Chương 7: Sụp đổ
Nghiện Thuốc Lá Và Mèo Hoang
06:04 - 12/05/2023
Nhưng hắn sẽ không vì chuyện này mà từ bỏ người hắn yêu nhất.
/;✩‷-═\
Thẩm Việt và Thẩm Quân Hạo im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó hắn nói với Lý Y Linh, “Mẹ, sao điện thoại con lại ở chỗ mẹ vậy?”
“Thằng bé này, lúc đi không cầm theo, mẹ cất giúp con đấy, vừa nãy có người gọi, con qua xem là ai?” Lý Y Linh ngọt ngào đáp.
Thẩm Việt thấy bà không hỏi tội, ngược lại còn trêu ghẹo, bèn cúi đầu mở điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Ninh Nặc Kỳ, ngoài ra còn có năm sáu tin nhắn. Hắn nhanh chóng đọc lướt qua, Ninh Nặc Kỳ gửi mấy bức ảnh chụp bữa ăn tất niên đầy màu sắc cho hắn xem, cuối cùng còn kèm theo một dòng: Khi nào rảnh thì gọi lại, uống rượu hút thuốc vừa thôi, cẩn thận em tẩn anh một trận đấy.
Đáy mắt Thẩm Việt hiện lên tia ấm áp, hắn quay đầu nói với Lý Y Linh, “Là bạn con ạ.”
Lý Y Linh nhìn chằm chằm Thẩm Việt, mang theo ý cười, “Thế con mau gọi lại đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Thẩm Việt về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bấm điện thoại.
Kết nối hoàn tất, chất giọng trong trẻo của Ninh Nặc Kỳ truyền đến, “Alo?”
“Ninh Ninh, anh vừa về đến nhà, nói chuyện với mọi người một lát nên không để ý điện thoại.”
“Không sao, em biết anh bận mà, đã ăn cơm chưa?” Ninh Nặc Kỳ hỏi.
“Vẫn chưa, mẹ anh còn đang nấu.” Thẩm Việt nói.
“Lúc nãy em ăn cơm với mấy bà dì tám đó, đầu bị ồn tới choáng luôn,” Ninh Nặc Kỳ phàn nàn, “Hỏi em có bạn gái chưa, định khi nào kết hôn, phiền chết mất thôi. Em nhịn lắm mới không nói thẳng cho họ biết là em chẳng có bạn gái nào cả, nhưng em có bạn trai, kích thước còn cực lớn nữa.”
Thẩm Việt lên tiếng, “Cái gì cực lớn cơ?”
“Anh hỏi cái gì kích thước lớn hả? Hôm trước anh làm em giờ vẫn còn đau đây này—— em thấy vật kia của anh cũng chẳng có tác dụng gì, sao không cắt ra đem hiến cho nhà nước làm nghiên cứu khoa học đi chứ.”
“Hiến của anh rồi thì em dùng cái gì? Hả?” Thẩm Việt cười tủm tỉm hỏi.
“Em mới không cần,” Ninh Nặc Kỳ lạnh lùng nói, “Đến lúc đó dùng của em là được.”
Thẩm Việt nghe thế thì đứng thẳng, thật lâu sau mới nhịn không được nở nụ cười, “Ninh Ninh, thật ra anh cũng bị người lớn hỏi chuyện tình cảm.”
“Vậy anh nói sao?”
“Anh nói anh có đối tượng rồi, ở thành phố S, nhỏ hơn anh một tuổi.” Thẩm Việt đáp.
Ninh Nặc Kỳ hơi sửng sốt, “Anh không sợ bọn họ dò hỏi tới cùng à?”
“Cứ hỏi đi, cùng lắm thì anh dắt em bỏ trốn. Dù sao cả đời này anh chỉ thích mình Ninh Nặc Kỳ thôi.” Thẩm Việt như đang nói đùa, nhưng sự chân thành trong hắn có vẻ đã bị lay chuyển.
Ninh Nặc Kỳ không vội đáp lời, khẽ mím môi. Cậu luôn rung động trước những chi tiết nhỏ bé tuy vụng về nhưng vô cùng tha thiết của Thẩm Việt.
Vừa định mở miệng, cậu đột nhiên nghe thấy ở đầu dây bên kia truyền đến một trận ồn ào.
