Chương 234

“Cánh tay của em sao thế?” Anh liếc nhìn cánh tay bên phải của cô có một tấm vải lụa mỏng quấn quanh. “Em… Bị đụng.” Thừa dịp Hà Minh Viễn đang nhíu mày, Trần Nam Phương liền đẩy anh ra. Nhảy xuống khỏi chân anh, lùi một đường thẳng tắp về phía sau. “Trần Nam Phương, để xem em có dám ra khỏi căn phòng này không?” Con ngươi sắc bén của người nào đó dính chặt lên người cô, dường như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.” Cô không hiểu anh đang nhìn cái gì? Vết thương trên cánh tay cô sao? “Lại đây.” Cô có thể từ chối được hay sao? Cô không hề muốn quá thật mật cùng anh chút nào cả. Lần đầu tiên, cô không làm theo ý anh mà đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Một người mạnh mẽ như Hà Minh Viễn, anh sẽ không ngồi yên một chỗ chờ đợi. Thấy Trần Nam Phương không nhúc nhích, anh liền ấn xe lăn rồi đi đến bên cạnh cô, lại kéo cô ngồi lên đùi anh lần nữa. “Giỏi lắm, học được cách bướng bỉnh rồi.” Giọng anh rất bình bình, không nghe ra được là đang vui hay đang buồn. Trần Nam Phương khẽ run rẩy, cô nghe ra được âm thanh uy hiếp và cảnh cáo: “Tôi, bụng tôi không thoải mái, sợ anh làm tổn thương đến con thôi.” “Thật không vậy?” Hà Minh Viễn nâng căm cô lên: “Con của em không phải là con của anh à?” “Anh có ý gì?” Trần Nam Phương trợn trừng hai mắt. Rốt cuộc, có phải là anh cố ý nghi ngờ cô không, đổ oan cho cô. “Anh nói là, bà xã cho rằng anh muốn làm gì, sẽ làm tổn thương con sao?” “..” Cô mông lung. Vừa rồi, chẳng lẽ không phải là anh đang muốn ăn cô sao? Bây giờ, ăn không được lại muốn đổ lỗi ngược lại? Hà Minh Viên buông tay ra, ngón tay thon dài rơi xuống đầu vai của cô. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải thưa: “Đụng phải đâu?” Trần Nam Phương nuốt nước bọt, đầu nảy số cực nhanh: “Đụng phải khung cửa.” “Được rồi, anh biết rồi.” Anh thanh bình tính của anh cắt đứt lời cô, anh nhéo má cô một cái: “Gọi Hoàng Bách đến đây kiểm tra cho anh.” Cô nhìn anh đầy nghỉ ngờ, chỉ cảm thấy anh thay đổi quá nhanh chóng khiến cho người khác không thể nào mà thích ứng kịp. Nhưng mà cô cũng vui vẻ gọi Trịnh Hoàng Bách đến. Ít nhất có nhiều người có thể khiến cho Hà Minh Viễn biết ý hơn một chút. Nhưng mà cô vấn nghĩ rằng cách này quá đơn giản, hoặc là nói, vốn dĩ cô không nghĩ rằng anh sẽ càng quan tâm cô nhiều hơn. “Giải thích giúp tôi một vấn đề.” Hà Minh Viên nhìn Trịnh Hoàng Bách đầy nghiêm túc: “Đụng trúng phải khung cửa thì cần phải quấn vải thưa sao?” “Trừ khi làm hỏng luôn, nếu không thì không cần.”