Chương 77
Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
05:46 - 15/12/2022
Ngoài sân trường, Phong Phi và Phong Hiên đang đứng nói chuyện phiếm gần một bụi cây xanh.
Phong Hiên đốt một điếu thuốc, híp mắt nhìn Hải Tú và Khương Dụ Mạn đứng cách đó không xa, “Gan mày lớn lắm… Nếu mẹ nó không đồng ý thì hai đứa bây phải làm thế nào đây?”
“Không có chuyện đó đâu.” Hắn cười tủm tỉm, nói rất chắc chắn: “Cô không dám đem Hải Tú ra đánh cược đâu. Cô biết rõ nếu làm ầm chuyện này thì người tổn thương chỉ có Hải Tú thôi, nên không có chuyện em và Hải Tú phải xa nhau đâu. Mà dù em không nhắc tới chuyện này thì Hải Tú cũng không thể rời xa em.”
Phong Hiên lạnh lùng chế giễu hắn: “Nói chuyện chia tay mà tự tin quá nhỉ, mày nghĩ mày là ai? Bộ không có mày là không được hả?”
“Không tin thì anh hỏi cậu ấy đi, hỏi không có em thì cậu ấy sống nổi không?” Vừa thành công thú nhận với Khương Dụ Mạn, nên tâm trạng Phong Phi lúc này như muốn bay lên. Hắn híp mắt, miễn cưỡng cười nói: “Lúc nào cũng dính em, còn rất thích làm nũng nữa.”
Phong Phi không hay nói về chuyện tình cảm của hắn và Hải Tú trước mặt người khác. Thỉnh thoảng, Phong Hiên có hỏi hắn thì hắn đều làm lơ, hôm nay lại chủ động nói làm dậy lên lòng hiếu kì của Phong Hiên: “Điên à mà nó dính mày? Có mà mày dính người ta thì có.”
“Thật đó!” Phong Phi nói: “Anh nhìn cậu ấy hướng nội, không thích nói chuyện thế thôi, chứ lúc bên cạnh em thì không như vậy đâu. Lúc chỉ có hai đứa em thì cậu ấy như người khác vậy, muốn nói thì nói muốn cười thì cười, cứ dính lấy em, làm người ta yêu thích không thôi.”
Phong Hiên khẽ cười: “Yêu thích tới mức nào?”
Phong Phi liếc anh, lạnh giọng nói: “Anh biết làm gì? Nghĩ bậy bạ gì đó?”
Phong Hiên giễu cợt: “Điên à! Ai nói bậy bạ gì với mày? Ngay cả bao cũng chưa xài mà bày đặt.”
Phong Phi bật cười: “Hôm nay ông đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hả ông?”
Phong Hiên không thèm để ý, rít một hơi thuốc, nhìn Hải Tú đang đứng khóc cách đó không xa, nói với hắn: “Không qua khuyên nhủ đi? Nhìn khó chịu quá.”
Phong Phi lắc đầu: “Không cần đâu, cậu ấy sợ sệt giấu giếm cả năm như vậy, giờ mọi chuyện đều bị lôi ra ánh sáng thì cậu ấy cần chút thời gian để thích ứng…”
Đang nói chuyện thì có một bạn học ôm một túi sách vở to đi ngang qua. Xa xa cậu ta đã nhìn thấy Hải Tú rồi, nên lúc đi ngang qua Phong Phi thì ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy? Hải Tú…”
“Áp lực thi thôi.” Phong Phi không ngừng thổn thức: “Áp lực của học sinh nhất khối quá lớn.”
Phong Hiên: “…”
Bạn học nọ hiểu ý ngay, an ủi hắn: “Khuyên cậu ấy nhiều chút, vẫn chưa có điểm mà, không đến nỗi nào đâu. Mà cậu ấy học giỏi thế kia thì điểm làm sao thấp được? Điểm kiểm tra lúc nào cũng cao hơn tôi.”
Phong Phi gật đầu: “Ai cũng nói vậy hết, lát nữa tôi đi khuyên cậu ấy…”
Bạn học lắc đầu thở dài, Phong Hiên khó hiểu nhìn hắn, rồi liếc mắt đi lên xe trước.
Không biết Hải Tú và Khương Dụ Mạn nói chuyện ra sao rồi. Hắn đứng chờ một lúc thì đi đến bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chưa hoàn hồn nữa à?”
Thực ra Hải Tú đã nín khóc từ lâu, vừa rồi nói chuyện với mẹ thì hơi mất khống chế thôi. Bây giờ cậu nhìn Phong Phi, lòng vừa chua vừa ngọt. Phong Phi dịu dàng cười với cậu: “Đừng có mà khóc với tôi, chỗ này là nơi công cộng, tôi không có cách nào dỗ cậu đâu.”
Hải Tú dở khóc dở cười, cậu dụi dụi mắt, gượng gạo nhìn Khương Dụ Mạn. Hai mắt của cô cũng đỏ lên, bây giờ đối mặt với Phong Phi cũng thấy ngượng ngùng, tìm đại một cái cớ là đỗ xe ở xa mà bỏ đi.
