Chương 236

“Không muốn nghe à?” Anh hỏi ngược lại, thanh âm dễ nghe khẽ chạm vào màng nhĩ của cô: “Buổi tối trước khi anh trở về một ngày, anh bị trúng kế nên bị bắn trúng hai phát súng.” Cô nhìn chăm chăm vào anh, trong lòng không tự chủ được chợt xuất hiện cảm giác kinh ngạc và đau lòng. Kinh ngạc vì mình từng đụng mặt anh, đau lòng vì anh bị trúng đạn bị thương. Nhưng mà cô vết dao chém khiến cô đau suốt mấy ngày trời. Còn vết thương bị đạn bắn của anh lại có thể xuống giường được rồi? Cơ thể và ý chí kia phải mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ? “Lúc sắp hôn mê, cánh tay anh bỗng đau đớn vô cùng.” “…“ Trần Nam Phương nghĩ mãi mới có thể tiêu hóa được hàm ý trong lời nói của anh: “Anh mê tín à?” Cánh tay anh bị đau thì liên quan gì đến vết thương của cô? Lúc ấy, anh đang ở Anh còn cô lại đang ở Việt Nam. “Mê tín?” Hà Minh Viễn bị hai chữ này làm cho giận đến mức sừng sộ lên: “Em không cảm thấy chúng ta có thần giao cách cảm à?” Trân Nam Phương vôc ùng hoảng sợ, nhưng không phải là sợ anh mà là bị sự ngây thơ của anh hù dọa. Thần giao cách cảm? E răng, bốn chữ này cả đời cũng không liên quan đến bọn họ. “Trần Nam Phương.” Hà Minh Viễn nhíu chặt mày lại, gương mặt tuấn tú bồng xám xịt: “Anh là chồng của em đấy” Đôi môi anh đào của cô méo xệch, im lặng không nói lời nào nhưng trong lòng lại không hề thoải mái. Rõ ràng là theo lời của chồng cô thì anh sẽ đuổi cô Về nước, sau đó đi gặp mặt người yêu cũ mà? Nhưng mà cô không dám chất vấn, cũng không có tư cách chất vấn. Nhưng dường như Hà Minh Viễn nhìn thấu được suy nghĩ của cô, nhéo tai cô: “Đừng có mà suy nghĩ lung tung.” Trân Nam Phương hơi sững sờ, giương mắt nhìn về phía anh, nhưng mà anh lại nghiêng mặt đi không nhìn cô nữa. Rốt cuộc, những lời này của anh có phải là không nên nghĩ lung tung về anh và Ngô Hà nữa không? Cô đảo mắt, đè nỗi nghi ngờ trong lòng xuống. Hai ngày tiếp theo, hai người vẫn bình an vô sự ở cùng nhau theo khuôn mâu. Nhưng Trần Nam Phương vẫn vô tình hoặc cố ý nhìn chằm chằm vào vết thương của Hà Minh Viễn. Người này… Thật cố chấp. “Đấn đây ngủ trưa với anh nào.” Trần Nam Phương bị anh làm cho phát cáu nhưng cuối cùng vẫn không làm gì được anh cả, chỉ có thể làm theo. Cô vừa mới năm xuống, liền bị người nào đó ôm vào trong ngực đầy ngang ngược. “Còn đau không?” Hà Minh Viên nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở cánh tay của cô. “Không đau.’ Cô lạnh nhạt đáp lại. Cô vẫn muốn uốn nắn lại cái suy nghĩ “mê tín” của anh nhưng không lên tiếng, nhìn anh đã nhắm nghiền hai mắt lại, không nói nữa. Trân Nam Phương mếu máo.