Chương 48

Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, vào một ngày lạnh lẽo giữa tháng khi tuyết vẫn rơi, tiểu Công Chúa kiên trì muốn hoàn thành khảo hạch của Long Kiểu Nguyệt, lại muốn quay lại Thiên Chi Giai. Long Kiểu Nguyệt mặc giáo phục màu xanh trắng của Trường Lưu, cầm trong tay một cây dù bằng giấy dầu, cán bằng trúc, đứng dưới Thiên Chi Giai. Thùng nước ngày trước nay đã kết băng, Long Kiểu Nguyệt vươn tay, bắn một đạo lên mặt nước kết băng, một đoàn linh lực trào ra, trong khoảnh khắc băng liền hoá thành nước. Tiểu Công Chúa lắc lắc cánh tay, vén tay áo, dùng một thùng gỗ nhỏ múc đầy nước, thoả thuê mãn nguyện nhấc lên bậc đầu tiên của Thiên Chi Giai. Trên bậc thang đá đã kết băng, trơn đến nỗi làm cho người ta không giữ vững chân được, tiểu Công Chúa bước hụt, suýt chút nữa làm rơi thùng nước. Long Kiểu Nguyệt đúng lúc đưa tay, một tay miễn cưỡng cầm dù, một tay đỡ nàng. Aish, tiểu Công Chúa thành thật thế này, bảo bản Cúc Cự làm sao có thể tàn nhẫn quyết tâm buông tay mặc kệ nàng ở giữa băng thiên tuyết địa tại đây nâng thùng nước lên Phù Vân Điện? Oán thầm thì oán thầm, nhưng Long Kiểu Nguyệt vẫn đưa tay đặt lên mặt trên của bậc thang đá đầu tiên của Thiên Chi Giai. Một tầng băng mỏng tản ra hơi lạnh. Long Kiểu Nguyệt hội tụ linh lực toàn thân, một đạo quang mang màu vàng bắt đầu từ tầng băng kết dính ở bậc thang thứ nhất lan tràn lên trên, đi đến chỗ nào, băng tuyết chỗ ấy hoàn toàn hoá thành hơi nước. Long Kiểu Nguyệt thở dài một hơi, thu hồi tay. Bạch Lộ quay đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sao nhỏ, loé lên quang mang trong suốt, vui mừng sùng bái hô: "Sư phó thật lợi hại!" Long Kiểu Nguyệt bị đôi mắt to tròn đen láy tràn đầy sùng bái đó nhìn, không biết sao lại thẳng lưng, lòng hư vinh nhất thời tăng bạo, khụ một tiếng: "Đó là chuyện đương nhiên." Trên mặt tán dù dần dần hạ xuống ít tuyết, Long Kiểu Nguyệt đi theo phía sau tiểu Công Chúa, miễn cưỡng khen nàng, tiểu Công Chúa ỳ ạch xách thùng gỗ, đi lên Thiên Chi Giai. Một ngày, hai ngày, ba ngày....... Thẳng đến một ngày cuối cùng, Long Kiểu Nguyệt đi lên Phù Vân Điện chờ trước. Chu Vân Vân đứng bên cạnh, Thu Minh Uyên cũng đến góp vui, ôm Luân Hồi kiếm của hắn, một thân hoa phục màu đen, ở bên cạnh nhìn. Bên chân Long Kiểu Nguyệt là một thùng nước, mặt nước so với thùng chỉ còn thiếu một hai tấc, đúng là thùng nước mà nàng đã phân phó tiểu Công Chúa nâng lên Phù Vân Điện. Cầu thang đá dưới chân kéo dài một đường xuống, như một con rồng màu xanh, uốn lượn nhập vào tầng mây, lại lan xuống dưới. Sâu trong mây mù, rốt cục có một đoàn nho nhỏ màu trắng, xách theo một thùng nước, vẻ mặt mệt mỏi, lại vẫn cắn răng, đầy kiên định đạp lên nền đá đi lên trên. Long Kiểu Nguyệt nhìn nàng, thân hình chưa động, Thu Minh Uyên lại đã nhìn nàng một cái, nói: "Trước kia ép bản thân đến mắc thương hàn nặng như thế, ngươi cũng thật không biết rút kinh nghiệm, nàng ấy