“Phong Phi…”
Hải Tú nhìn hắn, trong lòng có cả đống điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì trước.
“Được rồi.” Phong Phi xoa xoa hai đầu mắt hồng hồng của cậu, không lên tiếng.
Hắn nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi lên lấy đồ, đói bụng không?”
“Tớ không thấy đói.” Hải Tú lắc đầu, “Đi lên lấy đồ đã! Xong sớm về sớm.”
“Về nhà ai đây?” Phong Phi nhìn Khương Dụ Mạn đang quay xe cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Tối nay cậu về nhà mình hả?”
Hải Tú do dự đáp: “Lúc nãy tớ chưa hỏi mẹ chuyện này, tớ… để lát nữa tớ hỏi mẹ nha!”
“Ừ, nếu mẹ cậu không cho thì thôi vậy.” Phong Phi cũng không vội vã gì.
Hai đứa đi dọn đồ, trên đường thì gặp vài bạn quen biết, mọi người chào hỏi nhau rồi cùng hẹn thời gian để sau này gặp mặt, rồi từng đứa nói lời tạm biệt nhau.
Hôm nay hai đứa tới trễ, lại bị sự việc hôm nay trì hoãn nên dãy lớp học bên này gần như đã được dọn hết, toàn bộ dãy lớp của khối 12 nhìn qua cứ như vừa bị cướp sạch vậy. Từ đại sảnh đến tầng thượng đều thành một mớ hỗn độn. Lúc hai đứa lên lầu thì thấy thầy chủ nhiệm đang liều mạng chạy tới, Hải Tú ngây người, Phong Phi liền kéo cậu qua một bên để nhường đường cho thầy. Chỉ thấy thầy có vẻ rất lo lắng, cứ thế chạy như bay. Hải Tú còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy một đám con trai lũ lượt chạy đến, đứa cầm bút màu đứa cầm đồ lau bảng, cười to rượt theo thầy chủ nhiệm.
Hải Tú nuốt nước miếng, Phong Phi thì cực kì thương xót, “Nghe nói… năm nào cũng có sự kiện này.”
Hải Tú lẳng lặng cầu nguyện cho thầy chủ nhiệm đừng quá thảm, rồi theo Phong Phi lên lầu.
Vào trong lớp học, khắp nơi đều là giấy vụn, trên bàn lẫn dưới đất, dưới sàn có cả đống đề thi với sách giáo khoa bị xé nát vụn, thậm chí không còn chỗ nào để đặt chân luôn. Phong Phi lắc đầu cười: “Thù hận lớn thế này à… Cậu có muốn xé sách không?”
Hải Tú vội lắc đầu: “Mẹ tớ đã hứa đem sách của tớ cho con của bạn mẹ mà.”
Phong Phi khẽ cười, bảo Hải Tú đi dọn bàn học trước, còn hắn thì ra sau lớp mở ngăn tủ của hai đứa ra, sắp xếp gọn lại sách bên trong. Sách bài tập thì vứt đi, còn sổ ghi chép bài sai thì xếp gọn lại, chồng thành từng xấp từng xấp, bỏ vào túi đã chuẩn bị trước.
Hắn cột chặt túi sách lại rồi quay đầu xem Hải Tú, buồn cười nói: “Bảo bối à, giấy nháp thì bỏ đi, cậu cầm về làm gì?”
Hải Tú ngượng ngùng giấu tờ giấy nháp Phong Phi đã viết được một nửa vào cặp mình, thấp giọng nói: “Cậu viết lên đó đó… Bỏ đi tiếc lắm.”
“Tiếc lắm…” Phong Phi bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy lấy hai cuốn thôi, không sợ nặng hả?”
Hải Tú được hắn cho phép thì yên tâm rất nhiều, tiếp tục len lén giấu mấy thứ Phong Phi muốn vứt đi vào túi của mình.
Phong Phi dọn xong sách giáo khoa của hai đứa thì đi tới đằng sau Hải Tú, khe cười nói: “Tật xấu này không bỏ được đúng không? Mang về để ở đâu đây?”
Hải Tú đang cầm cái hộp bút vẫn còn mới của hắn, nghe vậy thì nhỏ giọng nói: “Tớ xài tiếp được mà.”
“Xài cl ấy!” Phong Phi kéo tay cậu, để Hải Tú xoay lại nhìn mình, im một chút thì cười nói: “Mẹ cậu vừa nói gì với cậu? Đồng ý hết rồi hả!?”
Hải Tú nhẹ nhàng gật đầu, hai mắt sáng rực: “Mẹ nói… Chỉ cần tớ cảm thấy đây là quyết định tốt nhất thì mẹ… mẹ tôn trọng tớ.”
Phong Phi bình tĩnh nói: “Hôm nay đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Mẹ cậu bị tôi làm cho cảm động nên mới đồng ý đó, còn sau này…”
Hải Tú lo lắng mở to mắt: “Sau này? Sau này làm sao? Mẹ… mẹ sẽ đổi ý hả?”
Hắn nhướn mày: “Sau này hả, tôi phải tốt với cậu hơn, càng ngày càng tốt thì mẹ cậu mới yên tâm được.”
