Chương 152: Chi tử vu quy 23

Diệp Trần nghe lời này xong bỗng mở to hai mắt. Nàng cảm nhận được động tác cuồng loạn của đối phương, cơ thể lúc chìm lúc nổi, vô số mảnh ký ức vụn vặt lướt qua đầu nàng. Nàng mơ hồ nhớ lại một đôi tay lướt trên thân cầm của nàng, chàng thiếu niên dán mặt lên người nàng, cúi đầu dặn dò: “Thế giới của ngươi chỉ có ta thôi, có hiểu không?” Bàn tay người nọ mát lạnh như ngọc, đôi môi người nọ mềm mại, ấm áp. Người nọ đưa lưng về phía nàng, tóc đen áo trắng, tay cầm Tử Quy, chân đi giữa mảnh đất hồng hoang khô hạn nứt nẻ. Bão cát thổi tung mái tóc dài của y bay bay, y dừng chân đứng lại, ngoái đầu nhìn, đôi con ngươi lạnh lẽo như ánh trăng khiến tim nàng đập bồi hồi. Nàng không nhịn nổi muốn được ôm y, muốn được hôn y. Nàng có tâm ý không cách nào nói ra, thuở thiếu thời, nàng cũng đã từng không ngăn nổi suy nghĩ muốn được tới gần y. Nàng vươn tay đáp lại y. Nhịp thở của Đông Lăng loạn hết lên. Hoa đào rơi lả tả, nàng nhắm mắt, nước mắt vẽ một đường dài, giọng Đông Lăng khàn đi vì đáp lại sự cuồng nhiệt của nàng. Trong khoảnh khắc cao trào tới, trong đầu Diệp Trần bỗng xẹt qua cảnh tượng trường kiếm của Đông Lăng xẻ dọc cơ thể sói con. Máu tươi che khuất tầm mắt, tiếng rên rỉ chấn động trong hồi ức của nàng. Đông Lăng ngã lên người nàng, vùi mặt vào hõm vai, lẳng lặng ôm nàng. Dường như cuối cùng chàng cũng tỉnh táo lại, chàng im lặng, không nói một lời. Diệp Trần nhìn những cánh đào bay lả tả, khàn khàn hỏi: “Đông Lăng, rốt cuộc chàng muốn thế nào đây?” Đông Lăng lặng thinh, chàng ôm nàng, giọng khàn khàn: “Lời này không phải nên để ta hỏi nàng hay sao?” Diệp Trần cười khẽ. Đông Lăng giật mình ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn nàng. Diệp Trần che hai mắt mình lại, nước mắt thấm ướt cả bàn tay. “Đông Lăng, thực ra ta từng hận chàng.” “Chàng khiến ta hiểu được, trên đời này luôn có chuyện thân bất do kỷ. Chàng khiến ta biết, thân là kẻ yếu, là người hèn mọn thì sẽ luôn bất lực. Chàng hỏi ta muốn thế nào nhưng ta còn có thể làm thế nào đây?” “Nếu ta nói ta muốn rời xa chàng, chàng sẽ cho ta đi sao? Nếu ta nói ta không đồng ý, chàng sẽ chấp nhận là ta không đồng ý sao? Sống chết của ta chẳng qua chỉ dựa vào một ý nghĩ của chàng, chàng có cho ta được lựa chọn không?” “Ta muốn một phần tình yêu.” Diệp Trần bỏ tay ra, mở mắt nhìn chàng, đôi mắt nhòe lệ, long lanh ánh nước, khiến tim Đông Lăng thắt lại. Chàng bỗng phát hiện, thực ra, ở trước mặt người này, hết thảy những điều chàng cho là nguyên tắc đều không còn là nguyên tắc, yết hầu chàng nghẹn lại phát đau nhưng chàng chẳng thể làm gì cả. Chàng lẳng lặng lắng nghe, nàng khàn khàn nói: “Ta muốn một phần tình cảm ngang hàng, phần tình cảm này phải do ta chọn, ta có quyền chọn. Đông Lăng, chàng rất tốt, cực kỳ tốt…” “Chàng tốt tới mức ngay từ lần đầu tiên gặp chàng ta đã không sao ngăn được trái tim yêu chàng. Ta lo được lo mất, ta thấy sợ hãi, bởi vì, Đông Lăng à, giữa ta và chàng, trước nay đều không ngang hàng.” “Chàng muốn ta, ta không thể cự tuyệt. Chàng không muốn ta, ta không thể cưỡng cầu.” Diệp