nói gì cũng nghe theo, không sợ nàng mệt đến sinh bệnh à?" Long Kiểu Nguyệt nhìn cục bột dần hiện ra từ sâu trong mây mù, liếc mắt xem thường với Thu Minh Uyên: "Ha ha, đệ tử của ta, do ta quản." Đợi đến gần, Bạch Lộ thở phì phò, vẻ mặt nhảy nhót bước lên bậc cầu thang cuối cùng. Mặt của nàng gần như nhìn không rõ, không biết là mồ hôi hay bùn đất, mặt mày lấm lem, xiêm y cũng hơi bẩn. Nàng nhịn không được sung sướng cười với Long Kiểu Nguyệt: "Sư phó, Bạch Lộ đã xách được hết một xô nước nhỏ!" Nàng vươn tai, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thần sắc cui vẻ, cười như hoa nở trong gió xuân. Nàng thấy Thu Minh Uyên và Chu Vân Vân đã ở bên cạnh, liền thành thành thật thật hạ tay áo, cung kính hô: "Đệ tử Bạch Lộ tham kiến Thu Thế Tôn, ra mắt Chu Sư tỷ." Bản mặt băng sơn vạn năm của Thu Minh Uyên lộ ra một tia tươi cười, vẫy vẫy tay nói: "Không cần đa lễ." Bạch Lộ cố lấy dũng khí, nhìn Long Kiểu Nguyệt: "Nếu sư phó không có chuyện gì thì Bạch Lộ lại xuống xách nước lên tiếp." Long Kiểu Nguyệt dịch người, lộ ra thùng nước bên cạnh đã đầy không sai biệt lắm, thản nhiên nói: "Không cần, thùng nước đó đã ở trên Phù Vân Điện rồi." Bạch Lộ nhìn thùng nước kia, lại nhìn xô nước nhỏ trong tay mình, kinh ngạc hô: "Sao thùng nước đó lại ở đây? Bạch Lộ rõ ràng chỉ nâng một xô nhỏ lên thôi mà?" Long Kiểu Nguyệt khụ khụ, sắc mặt Bạch Lộ đột nhiên ảm đạm xuống, ngẩng đầu lên, mắt to không chớp nhìn Long Kiểu Nguyệt: "Đây là sư phó xách lên giúp Bạch Lộ sao?" Long Kiểu Nguyệt lúc này không biết làm sao, nói cũng không được mà không nói cũng không được. Nếu thật sự chờ ngươi sách được hết nguyên thùng lên, kia còn không đem cánh tay nho nhỏ với đôi chân ngắn ngủn đó của ngươi mỏi đến gãy. Bản Cúc Cự đã không muốn ngược đãi nhi đồng nữa mà! Bạch Lộ uỷ khuất nói: "Sư phó chuẩn bị khảo hạch cho một mình Bạch Lộ, Bạch Lộ phải tự dùng tay mình, nâng từng chút nước lên một mới phải, nếu sư phó làm giúp Bạch Lộ, vậy thì khảo hạch này đâu còn ý nghĩa gì." Long Kiểu Nguyệt không dấu vết dịch qua một bên, bí hiểm nói với Bạch Lộ: "Bạch Lộ, ngươi còn không biết dụng tâm của vi sư sao?" Bạch Lộ mới chỉ bảy tám tuổi, đầu chỉ gần cao đến eo nàng. Long Kiểu Nguyệt tiến lên, sờ sờ đỉnh đầu nàng, vuốt vuốt tóc nàng, mỉm cười nói: "Sư phó đã nói, khảo hạch này chỉ là để khảo hạch sự bền lòng cùng nghị lực muốn bái nhập vào làm môn hạ của sư phó thôi, cho nên thùng gỗ này cũng không phải đồ bình thường." Thu Minh Uyên nhíu mày, Long Kiểu Nguyệt lườm một cái, ánh mắt Thu Minh Uyên như đang nói, bản tôn thật ra muốn xem xem ngươi có thể bịa ra được lý do gì. Chu Vân Vân ở bên ngẩn ra, rõ ràng cũng đoán không ra trong hồ lô của Long Kiểu Nguyệt muốn làm cái gì. Bạch Lộ ra vẻ mờ mịt nói: "Bạch Lộ không tin, thùng gỗ này là đồ Chu sư tỷ tuỳ tiện lấy trong kho tạp vật, nước cũng múc từ dưới sông, sao có thể khác biệt?" Long Kiểu Nguyệt cúi người, để tầm mắt ngang hàng với