Lý Y Linh rướn người đứng trước cửa, định lao vào phòng thì Thẩm Quân Hạo đã nắm chặt lấy cánh tay bà.
“Mẹ… đừng vội,” Thẩm Quân Hạo thấp giọng nói, “Mọi người còn ở bên ngoài.”
Lý Y Linh run tay chỉ vào Thẩm Việt, “Nói lại lần nữa, là ai…”
“Đó là ai!”
/;✩‷-═\
“Thẩm Việt… nói cho mẹ biết, con đang hẹn hò với ai?”
Lý Y Linh tựa vào bàn chống đỡ thân mình, trong tay nắm chặt điện thoại của Thẩm Việt. Thẩm Hưng Xuyên ngồi bên cạnh bà, mặt tái mét nhìn chằm chằm Thẩm Việt đang đứng đối diện ông.
Cho dù Thẩm Việt có cao lớn tới đâu, thì khi đứng trước mặt ba mẹ vẫn là một vãn bối. Tay hắn nắm chặt thành quyền, mím chặt môi không nói lời nào, cụp mắt nhìn xuống đất.
Thẩm Hưng Xuyên vỗ mạnh một cái lên bàn sách gỗ lim, phát ra tiếng vang lớn, “Hỏi mày đấy, là ai!”
Vẻ mặt Thẩm Quân Hạo căng thẳng, anh lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa phòng sách lại. Anh tựa lên cánh cửa hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng tỏ ra thật thoải mái.
“Họ có chút việc cần làm,” Lúc này anh buộc phải trở nên hiểu chuyện, tươi cười chào họ hàng bên ngoài, “Chúng ta ăn cơm trước nhé.”
Thẩm Việt vẫn không lên tiếng. Ba mẹ đã biết những gì họ nên biết, hắn cảm thấy mình không còn gì để nói.
“Không chịu nói à? Mày nghĩ tao không làm gì được mày hả?” Thẩm Hưng Xuyên quát.
Lý Y Linh chậm rãi ngước mắt nhìn Thẩm Việt, trong đó tràn đầy bi thương cùng khẩn thiết.
Bà không tin.
Chỉ cần Thẩm Việt nói bà nghe nhầm, bà sẽ không truy cứu nữa. Năm nay họ hàng đều đến đông đủ, trong nhà dán rất nhiều giấy đỏ, hương vị ngày Tết nồng đậm hơn mọi năm. Bà làm rất nhiều món ngon, có cả thịt thỏ nấu nấm, Thẩm Việt và Thẩm Quân Hạo đều rất thích ăn.
Con trai bà tốt như thế, sao có thể là đồng tính luyến ái?
Lý Y Linh bỗng nhớ tới tháng trước Ninh Dật Phỉ có đăng trên vòng bạn bè bài chúc mừng sinh nhật Ninh Nặc Kỳ, thế là lấy điện thoại của mình ra xem ngày tháng hôm đó.
0108.
Đầu ngón tay bà run rẩy, mở màn hình điện thoại Thẩm Việt. Bà rõ ràng không tin, nhưng vẫn chậm rãi nhập bốn con số trên bảng mã PIN.
Điện thoại được mở khóa.
Bà suy sụp hét một tiếng, đập điện thoại xuống nền đất.
“Thẩm Việt… nói cho mẹ biết, mẹ đối xử với con không tốt chỗ nào? Mẹ với ba đã làm gì con!” Lý Y Linh hoàn toàn mất trí, bà lảo đảo đi đến trước mặt Thẩm Việt, túm lấy cánh tay con trai mình, điên cuồng gào lên, “Tại sao con lại cùng một người đàn ông ở bên nhau? Hả? Con nói đi?”
Hai mắt bà mở to, dòng lệ chảy qua nếp nhăn nơi khóe mi, hòa vào phấn mắt và lớp nền, dồn xuống cằm, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
“Con xin lỗi.” Cuối cùng Thẩm Việt cũng mở miệng.
“Nhưng con thích em ấy, không thể thay đổi.” Hắn tiếp tục nói.
Thẩm Hưng Xuyên đứng dậy, tát mạnh vào mặt hắn.