Trần bật cười cay đắng. Nàng nắm tay y, dịu dàng đặt lên ngực mình, nghiêm túc nói: “Ta sợ chàng.” “Thuở hồng hoang, ta sợ chàng, bây giờ, ta càng sợ chàng hơn.” Đông Lăng hơi run run, chàng cố kiểm soát bản thân, cố giữ mình bình tĩnh. Thế nhưng, chàng chưa bao giờ có lúc nào thảm hại như lúc này. Chàng cảm giác như mình đang nắm một nắm cát, chàng cố hết sức lực nhưng vẫn không thể giữ lại được. Chàng không biết làm thế nào để xóa bỏ nỗi bất an của Diệp Trần. Chàng thậm chí không biết nỗi bất an của nàng bắt nguồn từ đâu. Chàng tận lực giữ cho mình bình tĩnh, chầm chậm nói: “Nàng đừng sợ ta, ta sẽ đối tốt với nàng.” Ngay cả chàng cũng không ngờ, khi chàng cất tiếng, nó lại mang theo cả tiếng nức nở. Đông Lăng đế quân bễ nghễ chín tầng trời, ở trước mặt một cô nương, cũng có lúc sợ tới mức bật khóc. Diệp Trần ngỡ ngàng nhìn người thanh niên trước mặt mếu máo nặn ra một nụ cười: “Ta nói thích nàng, là nghiêm túc đấy.” “Nàng đừng sợ ta,” chàng đưa tay áp lên má nàng, dịu dàng nói, “mạng của ta cũng để cho nàng, ta thích nàng, cực kỳ thích nàng.” Diệp Trần im lặng nhìn đối phương. Nội tâm bỗng cất lên tiếng nói giục nàng tin tưởng, giục nàng tiến lên, nắm chặt bàn tay người đó đưa cho nàng. Thế nhưng, mỗi lúc muốn làm như thế, cảnh tượng sói con chết lại hiện về trước mắt. Nàng luôn tỏ ra chẳng để tâm nhưng lại chẳng cách nào quên được, thực ra con sói keo kiệt lại kiêu ngạo đó là người bằng hữu đầu tiên của nàng. Khi ấy, nàng còn hồn nhiên, đơn thuần. Khi ấy, nàng vẫn còn toàn tâm toàn ý đi theo Đông Lăng. Cho dù thiếu niên Đông Lăng chẳng nói nhiều, nhưng nàng biết, người thiếu niên ấy, thích nàng. Vì khi nàng gảy đàn cho chàng nghe, bên môi chàng luôn không giấu nổi ý cười. Vì khi chàng bị thương, chẳng ai có thể tới gần, chỉ có nàng là được. Vì mỗi lần chàng đi xa đi nhanh, chàng đều sẽ dừng lại, lắng tai nghe thử xem nàng còn đó hay không. Cho dù chàng không thừa nhận, nhưng nàng biết, chàng đang đợi mình. Chàng từng vụng trộm hôn nàng, lúc ấy nàng biết, nàng ngừng thở, tim đập nhanh như bay. Nàng không hiểu được chuyện ấy có ý nghĩa thế nào nhưng nàng biết, đấy nhất định là cách để thể hiện niềm yêu. Vì nàng cũng rất muốn hôn chàng. Chàng trước sau chưa từng nói thích nhưng khi ấy, nàng không hề thấy sợ hãi, chàng nhất định là thích nàng. Chàng không thích sói con, nàng biết, nhưng cuộc đời của nàng quá tịch mịch, nàng muốn có thêm nhiều bằng hữu. Chàng không thích nói chuyện, nàng muốn có ai đó nói chuyện với nàng. Sói con là bằng hữu duy nhất của nàng, nàng từng nói với chàng nhiều lần, sói con là bằng hữu của nàng, nàng thích hắn nhất. Thế nhưng chàng vẫn giết sói con. Nàng biết là vì mắt của chàng nhưng cũng không cách nào bỏ qua được. Có lẽ, chàng thực sự, không thích sói con. Chàng không thích là chàng có thể giết tùy ý. Giống như chàng không thích Thanh Hà thì cũng có thể cứ thế giết luôn. Nàng từ từ bình tĩnh lại, nhìn Đông Lăng, từ tốn hỏi: “Đế quân, lúc ở hồng hoang, đế quân cũng thích ta phải không?” Người Đông Lăng cứng đờ, chàng nhìn nàng, ánh mắt bỗng thay đổi hẳn. Một lúc sau, chàng