Bạch Lộ, chân thành tha thiết nhìn nàng: "Thùng gỗ đó là bình thường, nước cũng bình thường, nhưng thứ duy nhất không bình thường là sư phó thả một khối [Điểm kim thạch] trong thùng. Tảng đá kia cảm thấy thành ý cùng sự bền lòng của Bạch Lộ, cho nên xuất hiện ở nơi này. Nước này sao có thể là do sư phó mang lên giúp Bạch Lộ được, sư phó chẳng lẽ là loại người nói không giữ lời, lừa tiểu hài tử sao?" Lời này nói ra lại nhớ, ai ở trong sơn động ngày trước lừa Bạch Lộ nói mình không phải tiểu thư dòng chính của Long Đình? Bạch Lộ nhìn nàng, nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: "Thật vậy sao? Điểm kim thạch? Nhưng từ trước tới giờ Bạch Lộ chưa từng nghe nhắc tới bảo vật này!" Ánh mắt Long Kiểu Nguyệt kiên định mà chân thành tha thiết. Bạch Lộ nhìn nàng, không chắc lời nàng nói là thật hay giả, chỉ đành chớp đôi mắt to, nói: "Vậy [Điểm kim thạch] đang ở trong thùng gỗ này sao?" Long Kiểu Nguyệt vội vàng đứng dậy, đi đến bên thùng nước kia ngồi xổm xuống, xắn ống tay áo lên thò vào trong nước lạnh, giả vờ giả vịt sờ soạng. Má nó! Không có cách nào, đành phải vội vàng lấy tín vật Chưởng môn Tiên Xu Phong là khối tam sắc long lân thạch kia ra bổ sung cho đủ số vậy! Long Kiểu Nguyệt mỉm cười, tay ướt sũng lấy khối tam sắc long lân thạch ra, đặt ở trong lòng bàn tay dùng linh lực hong khô, rồi mới vẻ mặt cứng ngắc đưa cho Bạch Lộ. Tam sắc long lân thạch toả sáng, dưới ánh mặt trời hắt lên quang mang bảy màu. Vật này là vảy của thượng cổ long tộc trong truyền thuyết, trừ chuyện có thể phát ra bạch quang khi ma tộc đụng vào ra, trên cơ bản bình thường chỉ có thể coi là một loại bảo thạch gân gà để trang trí mặt tiền cửa hàng. Bạch Lộ đưa hai tay tiếp nhận bảo thạch, vẻ mặt nhảy nhót khen: "Tảng đá đẹp quá." Long Kiểu Nguyệt ở bên cạnh căng da mặt gật gật đầu, Thu Minh Uyên ôm cánh tay, vừa buồn cười lại tức giận mỉa mai: "Khoả [Điểm kim thạch] kiểu này vẫn là lần đầu tiên bản tôn thấy, hôm nay Long Chưởng Môn thật đúng làm cho bản tôn mở mang kiến thức." Long Kiểu Nguyệt vừa nghe hắn nói, trong lòng phỉ nhổ một trận, ngươi tưởng bản Cúc Cự muốn vậy chắc! Còn không phải tại tiểu loli khách quý của Trường Lưu các ngươi. May mắn kĩ năng biểu diễn của bản Cúc Cự tốt, nghĩ đến những lời tình chân ý thiết vừa rồi hù trước mặt nữ chủ, thật sự là lựa chọn hạng nhất cho giải Oscar năm nay mà. Đôi mắt to của Bạch Lộ cong như trăng non, lộ ra hai chiếc răng hổ. Long Kiểu Nguyệt nhìn kỹ, trên mặt tiểu gia hoả này thế nhưng còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Chẳng qua ngày xưa nhìn không kỹ, hôm nay vừa thấy, thật sự đáng yêu quá mức mà. Long Kiểu Nguyệt cảm thấy tay mình lại bắt đầu rục rịch. Trời ạ! Nở nụ cười đáng yêu như thế với bản Cúc Cự thật sự tốt lắm hả? Bản Cúc Cự đã sắp không khống chế được sức mạnh hồng hoang nữa rồi! Aish, túm đồng tiền này rõ ràng không có rượu*, nhưng bản Cúc Cự đã sắp say thành cẩu rồi. Không được, bản