Chương 62: 62: Muốn Quỳ Xuống

Những lời này của Vương Đông Quân làm Đình Thanh đang ngồi dưới đất run rẩy. Lão ta ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Đông Quân bằng ánh mắt hết sức phức tạp. Nghĩ đến cảnh lúc trước mình đi vào cửa thì hăng hái vô cùng, lúc này lại sa vào tình cảnh này. Tại sao phải như vậy? Dựa vào cái gì mà lão ta phải như vậy? Lúc này, Đình Lân bị dính trên tường, vẻ mặt dữ tợn, điên cuồng gào thét. “Ba. Ba đừng để nó lừa, chuyện này chắc chỉ là do trùng hợp. Vương Đông Quân nó chẳng qua chỉ là thằng ở rể nhà họ Hạ, tại sao lại có sức mạnh lớn như vậy được?” Con người đều có chung một tật xấu, đó chính là có một ấn tượng nhất định đối với người nào đó rồi thì rất khó để thay đổi. Mà điều này, đối với người mà mình hận thì lại càng sâu. Những lời này của Đình Lân làm Đình Thanh bừng tỉnh. Lão ta cắn răng đứng lên, trợn mắt nhìn Vương Đông Quân chằm chằm. “Con mẹ nó. Tiết mục mở màn của mày là do tao lơ là. Có biết tâm trạng hiện tại của ông đây không tốt? Còn dám bày trò trêu đùa tao.” Vẻ mặt Vương Đông Quân rất thành thật. “Rất xin lỗi, đối với cái loại người như ông, tôi không hề có chút hứng thú trêu đùa nào.” Đình Thanh nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói. “Thằng nhãi con, mày chắc chưa nghe qua câu lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo. Dù cho nhà họ Đình bọn tao mất đi đối tác quan trọng và chỗ dựa vững chắc, nhưng cho dù bị thua thiệt thế nào đi nữa thì bọn tao vẫn đủ sức để làm mày phải trả cái giá thật lớn. Tao mặc kệ mày nghe thấy mấy cái tin này ở đâu, rồi lại đến trước mặt tao cố làm ra vẻ huyền bí lừa bịp, dù sao mày cũng cần phải nhớ kĩ, hành động của mày đã phạm tới phần gia sản của nhà họ Đình bọn tao.” “Thì sao?” Vương Đông Quân khoanh tay, dáng vẻ không quan tâm mặc cho người ta sử dụng thái độ huênh hoang khoác lác. Đình Thanh quay lại nói với Bùi Văn. “Anh Bùi, giúp tôi tiêu diệt thằng nhóc này.” “Cái này...” Bùi Văn có chút do dự. Tuy gã không thể chắc chắn là Vương Đông Quân có thể chọc vào hay không, nhưng với tính cách cẩn thận được tạo nên nhiều năm đã làm gã không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống hồ. Trước đó gã chủ động đưa Đình Thanh đến sân ga, đó là vì gã coi trọng thế lực của nhà họ Đình ở Hoa Hình. Mượn dịp này để dành được cơ hội hợp tác của nhà họ Đình, trăm lợi không hại. Nhưng mà, nhà họ Đình gặp phải cảnh buôn bán bị thua lỗ nghiêm trọng, cũng phải thuộc mức tổn thương tài nguyên nặng nề. Lúc này nhà họ Đình cần sự giúp đỡ thì có chút do dự. Đình Thanh là người tinh ý. Nhìn thấy Bùi Văn do dự đương nhiên lão đã biết rõ đối phương đang suy nghĩ điều gì. Sau khi mắng thầm Bùi Văn là cáo già, Đình Thanh chợt hạ thấp tư thế, nói: “Anh Bùi. Lần này giúp đỡ, họ Đình tôi tuyệt đối sẽ không để anh ra tay uổng phí, chỉ cần hôm nay anh có thể giết được thằng nhóc chết tiệt này, thì tài sản mà nhà họ Đình tích lũy được mấy năm nay sẽ chia cho anh phân nửa, thế nào?” Lời này vừa thốt ra, mấy người ở đây đều bất ngờ. Nhất là bản thân Bùi Văn, nhịp tim gã không khỏi tăng nhanh. Tuy nói nhà họ Đình đang xuống dốc, nhưng có một câu nói của Đình Thanh không sai, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Mất đi những đồng bọn này và chỗ dựa vững chắc, cho dù sau khi tài sản nhà họ Đình có khấu trừ thì cũng có thể lấy ra được hơn hai ngàn mốt tỷ. Mà một nửa này là hơn một ngàn tỷ. Một ngàn tỷ ở thành thị nhỏ như Hoa Hình này, thì con số này là không nhỏ. Dù tính đến Bùi Văn là nhân vật số một ở Hoa Hình và hoàn toàn có địa vị. Nhưng đối với gã mà nói, ngoại trừ những hoạt động bẩn thỉu này thì cũng không có nguồn thu nhập đáng kể nào. Phấn đấu nhiều năm như vậy, tài sản có thể để dành được cũng chưa được một ngàn tỷ. Mà lúc này, một câu nói của Đình Thanh đã làm cho tài sản của Bùi Văn tăng gấp bội. Sự