Chương 86: Thiêng liêng 2

Lục Minh nhẹ nhàng lên tiếng, chưa đợi Sargeras phản ứng lại, tàu chiến đã đi ngang qua du thuyền của hội Phục sinh. Trên tàu chiến hiện ra gương mặt đẹp trai của Cao Nghĩa Thịnh, anh ta giơ tay cười với Lục Minh, ở trước mặt Sargeras, làm ra động tác “mời” với Lục Minh. Lục Minh thấy thế, khụy gối nhảy ra khỏi du thuyền, lúc người đang ở giữa không trung, tàu chiến của cục An ninh đột nhiên vung ra một sợi dây thừng, sợi dây bay tới, quấn chặt lấy phần eo của Lục Minh như một sinh vật giống, kéo Lục Minh vào Hi Vọng lên tàu chiến. Sau khi đứng vững, Lục Minh quay đầu lại nhìn Cự Thạch và Sargeras đang trừng mắt há miệng, một giọng nói trong trẻo vang lên từ miệng của Lục Minh. “Sự phó thác đó tôi nhận rồi, Cự Thạch, xin hãy nói lại với Sargeras, nếu như tôi có thể lấy được thứ đồ mà các người yêu cầu, và trong trường hợp thứ đồ đó không có giá trị sử dụng gì to lớn đối với tôi, đối với cục An ninh, thì tôi sẽ ưu tiên thực hiện giao dịch với các người.” “Nếu như chuyện thành rồi, tôi sẽ liên lạc lại với các người…” Cao Nghĩa Thịnh ở bên cạnh lớn tiếng nói bổ sung. “Dùng kênh của cục Anh ninh.” Cho đến khi tàu chiến hoàn toàn đi qua du thuyền, Cao Nghĩa Thịnh mới quay đầu lại hỏi nhỏ. “Cậu đùa bọn họ đấy à? Không ngờ rằng một Tử Thần mắt to mày rậm như cậu cũng biết nói đùa như vậy.” Mấy tiếng trước, sau khi Cao Nghĩa Thịnh nhận được tin nhắn của Lục Minh đã lập tức đoán ra Lục Minh muốn chơi Sargeras một vố. Mà bây giờ những lời Lục Minh nói liên quan đến giao dịch, theo Cao Nghĩa Thịnh thấy thì độ đáng tin cậy không được cao lắm. Lục Minh lại lắc đầu. “Tôi nói được làm được.” “Hơn nữa, sự phó thác rất thiêng liêng.” Nói xong, Lục Minh nheo mắt lại, giữa khe mắt phóng ra luồng sáng lạnh lẽo. Hắn nhìn lối vào phó bản Chung Sản Giả đang càng lúc càng gần, trong chốc lát, lại nói lại những lời lúc nãy với một ngữ khí chắc nịch. “Sự phó thác rất thiêng liêng.” Giọng nói ma quỷ không dễ nhận ra vang lên trong đáy lòng. Ánh mắt Lục Minh đột nhiên lạnh đi vài phần. Hắn quay đầu nhìn về phía Cao Nghĩa Thịnh. “Còn bao lâu nữa?” “Tám phút. Sau tám phút nữa, lối vào phó bản Chung Sản Giả sẽ tạm thời bị đóng lại.” Cùng một lối vào phó bản, khoảng chênh lệch của tiến độ nhiệm vụ giữa hai lần là một tiếng. Lúc lối vào phó bản có thể sử dụng, bắt đầu tính từ người chơi đầu tiên tiến vào phó bản, người chơi tiến vào phó bản trong mười phút, đều sẽ được chia vào cùng một tiến độ phó bản - tiền đề là chưa đạt đến giới hạn dung nạp người chơi tối đa của phó bản, người chơi nội bộ cũng chưa bỏ phiếu lựa chọn lập tức bắt đầu nhiệm vụ. Sau mười phút, phó bản sẽ tạm thời bị đóng lại, cho đến khi tất cả nhiệm