Cúc Cự nhịn không được! (*tiếng Hán Việt lúm đồng tiền gọi là "tiểu rượu oa") Long Kiểu Nguyệt mỉm cười nói với Bạch Lộ: "Ngươi thích tảng đá này sao?" Bạch Lộ ngẩn ra, nhăn nhó nói: "Tảng đá này rất đẹp, Bạch Lộ thích lắm, nhưng những thứ lợi hại khẳng định đều rất trân quý. Phụ hoàng đã từng nói, không phải đồ của mình, dù một hào cũng không được lấy." Long Kiểu Nguyệt vừa thấy bộ dáng Bạch Lộ rõ ràng không nên đòi nhưng lại không kiềm chế được ham muốn, trong lòng một trận ngứa ngáy. Nàng khụ một tiếng, vận dụng phong độ Chưởng Môn, tư thái lãnh ngạo không thiếu tiền của tiểu thư Long Đình, thản nhiên nói: "Nếu ngươi thích thì cho ngươi đó." Thu Minh Uyên "chậc" một tiếng, Chu Vân Vân ở bên vừa nghe thế, đầu tiên là hoảng sợ, nghĩ đến tam sắc long lân thạch là tín vật của Chưởng môn Tiên Xu Phong, lại thấy Thu Minh Uyên không có phản ứng gì, chỉ đành im miệng. Bạch Lộ không dám tin hỏi: "Cho ta sao? Thật sự có thể chứ?" Long Kiểu Nguyệt cười nói: "Ừ, Bạch Lộ thông qua khảo hạch của sư phó, dùng thành tâm đả động [Điểm kim thạch], cho nên tảng đá này từ nay về sau chính là của ngươi." Bạch Lộ lộ ra hai lúm đồng tiền, vui vẻ cười: "Sư phó thật tốt!" Nói xong, nàng lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy có phải từ nay về sau, Bạch Lộ chính là đồ đệ của sư phó không?" Long Kiểu Nguyệt vung tay áo, nhàn nhạt đáp: "Phải, bất quá trước khi ngươi nhập môn, ta còn cần làm một việc." Bạch Lộ mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt như thể dù lên núi đao biển lửa cũng không chối từ: "Việc gì cơ, Bạch Lộ nhất định làm được." Long Kiểu Nguyệt thò bàn tay từ trong tay áo ra, ngoắc với nàng, nhìn Bạch Lộ vẻ mặt ngây thơ lại khả ái đi đến trước mặt mình. Trên khuôn mặt căng tròn sáng ngời, hai lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, còn có một đôi mắt to vừa đen vừa sáng ngời. Da thịt trắng trẻo trong suốt, như một khối noãn ngọc thượng hạng. Long Kiểu Nguyệt vươn tay, như ý nguyện nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Bạch Lộ. A a a a! Xúc cảm này! Có chết cũng không tiếc! Bạch Lộ ngửa đầu nhìn nàng, mắt to chớp chớp. Long Kiểu Nguyệt thu hồi tay, mỹ mãn cười với nàng: "Không có gì, từ nay trở đi ngươi chính là đồ đệ của Long Kiểu Nguyệt ta." *** Từ khi Bạch Lộ lên núi, Long Kiểu Nguyệt cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Cực nhanh thì cực nhanh, nhưng đối với tu chân vô tận tuế nguyệt được xưng là chỉ như một cái búng tay, chẳng qua cũng chỉ như điểm thêm màu sắc rực rỡ trong dòng thời gian. Ngự trù không thể lên Tiên Xu Phong, dù sao nơi này phần lớn là nữ tử, cũng phải biết tị hiềm. Bạch Lộ mỗi ngày sáng sớm thức dậy, chịu khó nhanh như chớp chạy xuống núi, rồi mang lên cho nàng những món mĩ vị do ngự trù hoàng cung ở Tam Tư Phong làm. Chờ Long Kiểu Nguyệt chậm rì rì rời khỏi giường, tuyên bố cho môn hạ đệ tử một ít nhiệm vụ đánh quái thăng cấp, lại chỉ đạo một chút tâm pháp