Chương 21: Ngươi không cắt móng tay (2)

Chương 21: Ngươi không cắt móng tay (2) “Tiểu Kiều, ngươi phải cẩn thận đấy. Dù trông tên Lục Vân này cũng tạm được nhưng ta nghe nói sáng nay hắn mới chia tay với bạn gái thôi. Nếu ngươi và hắn ở bên nhau sẽ có mâu thuẫn đó. Loại đàn ông như thế không xứng để ngươi phó thác một đời.” “Đúng đó Tiểu Kiều, ngươi đẹp như thế thì muốn mẫu đàn ông nào mà không tìm được? Cần gì phải yêu một tên shipper quèn?? Ta thấy Chu Trạch mua nguyên thùng đồ ăn vặt cao cấp cho cả phòng chúng ta cũng không tệ, hắn là phú nhị đại đó.” “Chu Trạch? Thôi bỏ đi, phú nhị đại thích Tiểu Kiều thiếu gì người đẹp trai hơn Chu Trạch? Ta nghĩ Tằng Kiệt đi porsche hợp hơn. Người gì đâu vừa đẹp trai vừa có body ngon, tặng đại một cái túi xách thôi giá cũng mấy chục nghìn tệ rồi…” “Ta thấy Trương Tử Hàng đai đen môn Thái Cực Quyền cũng không tệ…” Có rất nhiều người thích Sở Tiểu Kiều, trong đó không thiếu người là phú nhị đại có tiền có quyền. Nhưng cũng vì có quá nhiều người nên Sở Tiểu Kiều vẫn không biết chọn ai, vẫn mãi do dự đến tận bây giờ. Cơ mà… Nghe mấy người bạn cùng phòng thảo luận, Sở Tiểu Kiều vội vàng cất lời. “Dừng, dừng lại đã, các ngươi đang nói gì thế? Sao càng nói càng xa thế?” “Ta đã nói rồi, ta sẽ không yêu đương trong thời gian học đại học. Sao các ngươi cứ se duyên loạn lên cho đôi uyên ương vậy?” Không muốn yêu đương nhưng vẫn có rất nhiều nam sinh thi nhau ngã gục trước Sở Tiểu Kiều. Đây chính là mị lực của hoa khôi đẹp nhất trường. “Chẳng phải bọn ta đang gấp thay ngươi sao? Ngươi đẹp vậy mà vẫn chưa có bạn trai, thấy thế ai mà không tiếc cho được?” “Đúng, mùa đông ở đây chúng ta ngủ không có lò sưởi, tối ngủ cũng không có bạn trai ôm, quá lạnh lẽo đúng không?” “Thôi đi, tuy đông lạnh nhưng có phải tối nào các ngươi cũng có đàn ông kề bên đâu?” Sở Tiểu Kiều giả vờ bĩu môi nói: “Vả lại chỉ là sưởi ấm khi ngủ thôi, tại sao nhất định phải là đàn ông? Ta ngủ cùng các ngươi vẫn vậy mà?”  “Ngươi không cắt móng tay, ai dám ngủ với ngươi?” “…” Phòng ký túc xá này của Sở Tiểu Kiều vốn có bốn người. Khi nghe thấy câu nói yếu ớt này thốt ra, căn phòng lập tức chìm vào im lặng. Một thoáng sau, những tiếng kinh ngạc và những câu trêu chọc vang lên. “Trời ơi, Nhã Tình, hóa ra cậu ở dơ như vậy?” “Ta cứ tưởng cậu là tài nữ, không ngờ ngươi lại là một cô gái hư đốn?” “Đây chắc là chúa ở dơ rồi?’ “Ngươi biến thái quá đi.” “Các ngươi có thể nghe hiểu, chứng tỏ còn biến thái hơn ta?” “Chúng ta cởi quần áo của cô ấy ra đi, xem bên trong cô ấy có biến thái giống vậy không…” “Được nè!” “Hahaha, đừng nghịch, đừng nghịch mà…” Mấy cô gái xinh đẹp cười đùa hí hửng với nhau trong phòng, căn phòng ngập tràn tiếng cười. Thời gian trôi qua, đã mười giờ tối. Sau một ngày dài phong phú, Sở Tiểu Kiều nằm trên giường nghịch điện thoại di động. Nhìn số wechat mình thêm hôm nay, cô nở nụ cười hạnh phúc. “Có đó không?” Đối phương không trả lời ngay, cơ mà cô cũng không phải đợi lâu. “Có!” “Đang làm gì thế?” “Nghiên cứu huyệt vị trên cơ thể con người.” “Hả? Ngươi nghiên cứu thứ này làm gì?” Sở Tiểu Kiều ngẩn người. “Nghiên cứu chơi chơi thôi, ngươi có việc gì à?” “Cái đó… Cảm ơn ngươi. Mai là chủ nhật, ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn!” “Ăn cơm thì được nhưng ngày mai thì không, mai ta phải tới Ma Đô.” “A? Tới Ma Đô sao? Bao giờ thì ngươi về?” “Nhanh thì năm ba ngày, chậm thì bảy tám ngày…” … Bố Lục Vân tên Lục Viễn Sơn. Ngày xưa ông ở công ty may ở trên thị trấn. Dù công ty của ông đã phá sản nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Thực ra cuộc sống của nhà họ Lục cũng không túng thiếu như tưởng tượng. Hơn nữa group chat này của hắn không giống mấy hệ thống thổ hào vô lý trong những cuốn tiểu thuyết khác. Dù có bao nhiêu tiền cũng không bị người khác nghi ngờ tố cáo. Vậy nên trước khi nghĩ ra cách kiếm tiền rõ ràng càng ít người biết hắn có nhiều tiền càng tốt. Hắn cũng không cần gấp gáp gửi tiền cho bố mẹ. Nhắn tin wechat với Sở Tiểu Kiều thêm nửa giờ nữa, Lục Vân lại sa vào việc nghiên cứu huyệt vị trên cơ thể con người ở tờ giấy Lâm Thần đưa. Vì muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh ung thư máu cho con trai Lâm Tiểu Hạo, từ lúc quay về khách sạn vào chiều nay hắn không đi đâu nữa. Sau khi gửi thức ăn cho Tô Thần, hắn vẫn luôn nghiên cứu thế này. Vì thiên phú y học của hắn chỉ ở mức trung bình nên tiến độ học tập của hắn rất chậm. Thiên phú y học trung bình tức là tài năng của hắn chỉ bằng mấy sinh viên y bình thường. Như vậy không chỉ tốc độ học tập bị ảnh hưởng mà sau khi học sinh hắn còn cần kinh nghiệm lâm sàng mới được. “Tại sao con người lại có nhiều huyệt vị như vậy!! Nếu cứ tiếp tục thực hiện từng bước thì dù có học xong ta cũng không dám hạ châm… Xem ra trước mắt chỉ có thể nghĩ cách đạt được thiên phú y học của Lâm Thần thôi.” Nghĩ tới đây, Lục Vân không có tâm trạng nghiên cứu nữa, hắn chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.