vụ kết thúc hoàn toàn mới mở ra vòng tuần hoàn tiếp theo. Thêm vào đó, Sargeras và Frank không hề biết Lục Minh có một chân trong cục An ninh. Điều Lục Minh nhắm vào chính là sự sai lệch về thời gian và thông tin. Từ đó được phân vào trong cùng một thế giới phó bản với Sát Thần Frank. Hơn nữa. Sự phó thác rất thiêng liêng. Mà sự phó thác có liên quan đến Frank, hắn đã kéo dài nó quá lâu quá lâu rồi. "Phó bản Chung Sản Giả có hiện tượng can thiệp không rõ ràng hoặc cơ bản mà nói cũng không có sao cả. Nó chỉ giúp mọi người hiểu rõ hơn về chủ nghĩa tư bản thôi chứ không có gì khác." Như Cao Nghĩa Thịnh đã nói điều này, con tàu đã ra khơi đi đến phó bản. Boong tàu phía trước tự động mở rộng để tạo thành một cái lối đi liên thông với phó bản ngay phía trước. Còn Lục Minh nhìn sơ qua cột đạo cụ và hắn chọn ra Bạch câu tệ. Bạch câu tệ có màu trắng, mặt trước và mặt sau đều được khắc hình đầu ngựa, tạo cảm giác ấm áp và mềm mại như một viên ngọc. Sau khi Lục Minh áp lực đầu ngón tay vào thì Bạch câu tệ lập tức vỡ vụn, sau đó hóa thành ánh sáng trắng bao phủ toàn thân Lục Minh. Phó bản được đổi mới. Thương thành cũng được đổi mới. Hắn trở lại Thương thành, sau đó nhìn mười đạo cụ vẫn ở trên đó. Nhưng tiếc là thứ Lục Minh có thể mua thì dùng chả có ích gì cả, còn thứ cần thiết dùng đến thì hắn không mua nổi. Việc này cũng khá là xấu hổ... Sau khi đóng Thương thành lại, hắn nhìn Hi Vọng bên cạnh mình, Lục Minh trầm ngâm một lúc rồi mới nói. "Lần này để tao giữ cho mày nhé Hi Vọng, một mình tao sẽ đi đến phó bản." Hắn hỏi câu này không phải là để hỏi, chỉ là hắn muốn xem thử liệu Hi Vọng còn Bạch câu tệ nào hay không - có vẻ như con chó này đã đánh cược hết tài nguyên của mình trong vòng quay may mắn rồi, có khả năng cao là không còn Bạch câu tệ nào nữa. Hơn nữa, do tính chất tương đối đặc biệt của phó bản này nên những người chơi nào mà không phải là con người sẽ bị hạn chế vô cùng lớn trong phó bản này. Hi Vọng rên rỉ vài tiếng như là muốn phản đối hắn lắm, nhưng dưới vòng tay ôm ấp của Cao Nghĩ Thịnh cùng với cám dỗ của đồ ăn ngon nên Hi Vọng lập tức xoay người bỏ lại Lục Minh ra đằng sau. Lục Minh cũng không để ý, hắn đi ra boong ngoài, cho đến khi tiến vào phó bản. … Những lúc rảnh rỗi, Lục Minh có đọc một ít tiểu thuyết. Hắn cũng đã đọc một số truyện ngắn của tác giả họ Lưu nào đó. Trong một truyện ngắn tên là "Nuôi dưỡng nhân loại", tác giả đã mô tả cấu trúc xã hội của nền văn minh của một anh trai- một Chung Sản Giả kiểm soát đến 99% nguồn tài nguyên trong xã hội. Trái đất là nhà của anh ấy, đại dương là bể bơi của anh ấy, thậm chí không khí cũng chỉ là duy nhất của anh ấy và anh ấy sở hữu mọi thứ trên hành tinh này.