cho cục bột nhỏ, liền một mình đi ra sau núi luyện công. Cục bột nhỏ mỗi ngày đều rất chăm chủ, đi theo các đệ tử tự luyện công, mỗi khi có vấn đề liền chịu khó đi hỏi các sư tỷ, hoặc buổi tối trở về hỏi Long Kiểu Nguyệt. Bởi vì Trường Lưu không có nhiều đệ tử có số tuổi tương đồng Bạch Lộ, cho nên vì để tiện chăm sóc, Long Kiểu Nguyệt liền an bài nàng ở ngay Thanh Nhã Hiên của mình. Vừa nói với Bạch Lộ chuyện đó, để buổi tối nàng ngủ cùng mình, Bạch Lộ đỏ mặt, thật lâu mới gật đầu nói: "Lời sư phó nói, đồ đệ xin vâng theo." Sau đó nàng liền xuống núi ôm một cái áo ngủ nho nhỏ bằng gấm, vui vẻ đi lên Tiên Xu Phong. Trong quãng thời gian này, Long Kiểu Nguyệt khắc khổ luyện tập thuật pháp, mỗi khi từ trong rừng về cơ bản đều là lúc trăng sáng sao đầy trời. Đợi đến khi Long Kiểu Nguyệt về đến nơi, nhìn trong Thanh Nhã Hiên đã sáng lên ánh nến, Bạch Lộ ngồi trên một băng ghế trông mong chờ, rất giống một cô vợ nhỏ mới cưới mong ngóng chờ chồng về nhà. Dĩ vãng khi Bạch Chỉ ở cùng Thanh Nhã Hiên với nàng, bởi vì hai người đều là người tu chân, thị lực có chút cường hãn, ban đêm cũng có thể nhìn rõ, cho nên chưa từng có chuyện thắp đèn đợi. Thanh Nhã Hiên ngày xưa một mảnh tối đen cuối cùng sáng lên một phần đèn đuốc nhân gian, trong lòng Long Kiểu Nguyệt cũng tràn ra cảm giác mềm mại nói không nên lời. Nàng ngồi ở đầu giường, một bên cởi y phục, một bên nói: "Sư phó luyện công về trễ lắm, ngươi không cần chờ ta." Bạch Lộ che mắt nghiêng người trèo lên giường, thuần thục lột xiêm y. Nàng chôn mặt vào trong chăn, lăn một cái vào góc tường: "Bạch Lộ không chờ sư phó, Bạch Lộ chỉ là sợ sư phó về trễ, sẽ không nhìn thấy rõ đường về." Long Kiểu Nguyệt vừa định nói không cần, lời đến bên miệng, từ ngữ lại vòng vo trên đầu lưỡi, rồi lại uyển chuyển lui về. Nàng cởi giáo phục xanh trắng của Trường Lưu, bên ngoài trúc xá băng thiên tuyết địa, nhưng căn phòng nho nhỏ được bao phủ ở bên trong kết giới lại ấm áp như mùa xuân. Long Kiểu Nguyệt chỉ mặc áo lót, trong nháy mắt, ngọn nến đang cháy liền bị dập tắt. Long Kiểu Nguyệt nằm trên giường, sờ soạng bên cạnh. Ủa, người đâu? Nàng nghiêng người nhỏm dậy mới nhìn thấy Bạch Lộ cuộn mình thành một đoàn, đang co mình trong một góc giường, cúi đầu chôn trong chăn, không biết đang làm gì. Long Kiểu Nguyệt thò tay kéo nàng lại, ấn nàng nằm bên cạnh mình. Bạch Lộ hơi chống đẩy một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống cạnh. Tim nàng đập nhanh lợi hại, dưới tình huống bốn phía yên tĩnh, người tu tiên ngũ quan nhạy bén vượt xa người thường, Long Kiểu Nguyệt tự nhiên hỏi: "Tim ngươi đập nhanh quá, không quen ngủ cùng ta sao?" Bạch Lộ nhỏ giọng đáp: "Không phải." Nàng như cố lấy dũng khí còn muốn nói gì đó, Long Kiểu Nguyệt ban ngày luyện công chăm chú, bận rộn cả ngày, đương nhiên mệt mỏi ập tới. Nàng nghe Bạch Lộ đáp thế liền dùng thanh âm nhàn nhạt nói: "Vậy thì ngủ đi." Bạch Lộ vội vàng gật gật đầu, cẩn