từ từ nở nụ cười, ánh nhìn đầy mỉa mai: “Nàng biết.” Diệp Trần thản nhiên đối mặt. Đông Lăng kéo y phục của nàng lên, ngón tay chạm vào đầu vai của nàng, giọng chàng dịu dàng: “Diệp Trần à, có đôi khi ta thấy, nàng thực sự là thông minh đến phát sợ.” “Nàng biết ta thích nàng, vậy mà, vẫn rời bỏ ta.” Đông Lăng ngước nhìn nàng: “Ta không biết dáng vẻ của nàng, cứ đi khắp nơi để tìm, nàng lại vờ như không biết ta, trốn tránh ta ở khắp mọi nơi.” Nói xong, Đông Lăng nghiêng đầu, môi mỉm cười: “Thật nhẫn tâm.” “Vậy nên đấy,” Diệp Trần nhìn chàng, “chàng xem, năm đó chàng thích ta nhưng chàng cũng chẳng hề cho ta lựa chọn.” “Ta đã nói với chàng bao nhiêu lần là sói con là bằng hữu của ta, thế mà chàng giết hắn, vẫn cứ giết hắn!” Tay Diệp Trần biến ra dây cầm, kề lên cổ Đông Lăng, tay run lên: “Chàng thích thì có ích gì?! Nếu thích của chàng chính là chiếm hữu, chính là hủy diệt, chính là liều lĩnh cướp đoạt cuộc đời của ta, ta không cần! Ta không cần!” Đông Lăng ngẩng phắt đầu lên, hoảng hốt nhìn nàng: “Nàng trách ta là vì thế?” “Không nên sao?” Diệp Trần lạnh lùng nhìn chàng. Đông Lăng liền đáp: “Nàng vẫn luôn cảm thấy ta sẽ kiềm giữ cuộc đời nàng, nàng vẫn luôn sợ ta như thế, lại là vì chuyện này?” Diệp Trần im lặng, đấy là khởi đầu. Nàng đã từng chỉ là một cây cầm ngu ngốc chỉ biết quay quanh chàng chơi những giai điệu vui vẻ nhưng sau này nàng đã học được nỗi sợ hãi, niềm bi thương và nhẫn nhịn. Nàng sợ hãi bất an, nàng lo được lo mất. Trong cuộc tình này, ngay từ đầu, nàng đã luôn là người thua. Một mối tình nhất định sẽ thua, ngoại trừ giả ngu và chạy trốn, nàng còn có thể làm được gì? Tay nàng run nhè nhẹ, Đông Lăng lại nở nụ cười. Chàng đưa tay nắm tay nàng, bọc tay nàng trong tay mình. “Nếu nàng là vì việc này…” Giọng Đông Lăng dịu dàng, “Ta có thể giải thích. Ta không giết hắn.” “Không thể nào, chính mắt ta…” “Thương Ngô.” Đông Lăng bỗng nhiên gọi một cái tên. Vừa dứt lời, một con sói màu xám bạc từ trong túi ngự thú của Đông Lăng nhảy ra. Thân hình con sói đó trông rất quen, cần cổ của nó có một khoang lông trắng. Diệp Trần sững sờ. Con sói kia lười biếng giơ chân lên liếm liếm, bất mãn nói: “Ngươi lại muốn bảo ta làm gì…” Còn chưa nói hết, nó liếc nhìn thấy Diệp Trần rồi cũng ngây người ra. “Cầm ngốc!” Hắn gọi ngay ra cái tên ngày trước của Diệp Trần. Diệp Trần ngẩn ngơ, bất ngờ: “Ngươi… Sao ngươi…” “Ta không giết hắn.” Đông Lăng đứng đằng sau nàng, dịu dàng lên tiếng: “Năm đó, mắt không tốt thực ra cũng không có trở ngại gì với ta. Chẳng qua, ta biết thiên đạo đại kiếp nạn sắp tới, kiểu như hắn, nếu có yêu đan, tất sẽ bị sét đánh tới hôi phi yên diệt. Ta nghĩ hắn là bạn tốt của nàng, nàng ắt không muốn thấy hắn đi tới bước đường ấy, vậy nên mới lấy yêu đan của hắn. Lúc ấy, hắn ngoan cố kháng cự nên ta xuống tay hơi nặng một chút…” Nghe đến đó, sói con, nay đã đổi tên là Thương Ngô hừ một tiếng: “Nếu lúc ngươi chịu nói chuyện tử tế với bổn tọa thì bổn tọa đã chẳng phải đánh tới một mất một còn với ngươi làm gì.” “Ta nói, ngươi tin chắc?” Đông Lăng cười mỉa: “Ngày thường ngươi dỗ Diệp Trần