Hải Tú bật cười: “Vậy là tốt lắm rồi, không hơn được đâu.”
“Giữ hình tượng.” Phong Phi cầm lấy túi sách trong tay Hải Tú, để qua một bên, “Mới thế này đã thấy không thể tốt hơn à?”
Hải Tú không thể nghĩ ra được Phong Phi còn có thể tốt với cậu hơn thế nào nữa, thẳng thắn nói: “Tốt lắm rồi đó! Mà Phong Phi ơi, thật ra là vì tớ lo…”
Giọng cậu như nghẹn lại: “Lo cậu biết được tớ bị bệnh thì tớ phải làm thế nào đây, tớ muốn mình thật bình thường trước mặt cậu, muốn cậu yêu thích tớ, tớ sợ cậu biết tớ bị bệnh…”
Hải Tú áy náy nói: “Là tớ lừa cậu.”
Phong Phi mỉm cười: “Sợ tôi biết rồi sẽ làm gì?”
Nghĩ đến đã sợ, Hải Tú đáp: “Sợ cậu biết rồi nghĩ tớ bị bệnh tâm thần, không để ý tớ nữa.”
Ý cười trên mặt hắn dần nhạt đi, “Nếu tôi không để ý cậu nữa thì cậu làm gì?”
Hải Tú khựng lại, nhẹ giọng nói: “Tớ… tớ sẽ chuyển trường!”
Thấy hắn nhíu mày, cậu vội vàng giải thích: “Nếu không làm vậy… cậu không sợ một đứa tâm thần cứ bám dính lấy cậu à, hay là lén nhìn cậu nữa?” Hải Tú cười trông cực kì tủi thân, “Nghĩ thôi đã thấy khủng bố rồi! Có người bị bệnh tâm thần thích cậu…”
Phong Phi giơ tay lên, đánh nhẹ lên mặt cậu một cái.
Hắn đánh rất nhẹ, làm Hải Tú cứ tưởng hắn đang vuốt ve cậu.
Hắn hất cằm, hỏi lại: “Cậu nói ai bị tâm thần?”
Hải Tú đơ người, nước mắt lại bắt đầu tích tụ trong hốc mắt.
Hắn lại vỗ nhẹ lên mặt cậu một cái, lạnh giọng nói: “Cậu nói ai bị tâm thần?!”
Hải Tú cố gắng kiềm lại nước mắt, lắc đầu nói nhỏ: “Không phải bệnh tâm thần…”
Sắc mặt hắn không hề vui vẻ gì, lại hỏi: “Vậy là gì?”
Hải Tú nghẹn ngào nói: “Chỉ là một chứng bệnh tâm lý…”
Hắn tiếp tục lạnh giọng: “Chữa khỏi được không?”
Hai mắt cậu đỏ lên, gật đầu đáp: “Được… chữa khỏi được.”
Phong Phi thản nhiên nói: “Vậy bảo bối của tôi đã hết bệnh chưa?”
Hải Tú ngẩn ra, nước mắt lập tức lăn xuống. Cậu gật đầu thật mạnh, nghẹn ngào nói: “Hết rồi… hết bệnh rồi.”
Bấy giờ mắt hắn mới xuất hiện lại ý cười. Hắn tiến lên một bước, kéo Hải Tú vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên chỗ hắn mới đánh lên mặt cậu lúc nãy, “Nhớ kĩ những gì cậu nói. Sau này… mặc kệ là lúc nào hay là ai hỏi, cậu trả lời với tôi thế nào thì trả lời với người ta như vậy. Cậu đã từng bị bệnh, bây giờ đã khá hơn thậm chí là khỏi hẳn rồi, không khác gì người bình thường hết.”
Hắn nhìn cậu, thản nhiên nói: “Nếu có ai nghe không hiểu, giả điếc giả mù thì nói với tôi, tôi đánh cho nó hiểu.”
Hải Tú gật đầu thật mạnh, nước mắt không ngừng trào ra. Cảm giác khoan dung ấy cứ bao trùm lấy cậu, làm cậu không thể ngưng khóc được. Phong Phi thấy vậy thì mềm lòng, dỗ dành nói: “Được rồi mà… bị dọa rồi? Hay là đánh cậu đau? Cậu đánh lại tôi đi, chỗ này nè hay chỗ này.” Hắn vừa nói vừa cầm tay cậu đánh đánh lên mặt mình. Hải Tú vội vàng rút tay lại, khóc thút thít: “Không đánh…”
“Không nỡ à?” Phong Phi mỉm cười: “Vậy tôi tự đánh đó?”
Hải Tú bị trêu thì bật cười: “Đừng…”
Phong Phi cười nói: “Lần nào cũng khóc vậy? Bây giờ ra khỏi cánh cửa này là mọi chuyện ổn hết rồi đúng không?”
Ánh chiều chạng vạng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào lớp học, bao trùm lấy cả người Phong Phi, ấm áp không gì sánh được. Trong lúc ngẩn ngơ, Hải Tú cứ tưởng mình nhìn thấy thiên sứ.
Cậu hít sâu một hơi, rồi gật đầu thật mạnh.