mê hoặc này quả thực rất mạnh mẽ. Nhưng khi ánh mắt của gã quét qua Vương Đông Quân đang vô cùng ung dung thì dự cảm xấu lại một lần nữa xông lên đầu. Ngộ nhỡ, cái tên Vương Đông Quân này thực sự là… Nhưng khi gã có suy nghĩ này thì Đình Thanh lại tung ra một đòn hấp dẫn nặng ký: “Anh Bùi có lẽ không biết, nhà họ Đình chúng tôi chiếm được một mảnh đất khoảng ba trăm năm mươi tỷ ở khu thành Nam. Mảnh đất này tôi cũng cho anh, thế nào?” Mảnh đất giá ba trăm năm mươi tỷ. Nếu đầu tư hợp lý thì giá trị mảnh đất sau này có thể khó mà ước chừng được. Chuyện này, Bùi Văn không có lí do để từ chối. Gã toét miệng, lộ ra hàm răng vàng ố, cười nói: “Ha ha. Anh Đình Thanh đây dù nói thế nào thì chúng ta cũng là anh em quen biết nhiều năm mà. Đêm nay, nếu đã nói đến thế này rồi mà Bùi Văn tôi không giúp người anh em chuyện này thì nào còn mặt mũi nào làm ăn trên giang hồ nữa? Vương Đông Quân chẳng qua chỉ là một thằng ở rể nho nhỏ của nhà họ Hạ mà thôi.” Nghe vậy, Đình Thanh vỗ vai Bùi Văn cười nói: “Anh Bùi là số một.” Lời thì nói như vậy nhưng trong lòng lão đã chửi Bùi Văn mấy trăm lần rồi. Nhưng đối với lão ta, giờ phút này chỉ cần giết được Vương Đông Quân. Chuyện gì cũng được. Đây là sự quật cường cuối cùng của lão ta và nhà họ Đình. Bùi Văn tiến lên một bước, lấy ra hai quả óc chó, vân vê trong lòng bàn tay. Hai quả óc chó sáng bóng, hoa văn lại đẹp, vừa nhìn là biết đồ chơi có giá trị xa xỉ. Khi nhìn thấy Bùi Văn lấy hai quả óc chó ra, Trần Minh lập tức nhướng mày, cảnh giác đến bên cạnh của Vương Đông Quân. Trà trộn trên giới giang hồ ở Hoa Hình nhiều năm như vậy, anh ta rất hiểu rõ hành vi của Bùi Văn. Bùi Văn này rất yêu quý với quả óc chó, đặc biệt là một cặp óc chó có người nói gã bỏ một số tiền lớn để mua. Nhưng mà đã nhiều năm, chỉ khi gã tỏ ra không có ý tốt thì mới lấy chúng ra vân vê. Lúc này, Bùi Văn đã lấy quả óc chó ra, chứng tỏ gã muốn ra tay giết người. Mà mục tiêu là ai thì không cần nói cũng biết. Vẻ mặt của Bùi Văn dữ tợn, đôi mắt nhỏ lóe ra tia máu, nhìn Trần Minh, nói: “Họ Trần kia. Hoàn cảnh như thế nào thì cậu cũng thấy được, hôm nay Bùi Văn tôi bất kể thế nào đều phải giết thằng nhãi Vương Đông Quân này. Nếu như cậu cố ý giúp đỡ thì cả hai đều liều mạng chịu thiệt hại, Bùi Văn tôi có thể chấp nhận được cái giá này. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, đêm nay tôi đã phái toàn bộ tay chân tới, còn các cậu thì chưa tới một nửa. Vậy nên, nếu đấu thì hôm nay cậu chắc chắn sẽ thua.” Loại uy hiếp thế này, người đã trải qua vô số sóng gió như Trần Minh cũng cảm giác được áp lực vô cùng lớn. Làm ăn ở Hoa Hình nhiều năm như vậy, loại xung đột quy mô thế này anh ta cũng lần đầu đối mặt. Mặc dù là như thế, Trần Minh gãi đầu bóng lưỡng của mình, mỉm cười lộ ra hàm hai hàm răng trắng: “Thắng hay thua thì phải thử rồi mới biết được.” “Rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.” Bùi Văn nhổ xuống đất một bãi nước bọt. Sau đó thì không nói nhảm nữa, phất tay kêu tay chân bắt đầu lao lên đánh nhau. Mắt thấy trận xung đột này hết sức căng thẳng. Bên ngoài phòng bao, trong đám người bỗng có một giọng nói hùng hậu vang lên: “Ôi. Buổi tối không ở nhà ngủ mà còn chạy tới đây góp vui.” Theo tiếng nói vang lên, những người vây quanh ở hành lang ngoài phòng bao đã chủ động tránh ra chừa thành một con đường. Đình Thanh và Bùi Văn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra. Người tới là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi lăm tuổi, vóc người trung bình, mặt mũi phổ thông, đeo một chiếc kính đen, nhìn dáng vẻ tương đối bình dị gần gũi. Nhưng khi thấy anh ta. Bọn người Đình Thanh không khỏi run rẩy, có một loại cảm giác muốn quỳ xuống. “Cậu Tạ, sao cậu lại tới đây?” Người đang tới chính là tổng giám đốc hiện giờ của tập đoàn Vạn Lộc, là con trai độc nhất của Tạ Hải. Tạ Nam..