễ như thế cũng là nhờ vào việc Phùng gia có sức ảnh hưởng rất lớn." Sau giờ Ngọ, Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc cùng ngồi nghỉ ngơi ở trên đình hóng gió và nói chuyện trên triều, Thương Quân Lẫm nói.
"Bệ hạ đang nổi nóng, ai dám tới để tìm rủi ro cơ chứ," Thẩm Úc cười khẽ, "Bọn họ tự biết thân biết phận như vậy cũng tiện cho bệ hạ làm việc."
So với những quyền lợi không thể xác định được thì các gia tộc coi trọng sự an toàn của bản thân hơn.
"Hình Bộ đã hỏi được rất nhiều thứ, thế nhưng trước sau gì Phùng Bình Kỳ cũng không chịu nói về chuyện mình đã hợp tác với kẻ địch, dù có hành hạ như thế nào đi nữa thì ông ta vẫn một mực khẳng định rằng ông ta cũng không biết gì về việc này." Thương Quân Lẫm vuốt ve chén trà trong tay, trong mắt chứa vẻ âm trầm.
"Bệ hạ tin vào lời ông ta nói sao? Phùng đại nhân hợp tác với đám người ở Túc Bắc từ trước đến giờ mà chỉ làm mỗi chuyện này thôi sao?" Thẩm Úc hỏi.
"Vấn đề không phải là trẫm có tin hay không mà trẫm cần biết đáp án để xác định vài chuyện, nếu hắn và Bắc Mạc thật sự hợp tác với nhau thì triều đình cần nhanh chóng chuẩn bị."
Thương Quân Lẫm không nói cho Thẩm Úc biết chuyện bởi vì Phùng đại nhân dám hại Thẩm Úc nên ông ta đã được Hình Bộ "Chăm sóc đặc biệt", khả năng ông ta nói dối không cao nhưng cho dù chỉ có một phần vạn khả năng ông ta đang nói dối thôi thì cũng không thể để nó xảy ra.
Bắc Mạc và Đại Hoàn kết thù với nhau đã lâu, nếu bọn họ thật sự hiểu rõ triều đình của Đại Hoàn như lòng bàn tay thì quả thật, không thể tưởng tượng được hậu quả của nó.
Triều đình cũng không hành động trong âm thầm nên dân chúng cũng cảm nhận được gì đó, vì vậy biểu cảm của bọn họ cũng không còn nhẹ nhàng như trước.
Sau khi đám Phùng đại nhân bị bắt, triều đình đã thông qua Dân Báo để báo cáo cho dân chúng biết chuyện các viên quan của Túc Bắc thông đồng với địch.
"Trời đánh, kẻ cướp đồ cứu tế đi thế mà lại không phải là bọn cướp mà lại là mấy viên quan cấp cao của Túc Bắc sao? Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?"
"Nếu không có bệ hạ thì bây giờ Túc Bắc chưa chắc vẫn còn là của Đại Hoàn, mấy viên quan đó sinh ra ở Đại Hoàn lớn lên ở Đại Hoàn, chẳng lẽ bọn họ không biết tình hình của Túc Bắc vào năm đó, khi bị xâm chiếm sao?"
"Sao bọn họ có thể không biết được chứ, chẳng qua bọn họ không muốn quản sự sống chết của dân chúng mà thôi, nếu không thì vì sao Túc Bắc gặp hạn mà bọn họ lại nghĩ trăm phương nghìn kế để giấu? Chỉ lo mình không được hưởng thụ, thật đúng là không biết bọn họ là thứ gì nữa!"
"Giết chết bọn họ luôn cũng đã để cho bọn họ được lời rồi, ta nói này, cái loại thông đồng với địch bán nước như thế này thì cần phải băm thành hàng trăm mảnh!"
"Hèn gì ngày đó lúc xử tử bọn họ, Túc Bắc hạn hán lâu ngày lại có mưa, quả nhiên là đến cả trời cao cũng nhìn không vừa mắt, người vừa chết mà trời đã mưa."
"May mà bệ hạ của chúng ta nhìn thấu mọi việc, phái Phương đại nhân qua đó để vạch trần bọn họ."
"Bệ hạ quả nhiên là người một lòng vì dân, mấy thứ đồ lấy từ trong phủ của các tham quan cũng không được đưa vào kho bạc mà được để lại cho Túc Bắc hết."
