Chương 239

“Hà Minh Viễn. Trước kia anh từng nói, chỉ cần giày vò tôi đủ thì anh sẽ giúp tôi cứ anh trai tôi ra, tất cả đều là lừa gạt tôi sao? Rốt cuộc anh có biết anh ấy ở đâu không?” “Tôi nghe lời anh như vậy, không hề phản kháng bất kì việc gì. Tại sao anh lại không thể giúp tôi chứ?” “Đừng nói nữa.” Hà Minh Viễn cúi người chặn môi của cô lại. Trong mắt anh ẩn chứa nhiều tâm sự, dường như là một khi vạch trần ra thì sẽ làm cô bị tổn thương. Trần Nam Phương nghiêng đầu, tránh khỏi sự xâm nhập của anh, lạnh lùng nói: “Đừng động vào tôi.” “Phương.” Cô không muốn để ý đến anh nữa, xoay người ra phòng. Cho đến khi Hà Minh Viễn xuất viện, thái độ của Trần Nam Phương với anh vấn lạnh nhạt như vậy, anh cũng không miễn cưỡng. So với Ôn Tứ Hiên trước đó, anh còn cưng chiều hơn gấp nhiều lần. “Bà xã, đỡ anh dậy nào.” Trước khi ra khỏi phòng, anh đưa tay về phía cô. Trần Nam Phương giả vờ như không nghe thấy. Vậy mà người nào đó vẫn mặt dày, nghiêng ngả cọ vào bả vai cô: “Vết thương bị đau.” Trần Nam Phương: “…” Cô rất muốn một tay gạt anh ra rồi ném thẳng vào trong xe. Nhưng mà lén gạt hai cái cũng không gạt ra được, cuối cùng cô cũng không thể từ chối được, giữ lại mặt mũi cho anh trước mặt những đàn em nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ ra ngoài. Vất vả lắm mới đến được bên cạnh xe, Trịnh Hoàng Bách lại xuất hiện: “Mượn anh Viễn nói chuyện một chút nha” Trân Nam Phương kêu lên một tiếng “a”. Nhất định là Trịnh Hoàng Bách cố tình, sao anh ta không đến mượn người để nói chuyện sớm hơn cơ chứ? “Mợ ba.” Minh Phúc nhân cơ hội mở miệng. “Hả?’ Trân Nam Phương không hiểu, nhìn về phía anh ta. “Mợ ba, thật ra thì cậu ba rất đau lòng vì cô, nhất định cô phải tin tưởng cậu ba.” “Phải không?” Giọng cô trở nên hời hợt. “Phải phải phải” Minh Phúc nói lớn tiếng: “Cậu ba giúp cô đi tìm anh trai cô, anh ấy…” Còn chưa dút lời, chỉ thấy Hà Minh Viên mở cửa, ngồi lên xe. Trần Nam Phương vấn duy trì tư thế nhìn Minh Phúc. Nhưng người kia thì đã sớm quay mặt đi chỗ khác, mắt nhìn về phía trước, giống như là vừa rồi, chưa từng nói qua những lời như vậy. Cô mếch mép tự giêu cợt mình, phải tin tưởng Hà Minh Viễn như thế nào cơ chứ? Nếu như chính miện anh giải thích… Không, cho dù anh có giải thích hay không thì cô cũng không nên tùy tiện tha thứ cho anh. Cô đồng ý lấy anh là vì cứu anh trai cô. Nhưng mà anh cũng không thèm để tâm đến cuộc giao dịch này, còn mượn nó để uy hiếp và hành hạ cô. Cô phải tha thứ như thế nào chứ? “Sao thế?” Hà Minh Viễn vô cùng tự nhiên và tự giác ôm lấy Trần Nam Phương: “Minh Phúc đã nói gì à?”