Chương 97: 10 tấm hình (Mở đầu) 2

Ầm! Ầm! Bom nổ liên tục! Trận chiến xảy ra trên đại lộ Gogol của Thành phố trung tâm, ngắn ngủi nhưng dữ dội. Một bên chính là hai cỗ người máy chiến đấu trong thế giới phó bản - Loại người máy này nhìn từ bề ngoài không có gì khác biệt so với người máy hậu cần. Toàn thân đều là bộ khung xương kim loại với ánh bạc lấp lánh, mô phỏng cấu tạo cơ thể người, chỉ có súng ngắn cầm trên tay và con mắt điện tử đỏ tươi mới có thể chứng minh chúng nó không phải là người máy hậu cần. Còn bên kia, chính là ba con người. Con người và máy móc. Lấy thân thể máu thịt đối đầu với sắt thép, trong phần lớn hoàn cảnh đều là một loại hành vi tương đối ngu ngốc, phần thắng gần như bằng không. Tuy nhiên kết quả của trận đấu này lại hoàn toàn trái ngược với thông thường! Sau hai tiếng nổ mạnh, đại lộ Gogol trở lại sự yên bình, nhìn thấy người máy hư hại phía xa tự phát nổ, cùng với hai hố nổ sâu dưới đống đổ nát của người máy, người đàn ông tên gọi Yên Quỷ lặng lẽ châm điếu thuốc. "Giải quyết dễ dàng!" "Cũng không phải công lao của cậu..." Sau lưng, một người đàn ông cao khoảng 1m8 đi lên trước, vừa cười vừa lấy điếu thuốc trong miệng Yên Quỷ đưa qua miệng mình, Yên Quỷ thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lại châm cho mình thêm một điếu thuốc. Trong tai nghe truyền đến âm thanh của lính bắn tỉa - Linh. "Cảnh báo giải trừ." Nghe được câu này, Nhậm Hiệp cười híp mắt vỗ tay cái độp. "Cảm ơn Linh." Trong tai nghe, Linh chỉ đơn giản "ừm" một tiếng liền thấy Nhậm Hiệp nhấc chân lên trước, vượt qua hai người máy bị loại bỏ rồi kéo cánh cửa của quán ăn sủi cảo có tên Garsid ra. Song, đập vào mắt chỉ là một hiệu ăn bình thường - chỗ ngồi ngay ngắn, không một bóng người. Sau lưng Nhậm Hiệp truyền đến tiếng của Yên Quỷ. "Địa điểm thay đổi rồi." Yên Quỷ, chiến sĩ tinh nhuệ của bộ Ngoại Cần thuộc Cục An Ninh. Một thành viên của tiểu đổi Nhậm Hiệp. Tuần đầu tiên hệ thống phó bản Toàn cầu mở ra anh ta đã trở thành người chơi. Mà lần này, tiểu đội Nhậm Hiệp nhận lệnh công phá phó bản Chung Sản Giả, tình báo gì đó thì Cục An Ninh tất nhiên sẽ cho sắp xếp. Theo như tình báo đã biết, quán ăn sủi cảo Garsid này chính là một trong những địa điểm xuất hiện bức ảnh trong tiến độ nào đó của phó bản. Nhưng hiện tại nhìn lại, ở đây rõ ràng không có dấu vết tồn tại của ảnh chụp. "Tuy trong Cục đã nhắc qua chúng ta, nhưng tôi vẫn muốn tổng kết một câu." "Cho dù thế giới quan giống nhau, song trong cùng một phó bản nhưng không cùng tiến độ, các chi tiết vẫn có sự khác biệt." "Ảnh chụp không có làm mới ở đây, chúng ta cược thua rồi." Yên Quỷ hai ba hơi đã hút hết điếu thuốc, lại đốt một điếu, trong làn khói mỏng, Yên Quỷ nói với vẻ mặt như một triết gia. Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Nhậm Hiệp. "Như trong dự liệu." Dứt lời, Nhậm Hiệp quay đầu nhìn về phía đồng đội. Vẻ mặt vốn dĩ nghiêm túc trong phút chốc giãn ra, Nhậm Hiệp cười mang theo chút nghịch ngợm như một cậu bé. "Nhưng như vậy mới thú vị, không phải sao?" "Chính vì thế mới thú vị chứ..." Thành phố trung tâm, trên một tòa nhà cao tầng nào đó ở gần vị trí trung tâm. Sát Thần Frank đã dịch dung để ngụy trang, lúc này đang nhìn mặt đất rung chuyển bên dưới, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị. Rất nhanh. Có vẻ như để đáp lại hai chữ "thú vị" trong lời nói của Frank, mặt đất gồ ghề lập tức nứt ra, cùng với tiếng gầm vang vọng khắp mấy dãy phố, bốn cánh tay khổng lồ từ dưới đất vươn ra, bám chặt lấy mặt đất. Bốn cánh tay thô to đó không có da, chỉ có những gân xanh nổi lên và những sợi cơ chắc nịch. Cùng với sự rung chuyển điên cuồng của các sợi cơ, tiếng gầm rú dưới mặt đất càng trở nên dữ dội. Rất nhanh, một người khổng lồ bốn tay cao khoảng mười mét, có một con mắt, đã bò ra khỏi lòng đất, đứng giữa đường phố. Mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa. Phối hợp với thân thể kinh người của người khổng lồ. Điều này thậm chí khiến Frank phải rụt cổ lại, nhanh chóng trốn sau một tảng đá, tránh né tầm mắt của người khổng lồ. Đôi mắt tròn xoe sau lớp ngụy trang mở to, có thể thấy ngực Frank phập phồng nhanh chóng, dường như đang rơi vào trạng thái cảm xúc kích động dữ dội. Cho đến khi người khổng lồ bước đi, từ từ đi xa, Frank mới hít một hơi thật sâu. “Ha ha... Ha ha...” Tiếng cười bệnh hoạn đột nhiên vang lên. Frank thò đầu một cái, lần nữa nhìn về phía bóng lưng của người khổng lồ. Sau đó, anh ta liếm láp khóe miệng, cất bước đi theo sau lưng người khổng lồ. ... Cùng lúc đó, ngay tại chỗ Frank ẩn nấp không xa. Một người đàn ông gầy gò cạo trọc đầu, nhìn chằm chằm vào người khổng lồ đang đi xa, vẻ mặt bình tĩnh trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi. Có vẻ như hoài niệm, có vẻ như phấn khích, có vẻ như tức giận, có vẻ như điên cuồng. Nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp liên tiếp hiện lên, ngay sau đó, người này cũng nhấc chân, lặng lẽ bám theo người khổng lồ. Gió thổi qua, thổi bay góc áo của người đàn ông đầu trọc, thân hình đầy vết sẹo ẩn hiện trong không khí. ... Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đó là Vương Tự Do đi ra khỏi phòng, muốn đuổi theo Lục Minh. “Này anh bạn! Anh bạn! Chờ tôi chút nào!” Tuy nhiên, mặc cho Vương Tự Do có nói hay đến mấy, Lục Minh cũng không để ý. Hắn chỉ cần đi đi lại lại trong khách sạn một lát là đã không còn nghe thấy âm thanh của Vương Tự Do nữa. Tử Thần muốn trốn thì làm gì có ai tìm được... Hơn nữa, Lục Minh không muốn, cũng không thích làm bảo mẫu, hiện tại, nếu Vương Tự Do không nghe lời khuyên của Lục Minh, thì Lục Minh cũng lười quan tâm đến sự sống chết của Vương Tự Do.