Ông dùng lực rất lớn, Thẩm Việt nghiêng ngả, trong miệng bị răng cắn rách, từ khóe môi trào ra ít máu đỏ tươi.
“Thẩm Việt,” Thẩm Hưng Xuyên nghiêm mặt nói với hắn, “Mày không biết xấu hổ, Thẩm gia chúng tao còn cần mặt mũi.”
Thẩm Việt nghe thế thì nhìn ông.
Hắn là kiểu người ăn mềm không ăn cứng. Hắn có thể vì bà và mẹ mà mềm lòng hàng ngàn lần, nhưng tuyệt đối sẽ không gục ngã trước những lời mắng chửi của ba.
Giữa hắn và ba luôn có một khoảng cách. Trái cực hút nhau, mà cùng cực thì đẩy. Là một con sư tử chưa trưởng thành, hắn đã có được sự uy nghiêm và năng lực của Thẩm Hưng Xuyên, đồng thời thừa hưởng tính cách cứng rắn và bướng bỉnh từ ông. Hắn cố gắng xây dựng mối quan hệ với gia đình, vào những ngày lễ cùng cả nhà đoàn viên, nhưng lại hết lần này đến lần khác bị Thẩm Hưng Xuyên dùng một gáo nước lạnh dội tắt mọi sự hào hứng.
Thẩm Việt nhẹ giọng mở miệng, “Vậy con không làm người Thẩm gia nữa.”
Mặt hắn không chút cảm xúc, nhìn thẳng Thẩm Hưng Xuyên.
Thẩm Hưng Xuyên giơ tay, lại tát hắn thêm cái nữa.
“Mày thấy cánh của mày cứng cáp lắm phải không?” Ông nói, “Thấy mình đầu đội trời chân đạp đất rồi, muốn làm gì thì làm hả?”
“Là ba nói mà. Ba thấy con ghê tởm, cho nên con sẽ không làm bẩn cửa chính nhà họ Thẩm.” Thẩm Việt trả lời.
Hắn mím chặt môi, so với Thẩm Hưng Xuyên thì hắn cao hơn nửa cái đầu, nhìn qua rất kiên cường không sợ hãi.
“Được lắm,” Khóe mắt ông như muốn nứt ra, “Cút ngay cho tao.”
“Đợi đã——” Lý Y Linh nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
Bà ngước mắt nhìn Thẩm Hưng Xuyên, giọng nghẹn ngào, “Tết tới nơi rồi, anh bảo thằng bé nên đi đâu đây?”
“Mặc kệ nó chui vô xó nào, Thẩm gia chúng ta không chứa chấp loại nghiệp chướng này.” Thẩm Hưng Xuyên thẳng thừng.
“Thẩm Việt,” Lý Y Linh lại nhìn hắn, “Nói với mẹ đi, con ở cùng người tên Ninh Nặc Kỳ kia bao lâu rồi?”
“Hơn bốn năm ạ.” Thẩm Việt đáp.
Lý Y Linh xót xa cười một tiếng, “Bảo sao… mẹ thắc mắc đang yên đang lành con đi xăm mình làm gì… Đó giờ con không hút thuốc uống rượu, chứ đừng nói đến học bọn côn đồ xăm trổ. Có phải đều là Ninh Nặc Kỳ dạy con không?”
“Nó có cái gì tốt hả?” Lý Y Linh không tin, “Sao con lại đi quen đàn ông? Con nói cho mẹ biết, là nó ép con đúng không?”
Thẩm Việt trả lời ngắn gọn, “Không phải.”
Lý Y Linh cam chịu lắc đầu, “Thẩm Việt… Mẹ biết con là đứa trẻ hiểu chuyện, mẹ biết mà. Không sao đâu, nha, không sao cả—— bây giờ con tách nó ra đi, mẹ sẽ coi như không biết gì…”
Thẩm Việt bị vẻ mặt đau khổ của Lý Y Linh giày vò đến trái tim như muốn nhỏ máu, nhưng hắn sẽ không vì chuyện này mà từ bỏ người hắn yêu nhất.
“Mẹ,” Thẩm Việt nhẹ nhàng nói, “Con yêu em ấy, con sẽ không chia tay đâu.”
Thẩm Hưng Xuyên sắp bị chữ “yêu” này làm cho phát điên—— ông chỉ thấy trong cổ họng dâng lên một cảm giác vô cùng buồn nôn.