thận hơi sáp lại cạnh nàng, chọn một tư thế vừa thoải mái lại cũng không quấy rầy Long Kiểu Nguyệt rồi mới ôm hai tay tựa vào bên cạnh nàng, nhắm mắt lại. Những ngày tháng chăm chỉ luyện công mới trôi qua không được mấy bữa, Long Kiểu Nguyệt hiếm hoi tranh thủ lúc rảnh rỗi, xui khiến cưỡng bức lao động nữ chủ duy nhất trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] được nửa tháng. Mỗi tối khi nàng trở lại Thanh Nhã Hiên đều nhìn thấy con đường mòn vốn tối đen trong rừng trúc trên núi sáng lên đèn đuốc. Ban đầu là một cái, hai cái, ba cái, đến về sau, trên cành trúc cứ cách vài bước chân đều thắp một chiếc đèn cung đình. Một chuỗi đèn treo trên đầu cành, huỳnh thạch bên trong phát ra ánh sáng nhấp nháy, chiếu sáng con đường mòn thanh nhã. Bầu trời đổ tuyết, một ít tuyết trắng đọng lại trên đầu cạnh, trên mặt đất lại sạch sẽ. Trong lúc Long Kiểu Nguyệt vô tình đi ngang qua rừng trúc liền nghe đám đệ tử nói chuyện phiếm, số đèn cung đình này đều là do Bạch Lộ đi tìm Trầm Vọng Sơn đòi, thả vào huỳnh thạch rồi tự mình treo lên. Đệ tử này không chỉ nói chuyện đèn cung đình, còn nói Bạch Lộ tiểu Công Chúa từ sau khi lên núi đâu hề có bộ dáng sống an nhàn sung sướng của một Công Chúa, buổi tối mỗi ngày trước khi về Thanh Nhã Hiên đều sẽ dùng cánh tay cẳng chân nho nhỏ của mình xúc tuyết, ở trên con đường mòn trong rừng trúc của Tiên Xu Phong dọn tuyết đọng, làm cho đám sư tỷ Chu Vân Vân nhìn xem cũng không khỏi xấu hổ. Đám đệ tử Chu Vân Vân lên núi đã rất nhiều năm, tuyết trên Trường Lưu năm nào cũng rơi, nhưng lần đầu tiên gặp được một người thật có lòng, sẽ lo lắng Chưởng Môn khi về Thanh Nhã Hiên đạp phải tuyết đọng sẽ trượt chân, mỗi ngày đều không chối từ vất vả ở đây cào tuyết đọng. Long Kiểu Nguyệt phỏng chừng đám người Chu Vân Vân chỉ thầm mong cái đồ Chưởng Môn không xứng chức như nàng sẽ dẫm tuyết trượt chân mà ngã chết thì có, làm gì có chuyện sẽ nhớ tới việc đi đến giúp nàng giải ưu phiền. Dù sao người tu tiên đều có thuật cưỡi mây, thật sự không cần đạp lên tuyết mà có thể bay qua, ngay cả dấu chân cũng không lưu lại, ai mà đi lo lắng xem nàng có thể bị ngã vì tuyết trơn hay không? Long Kiểu Nguyệt vừa nghe xong đệ tử này nói chuyện phiếm, liền đi ra từ con đường mòn đến trúc xá. Mấy cái đệ tử kia đều mặc giáo phục xanh trắng của Trường Lưu, đều là đệ tử môn hạ của Tiên Xu Phong, đang câu được câu không tán gẫu, trong lời nói chứa vô số tiếc hận đối với việc cố sức lấy lòng đó của Bạch Lộ tiểu Công Chúa. Nhìn thấy Chưởng Môn đi ra, vài tên đệ tử pháo hôi vội vàng khom người với nàng: "Chưởng Môn", lại hoảng sợ ngẩng đầu nhìn nàng, không biết nàng có nghe được đối thoại vừa rồi không. Long Kiểu Nguyệt nhớ tới những lời vừa nghe được, phần nhiều là nhắc đến chuyện xưa bắt Bạch Lộ đi Thiên Chi Giai, nói nàng máu lạnh. Vì thế nàng liền buông tay áo, thờ ơ lạnh nhạt nói: "Cả ngày rảnh rỗi lắm sao, công khóa hoàn thành chưa? Pháp thuật đã