Vì chuyện của Phùng đại nhân tạm thời vẫn chưa có kết luận nên vẫn chưa công bố ra bên ngoài.
Từ nhà đến phố, tất cả đều đang nói về chuyện của Túc Bắc.
Lúc trước, sau khi được Thẩm Úc chỉ dẫn, gánh hát đã sáng tác ra một vở kịch mới về Túc Bắc, sau khi để Thẩm Úc xem qua, bọn họ bắt đầu biểu diễn vở kịch ở kinh thành.
"Vị bầu gánh này cũng thật biết nắm chắc cơ hội." Sau khi Thẩm Úc đọc xong kịch bản gánh hát trình lên liền cảm thán.
Thương Quân Lẫm đang phê đống sổ con nghe thế liền nhìn thoáng qua rồi nói: "Đây là đang dựa vào vở 《 Quy Xuân Ký 》 kia của ngươi mà viết nhỉ, quả thật là một người thông minh."
Câu chuyện xưa trong vở kịch kia cũng căn cứ vào mọi việc xảy ra ở Túc Bắc nhưng cũng sẽ không giống hoàn toàn, chỉ là mỗi khi xem nó, người xem sẽ không nhịn được mà tự hỏi về chuyện của Túc Bắc.
Thẩm Úc xem xong đem kịch bản liền đưa cho Mộ Tịch: "Ngươi nói với bọn họ rằng có thể dàn dựng nhưng phải nhớ là có một vài chỗ không thể đi quá giới hạn."
Mộ Tịch nhận lệnh rồi rời đi.
"A Úc cảm thấy hứng thú với mấy thứ này sao?" Thương Quân Lẫm dừng bút, tò mò hỏi.
"Không có, chỉ là người ta đưa tới nên cũng xem qua một chút mà thôi." Thẩm Úc quả thật không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này.
"Đúng rồi, bệ hạ có biết gì về quân linh không? Hình như hai ngày trước nó nở hoa rồi."
"Là cái cây Cố thái y đưa tới kia sao?" Thương Quân Lẫm cũng rất để ý tới cái cây được Thẩm Úc đặc biệt chăm sóc dù cái cây đó là do người khác đưa tới.
(Tại ngoài cái cây này ra TU chỉ chăm mấy cây ổng đưa)
Vừa lúc Thương Quân Lẫm đã sắp xử lý xong mọi việc nên Thẩm Úc muốn đi xem cùng hắn.
Mới vừa tới gần mà đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, đi vào trong rồi Thẩm Úc mới phát hiện sau mấy ngày, nụ hoa đã nở rồi.
Hoa rất nhỏ, tuy rằng đã nở nhưng cũng chỉ lớn bằng một đầu ngón tay, cánh hoa nở chồng chất lên nhau, lớp ngoài là màu xanh nhạt, càng vào trung tâm thì lại càng trắng hơn, là màu trắng như ngọc.
Thẩm Úc còn chưa từng thấy bộ dạng nở rộ hoàn toàn của "Quân linh", bây giờ thấy thế hô hấp của y cũng chậm lại.
"Thật đẹp."
"A Úc chăm sóc cho nó rất tốt." Thương Quân Lẫm nhìn hoa xong lại dời mắt về phía Thẩm Úc.
"Quân linh" là một loại thực vật rất khó nuôi sống, Thương Quân Lẫm không biết Cố thái y kiếm được cái cây này từ chỗ nào và vì sao lại đưa nó cho Thẩm Úc nhưng nhìn thấy Thẩm Úc vui vẻ vì hoa nở, trong lòng hắn cũng hơi ngứa ngáy.
"A Úc rất vui sao?"
Thẩm Úc quay đầu lại nhìn về phía Thương Quân Lẫm, trong mắt y vẫn còn sự kinh ngạc chưa kịp rút đi: "Chỉ là ta không ngờ hoa lại nở đẹp như vậy."
Tuy rằng không nổi bật và diễm lệ như những loài hoa khác nhưng lại có vẻ đẹp thanh lịch đến cực hạn, đó cũng là một vẻ đẹp không thể bỏ qua, mà Thẩm Úc lại thích tất cả những thứ tốt đẹp.
"Nếu A Úc thích thì trẫm sẽ sai người tìm thêm vài cọng cho A Úc." Thương Quân Lẫm nâng mặt của thanh niên lên rồi hôn lên cặp mắt còn sáng hơn cả sao trời kia.
.