Chương 3: Hiện tượng siêu nhiên

Ngay khi tôi cầm vào tấm thẻ màu đen này, cùng lúc đó trước mắt tôi bỗng hiện lên một dòng chữ, bên tai cũng có thanh âm nhắc nhở. Nội dung là bảo tôi dùng tấm thẻ này đi bắt một động vật và ký khế ước với nó để nó trở thành sủng thú của bản thân, còn tôi sẽ trở thành một ngự thú sư. *Sủng thú: cùng nghĩa với thú cưng nhưng nghe thú cưng hơi yếu đuối nên mình sẽ cứ giữ từ sủng thú, ai thấy khó chịu thì có thể bình luận để mình thay đổi Ban đầu tôi vốn cho mình là đang nhận được một kỳ ngộ nào đó và trở thành nhân vật chính như trong các bộ truyện tiểu thuyết. Nhưng mọi chuyện căn bản không đơn giản như vậy. Ngay khi tôi dựa theo hướng dẫn của tấm thẻ để hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, sau đó tôi lại bị đưa đến một địa phương vô cùng nguy hiểm, ở đó có dã thú ở khắp nơi, tôi suýt chút nữa đã phải mất mạng! Sủng thú vì muốn bảo vệ cho tôi nên đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, bệnh viện thú cưng gần đó căn bản không có cách nào cứu chữa, bác sĩ cũng không biết được nó đang gặp loại bệnh gì, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi có cảm giác rằng sinh mệnh chúng tôi đang được liên kết với nhau, nếu như thú cưng của tôi chết đi thì khả năng cao trên người tôi cũng sẽ xảy ra chuyện không ổn." Ngoại trừ đoạn văn miêu tả, chủ nhân bài viết còn đăng kèm một bức ảnh. Đó là một con mèo cỡ lớn, thân thể như đang bị hóa đá, đôi mắt đã bị đâm nát, đồng thời còn mất đi một chân. Bộ dáng của nó trông vô cùng thê thảm, cả người chảy ra đầy máu màu xám, vết thương nhìn rất kỳ lạ. Phương Lan tỏ ra nghiêm túc, nói: "Xem xong chưa ?" "Ừm." Lộ Nhiên khẽ gật đầu. Phương Lan cả giận nói: "Vết thương đó nhìn có vẻ không đúng lắm, có lẽ bức ảnh đó đã bị photoshop rồi. Tôi nghi ngờ người này... là một kẻ ngược đãi động vật." Một câu chuyện vớ vẩn đầy lỗ thủng cũ rích như vậy rất có thể chỉ là một chiêu trò để gây sự chú ý của đối phương, nhưng bịa chuyện cũng quá giả đi! Nghĩ mình là "người được chọn" sao? "Đúng vậy!" Lộ Nhiên hùa theo Phương Lan. Có rất nhiều người cũng đang nghĩ như vậy, ánh mắt hắn thì vẫn đang dính trên màn hình điện thoại di động. Thoạt nhìn qua thì bài viết này rất giống thủ đoạn của những kẻ thích ngược đãi động vật đăng lên để thu hút sự chú ý. Tuy nhiên Lộ Nhiên hiện giờ lại khá nhạy cảm với những loại tin tức kiểu như này. Hiện tượng siêu nhiên ư? Trước mắt hắn lập tức hiện ra một hình ảnh, chính là cảnh tượng thành phố bị vô số quái thú xâm lấn... Lại nhớ tới giấc mơ kia rồi... Lộ Nhiên thầm thở dài. Thật ra Lộ Nhiên cực kỳ để tâm đến những tin tức về siêu nhiên như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn có một bí mật không muốn người khác biết. Hắn gần đây đã có thể nghe thấy được "suy nghĩ" của các sinh vật không phải con người, nói đơn giản hơn chính là nghe hiểu được tiếng của động vật, có thể tiến hành trao đổi cùng động vật thông qua năng lực đặc biệt thần giao cách cảm. Hắn đột nhiên có được siêu năng lực này từ hai năm trước. Ngay từ đầu hắn vẫn chưa thể sử dụng thành thạo nó, nhưng sau khi trải qua việc luyện tập hàng ngày, bây giờ hắn đã có thể nghe được thanh âm của rất nhiều loài động vật khác nhau. Hắn có thể dự đoán được thời tiết, đạt được chức quán quân của cuộc thi đấu côn trùng ở thành phố Lục Hải đều là nhờ vào siêu năng lực này. Mà xuất hiện cùng lúc với siêu năng lực này là một giấc mơ vô cùng kỳ lạ. Cứ cách một thời gian, hắn sẽ lại mơ tới cảnh tượng thành phố hắn đang sống bị các loại quái thú xâm lấn, bản thân hắn cũng chết thảm trong đó, sau đó bừng tỉnh dậy. Ban đầu Lộ Nhiên cũng đã đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng cũng không kiểm tra ra đó là bệnh gì gì. Nhưng có một điều mà hắn có thể chắc chắn chính là bản thân hắn không hề bình thường. Bởi vì bản thân không bình thường, cho nên Lộ Nhiên cảm thấy cái thế giới này nhất định cũng có chỗ nào đó không bình thường. Chẳng qua đã lâu như vậy rồi nhưng hắn chỉ phát hiện ra mỗi bản thân mình là thứ kỳ lạ duy nhất. Cho dù ở trên mạng thường xuyên nhìn thấy một vài câu chuyện siêu phàm hay lời đồn quỷ dị, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể chứng minh được gì, cứ như thể tất cả đều là bịa ra. Lần này, tuy rằng ngay từ đầu Lộ Nhiên đã rất nghiêm túc xem xét, nhưng mà ngay sau đó hắn đành phải lắc đầu. Đã nhiều lần quá rồi, hắn sẽ không tin mấy câu chuyện bịa đặt vớ vẩn này nữa. Cái thế giới này vẫn còn khá khoa học... "Ăn cơm trước đi." Đúng lúc này, người phục vụ rốt cuộc đã mang đồ ăn ra. Thấy thế, Lộ Nhiên liền để điện thoại di động xuống và ngồi ăn với Phương Lan. Thật ra bức ảnh vừa rồi thực sự rất máu me. Nhưng Phương Lan nhìn thấy nó lại không hề cảm thấy khó chịu, chỉ có thể nói là không hổ danh con nhà nòi của gia đình thú y.