luyện rồi? Nếu không hôm nay các ngươi đã đọc tâm kinh chưa?" Đám đệ tử kia hai mặt nhìn nhau, lại cung kính cúi đầu: "Chưởng Môn, giờ này mới giờ Thìn, chúng đệ tử vừa mới xuống núi luyện kiếm, công khoá còn chưa hoàn thành, nhất thời lắm miệng tán chuyện, thỉnh Chưởng Môn trách phạt." Long Kiểu Nguyệt ừ một tiếng nói: "Điều thứ bảy trong giới luật của Trường Lưu, không được ồn ào, chớ bàn luận thị phi. Về sau phải nhớ rõ, không được nói lung tung, nếu có thời gian rảnh thì không bằng tập luyện thêm thuật pháp. Hôm nay niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, mỗi người chép một lần giới luật Trường Lưu cho ta, ngày mai giao cho Ninh sư tỷ của các ngươi." Thanh âm bên này vừa ra, bên kia liền có thanh âm vang lên: "Một lần sao được? Điều thứ 261 trong giới luật của Trường Lưu, không được lén lút bàn về thị phi trong sư môn, nhẹ thì chịu đòn roi, nặng thì trục xuất sư môn." Long Kiểu Nguyệt quay đầu vừa thấy, một thân ảnh tinh tế mặc hắc y nhẹ nhàng lướt tới, Bạch Chỉ lạnh mặt cười, mắt lạnh nhìn đám đệ tử cúi đầu lo sợ không yên trước mặt, nói với Long Kiểu Nguyệt: "Long Chưởng Môn không khỏi trách phạt cũng quá nhẹ rồi. Giới luật Trường Lưu bất quá chỉ có mấy trăm điều, chép một lần thì tính gì? Ít nhất phải chép ba bốn lần mới chỉnh được tâm tính các nàng. Long Kiểu Nguyệt a một tiếng, lại nhỏ giọng do dự nói: "Không đến mức đó chứ? Các nàng cũng chưa nói gì mà." Dù sao tuy nghe khó chịu, nhưng lúc trước người bắt Bạch Lộ đi Thiên Chi Giai cũng quả thật là bản Cúc Cự, chẳng qua nghe các nàng nói lòng tốt của tiểu Công Chúa bị mình cho là lòng muông dạ thú, đây không khỏi ám chỉ bản Cúc Cự không phải người sao. Bản Cúc Cự tốt như thế mà lại coi là kẻ lòng muông dạ thú hả? Bạch Chỉ đứng bên cạnh nàng, một thân hắc y gấm vóc, chỉ có một quả linh thạch màu đen ở cổ tay áo, ôn nhu cười với nàng: "Làm Chưởng Môn, đầu tiên cần thiết phải trách phạt rõ ràng thì mới có thể lập uy." Nói xong, nàng liền nhìn mấy tên đệ tử đang vụng trộm lén nhìn mình, bọn họ không biết đại sư tỷ ôn nhu ngày xưa thế nào mà lên làm Chưởng môn của Hoán Kiếm Thai xong liền như thay đổi tính cách. Thấy ánh mắt của nàng quét tới, đều vội vàng cúi đầu. Bạch Chỉ lạnh giọng nói: "Bảy lần, các ngươi nhớ chưa?" Đám đệ tử kia vội vàng khom người cúi đầu nói: "Sư thúc dạy bảo phải, đệ tử ghi nhớ." Thế này Bạch Chỉ mới gật đầu, bọn họ liền nhanh như chớp chạy mất. Long Kiểu Nguyệt nhìn đám đệ tử kia như thể gặp quỷ bỏ chạy, thế này Bạch Chỉ mới đến bên cạnh nàng, giảo hoạt nhẹ giọng nói: "Chớ ồn ào, chớ luận thị phi là điều thứ tám của giới luật Trường Lưu." Long Kiểu Nguyệt bị nàng trêu chọc bất đắc dĩ, lắc đầu cười với nàng, lại lúng ta lúng túng nói: "Kỳ thật cũng không cần phạt nặng thế." Bạch Chỉ lắc đầu nói: "Không, dĩ vãng ngươi làm Long Chưởng Môn rất thoải mái, không biết chấn nhiếp môn hạ đệ tử. Nay ta đã xa Tiên Xu Phong, ngươi không có người giúp đỡ, đương 1 2 »