“Cút! Mày cút ngay cho tao!” Thẩm Hưng Xuyên giận dữ gầm lên.
Tiếng quát xuyên qua cửa gỗ truyền đến tai người bên ngoài. Tiếng trò chuyện ồn ào bỗng nhỏ hẳn đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
Tay cầm ly rượu của Thẩm Quân Hạo cứng đờ, ngay sau đó liền khôi phục trạng thái bình tĩnh như thường.
Tai Chu Bích Hoa không tốt, nhưng bà vẫn nghe được tiếng động. Bà nội khàn giọng hỏi, “Ba người đó không ra ăn cơm tất niên, ở trong kia làm cái gì thế?”
Thẩm Quân Hạo gật đầu với một nụ cười méo mó, “Thật là, cháu cũng không biết sao họ lại cãi nhau vào ngày Tết thế này nữa, khiến mọi người chê cười rồi. Để cháu qua xem họ, xin lỗi các vị trưởng bối nhiều ạ.”
Vừa đứng dậy rời khỏi bàn ăn, anh lập tức lạnh mặt bước nhanh về phòng sách.
Thẩm Quân Hạo thật sự đã rất cố gắng. Anh ra sức khuyên Lý Y Linh đừng nghe lén Thẩm Việt nói chuyện, thậm chí còn cố ý vào bếp dập lửa, tìm lý do để Lý Y Linh mau chóng rời khỏi phòng Thẩm Việt.
Phải làm gì bây giờ?
Anh có những ham muốn cá nhân, nhưng phần lớn là dành cho anh trai mình. Hắn muốn giấu bí mật ấy suốt đời, sao có thể bị lộ nhanh như vậy?
Anh vừa đi tới thì cửa phòng sách đã bị đẩy mạnh ra. Thẩm Quân Hạo vì vội vàng chạy đến đây nên còn thở hổn hển, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Việt.
“Anh…” Thẩm Quân Hạo gọi.
“Nó không phải anh con!” Giọng nói Thẩm Hưng Xuyên tràn đầy tức giận, từ phía sau Thẩm Việt truyền đến, “Con không có người anh như vậy, ba cũng không có đứa con này!”
Trên bàn ăn lạnh ngắt như tờ. Cơm Bát Bửu và canh gà nóng hổi tỏa sương trắng mờ ảo, trên đèn đóm treo những chiếc đèn lồng bằng giấy khẽ đung đưa, phát ra ánh sáng đỏ rực. Mọi thứ hài hòa và đẹp đẽ như thế, nhưng vào lúc này lại trông buồn cười đến lạ.
Chu Bích Hoa nghe tiếng thì đứng dậy, lập tức được người bên cạnh đỡ lấy.
“Có chuyện gì thế?” Bà được ai đó dìu đi, chống nạng run run bước về phía bốn người.
Thẩm Hưng Xuyên cười lạnh, “Cháu ngoan của mẹ đây, nó là thằng khốn không biết liêm sỉ.”
Thẩm Việt nghiến răng nhìn chỗ khác. Hắn không sợ Thẩm Hưng Xuyên nổi giận, không sợ Lý Y Linh rơi nước mắt, cũng không sợ mọi người chê cười, hắn chỉ sợ bà nội đau lòng, tràn đầy thất vọng về hắn.
Chu Bích Hoa nhíu mày, “Nó… Nó làm cái gì?”
Thẩm Hưng Xuyên không trả lời, mà lớn tiếng nói với những người có mặt tại đây, “Giao thừa hôm nay đáng lẽ phải là một đêm gia đình đoàn viên. Chỉ tại đứa con trai mà Thẩm Hưng Xuyên tôi nuôi nấng suốt hai mươi ba năm qua, lại là nghiệp chướng quấn lấy đàn ông! Tôi, Thẩm Hưng Xuyên vốn là người hẹp hòi, tức giận đến thế này thật sự làm trò cười cho mọi người rồi. Từ giờ trở đi——”
Thân thể Chu Bích Hoa bỗng run lên, trợn mắt ngoác mồm ngã vào lòng người kế bên.
Thẩm Việt lập tức đè xuống kiêu ngạo, kinh hô một tiếng, “Bà nội.”