thế nào đâu phải ta không biết. Với cái bụng dạ tiểu nhân kia của ngươi, ta nói, e là ngươi sẽ chỉ nghĩ ta định lừa ngươi để cướp yêu đan.” Đông Lăng nói đúng là thật. Thương Ngô bất mãn cúi đầu, cào cào đất, hậm hực nói: “Dù sao cũng tại ngươi cả.” Diệp Trần im lặng, bước tới gần xoa đầu Thương Ngô. Thương Ngô run lên nhè nhẹ, ngẩng đầu nhìn nàng, trong chớp mắt không biết nên nói gì. Mấy vạn năm qua đi, tiểu cô nương năm ấy giờ đã thay đổi hoàn toàn, không còn nhận ra dáng dấp xưa kia nữa. Diệp Trần rơm rớm nước mắt, khàn khàn nói: “Bao năm qua, ta vẫn luôn tự trách, luôn hối hận không nghe lời ngươi…” “Ầy,” Thương Ngô hơi ngượng ngùng, “năm đó ta không hiểu chuyện, nói linh tinh thôi. Thực ra tên Đông Lăng này cũng khá tốt. Hắn đối với ngươi rất thật lòng, đối với ta cũng tạm được…” “Ta biết.” Diệp Trần gật gật đầu, sau đó giơ nắm đấm, hét lên, “Ngươi làm chậm trễ biết bao nhiêu thời gian của ta! Mẹ kiếp, đồ tồi!” Nói xong, Diệp Trần tung một đấm. Thương Ngô không trốn, chỉ ôm đầu sói đứng đó cho Diệp Trần đánh. Diệp Trần vừa đánh vừa khóc. Đó là nút thắt năm ấy của nàng. Bởi vậy mà nàng sợ Đông Lăng, trốn tránh chàng, áy náy bất an, luôn cảm thấy mình đã hại chết bằng hữu tốt. Mấy vạn năm qua đi, nàng gặp lại Đông Lăng cũng không dám tiến tới. Mỗi khi cảm thấy người này đã thay đổi, muốn tiến thêm một bước thì lại bị nỗi bất an sâu trong nội tâm ngăn cản. Diệp Trần đánh một trận tơi bời. Đông Lăng cuối cùng phải đứng ra cản, giữ tay Diệp Trần lại, dịu dàng nói: “Đừng đánh nữa, đau tay đấy.” “Nếu nàng thực sự muốn trút giận thì để ta.” “Khoan đã!” Thương Ngô ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi không được động thủ. Ngươi mà động thủ là mất cái mạng sói này mất.” “Không sao.” Đông Lăng cười dịu dàng, “Cái mạng chó này của ngươi ta đã giữ không công bao nhiêu năm.” “Là sói.” Thương Ngô nghiêm túc sửa lời. Đông Lăng “ha ha” mấy tiếng. Diệp Trần thấy Đông Lăng định động thủ đành phải kéo chàng lại. “Thôi…” Diệp Trần mím môi, “Đánh chết thì không hay…” “Nghe theo nàng.” Đông Lăng ôm nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Ta nói thích nàng, đấy là nghiêm túc. Nàng thấy không yên tâm, ta sẽ thuận theo. Nàng nói cho ta biết phải làm thế nào, ta sẽ đợi tới ngày nàng tin ta.” “Người trong lòng nên ở bên nhau. Ta thích nàng, nàng cũng thích ta, phải vậy không?” Diệp Trần không đáp, chầm chậm ngửa đầu lên nhìn chàng. Ánh mắt ấy nghiêm túc như vậy, thấu đáo như thế, như là từng chút từng chút một, ngắm hết núi sông. Ánh mắt của nàng cuối cùng dừng lại khi gặp ánh mắt chàng. Nàng nhìn chàng, khàn khàn nói. “Sáu vạn tám ngàn bốn mươi hai năm trước, lần đầu tiên ta gặp chàng, ta đã thích chàng rồi.” “Nếu quả có luân hồi, kiếp trước, ta nghĩ, ta nhất định đã thích chàng rất nhiều kiếp, đuổi theo chàng thật nhiều luân hồi. Vậy nên mới vừa nhìn thấy chàng đã thấy thích chàng như vậy.” Ý cười hé nở bên môi Đông Lăng. Chàng chạm tay mân mê khóe môi nàng. “Ta cũng cảm thấy.” “Nhất định là đã chấp nhất rất nhiều kiếp mới khiến ta tình nguyện đọa ma cũng không chịu buông tay từ bỏ nàng.”