Chương 230

Anh cười khẽ bên tai cô: “Bà xã đã vất vả chăm sóc anh như vậy, thì anh thưởng cho em hai món quà, một cái là vật chất, một cái là tinh thân, có được không?” Cô không hiểu ý anh lắm, cho nên cũng không đáp lời. “Tinh thần chính là anh cho phép em năm trong lòng anh ngủ một giấc.” “Em không muốn!” Trần Nam Phương cao giọng từ chối: “Em không cần!” “Em vừa mới nói mình mệt.” Hà Minh Viên hơi nhướn mày lên nhìn cô: “Chẳng lẽ em đang nói dối chồng của em sao?” Khóe miệng cô giật giật mấy cái, than trời trách đất, nhưng cuối cùng chỉ có thể tự mắng bản thân mình quá ngốc, lần nào cũng tự đào hố cho mình nhảy xuống. “Không phải nói dối thì nằm xuống GII “Nói đến món quà vật chất trước đi!” Có thể kéo dài thêm một giây thôi cũng được, cô thật sự không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Hà Minh Viên nhéo cái mũi nhỏ của cô, nói: “Từ trước đến nay anh vẫn không biết em thích vật chất đấy.” Nếu biết vậy từ trước thì ngày nào anh cũng tặng quà cho cô rồi. “Tăng tiên lương cho em nhé.” Trân Nam Phương chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ý của anh là gì?” “Đến làm trợ lý đặc biệt của anh, tiền lương em muốn bao nhiêu cũng được.” Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe được, vội vàng hỏi lại: “Anh nói cái gì cơ?” Ai muốn làm trợ lý của anh? Ai muốn gặp anh hàng ngày chứ? P1fInlielnlf2/ Trân Nam Phương tức đến đen cả mặt, lửa giận cháy hừng hực trong lòng không thể dập tắt được, căn bản không phải là thích, mà là cô rất ghét đấy! “Em không muốn.” Cô sắp xếp lại từ ngữ, nói với anh: “Từ lúc em biết mình mang thai, thân thể luôn luôn mệt mỏi, không làm được mà cũng chẳng muốn làm gì cả.” Hà Minh Viễn vuốt ve ngón tay mềm mịn của cô, nói: “Sẽ không để cho em bị ^ c mệt đâu. Lần này ở nước Anh cô đã giúp anh rất nhiều, cũng khiến anh nhận ra được tài năng trời cho của cô, cùng với việc… Anh muốn gặp cô đến mức nào. Từng giờ từng phút đều muốn gặp co. Trân Nam Phương liếc nhìn anh một cái, sau đó chỉ nhìn xuống tay mình không nói một lời nào, việc này vẫn nên chờ sau này vết thương của anh đã đỡ hơn rồi thì để cho bà Diêu ra mặt hỗ trợ thì hơn. Tóm lại, cô không muốn mình ở quá gần anh. “Không nói lời nào thì anh coi như bà xã đã đồng ý rồi nhé.” Hà Minh Viễn căn nhẹ một cái lên đầu ngón tay của cô: “Bây giờ chúng ta đi ngủ thôi.” Khuôn mặt nhỏ của cô không tự giác mà hơi đỏ lên, sợ bị anh phát hiện nên cô nhanh chóng năm xuống giường, nhắm mắt lại. Nhưng anh lại không ngủ được, đôi mắt phượng cứ nhìn chăm chằm vào cô. Không ngờ rằng… Anh lại thích côI Bắt đầu từ khi cô vì bảo vệ sự trong sạch của bản thân mà thà dùng dao với người khác, thậm chí còn không muốn sống nữa, từ khi anh không muốn nhìn thấy gương mặt phải khóc vì tủi thân và uất ức của cô, từ khi cô giả vờ yêu anh, nói những lời trái với suy nghĩ của mình với anh, kích thích ham muốn chinh phục của anh. Tất cả, đã khiến anh bắt đầu thích cô.