Chương 114

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khi Cơ Tuân còn đang do dự không biết phải xử lý chuyện này như thế nào thì trong cung lại truyền tin Linh Thục viện nương nương  đau buồn quá độ vì cái chết đột ngột của tỷ muội tốt mà ngất xỉu trong điện Túy Ngọc. Hoàng đế vẫn luôn có ấn tượng không tệ với nữ tử luôn tỏ ra lạnh nhạt này, nếu là trước đây hắn nhất định sẽ đến thăm nàng ấy một chút. Nhưng bây giờ là thời điểm tế nhị, hắn lựa chọn tránh mặt, chỉ sai ngự y qua chăm sóc. Ba ngày sau khi Khương Nguyệt Thường qua đời, hình phạt của Hoàng đế cuối cùng cũng được ban ra. Trước đây suy xét nàng ta đang mang long thai, để tránh gây nguy hiểm cho thai nhi, Cơ Tuân vẫn chưa chính thức giáng tội. Bây giờ tuy rằng nàng ta đã chết nhưng không thể không trừng trị những sai lầm đã phạm, nếu không thì lần hắn nổi trận lôi đình với nàng ta chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao? Quan trọng hơn là chỉ khi trừng trị tội nàng ta rồi thì việc phục vị của Vân Nương mới hợp tình hợp lý, không ai có thể tranh cãi. Các đại thần không hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng đế, chỉ nghe nói Bệ hạ vốn muốn phế bỏ Minh Tu nghi, trục xuất thành thứ dân, cuối cùng nhờ Hiền Phi nương nương khuyên can nên chỉ hạ nàng ta thành Huy nga. Tuy rằng phân vị thấp kém nhưng tốt xấu gì cũng vẫn còn thân phận hoàng phi, cũng có thể tìm được một góc nhỏ trong phi viên ở Bình lăng mà an nghỉ. Mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên trên dưới triều đình đều bắt đầu ca ngợi Hiền phi nương nương quả thật khoan dung độ lượng, có phong phạm của một quốc mẫu, phục vị cũng là chuyện đương nhiên. Thân là một Huy nga, Khương Nguyệt Thường không thể có một tang lễ long trọng, chỉ đặt nàng ta vào một cái quan tài nhỏ rồi mang ra khỏi cung. Mọi người đều cho là nàng sẽ được đưa đến phi viên ở Bình lăng như lệ thường, nhưng trên thực tế những người đó mang cỗ quan tài ra khỏi kinh thành rồi tìm đại một bãi đất hoang chôn vị phi tử từng kề cạnh đế vương trong chốn lầu vàng điện ngọc đó.   Nhưng bởi vì không ai lập bia mộ hay làm dấu lại, cho nên mấy tháng sau đó đã không còn cách nào tìm lại nơi nàng ta bị chôn cất. *** Ngoài Cơ Tuân và những người được sai làm việc đó ra, Cố Vân Tiện là người duy nhất biết chuyện này. Đêm hôm sau, nàng nâng một chén trà hỏi bâng quơ: “Tại sao Bệ hạ phải làm vậy?” Cơ Tuân đang xem tấu chương, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng hỏi lại: “Chuyện gì?” “Khương thị.” Cố Vân Tiện đáp: “Thần thiếp nghe Lữ đại nhân nói, người không để nàng ta được an táng trong Bình Lăng.” “À, chuyện này sao, là trẫm bảo Lữ Xuyên nói lại với nàng.” Hắn vẫn nhớ trước đây đã đồng ý với nàng, trừ những việc quốc gia đại sự ra, những chuyện khác sẽ không giấu giếm nàng. “Trẫm không muốn nàng ta được đưa đến đó, nếu không trăm năm sau, chúng ta ở gần nàng ta như vậy, cả ngày đều phải nghe nàng ta kêu la.” Đến chuyện sinh tử hắn cũng dễ dàng nói ra như vậy, như thể đó chỉ là một câu chuyện cười mà thôi. Trước kia, Cảnh Phức Thù làm ra nhiều chuyện sai lầm to lớn, cuối cùng vẫn có một phân vị Tiệp dư, được đàng hoàng đưa đến Bình Lăng, nhưng bây giờ đến phiên Khương Nguyệt Thường thì lại phải chịu cảnh thân xác phiêu bạt. So sánh hai chuyện này, Hoàng đế xử trí Khương Nguyệt Thường tuyệt tình hơn rất nhiều. Chẳng qua Cố Vân Tiện không hề cảm thấy bất ngờ. Tình cảm ban đầu giữa Khương Nguyệt Thường và Cơ Tuân vốn không sâu đậm bằng hắn với Cảnh Phức Thù. Tính tình Khương Nguyệt Thường quá ngang ngược ngạo mạn, thỉnh thoảng gặp thì còn thấy thấy nàng ta thẳng thắn đáng yêu, nhìn mãi lại thấy chán ghét. Dạo trước Khương Nguyệt Thường đã gây ra nhiều chuyện như vậy, Cơ Tuân đã sớm phiền chán không thôi. Cố Vân Tiện yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Vậy tại sao Bệ hạ lại thông báo với bên ngoài là an táng Khương thị trong Bình Lăng?” Rốt cuộc Hoàng đế cũng ngước mắt nhìn nàng một cái, hắn hỏi: “Nàng không biết lý do sao?” Nàng quay lưng đáp: “Thiếp không biết.” Hắn mặt không đổi sắc nhìn nàng, bỗng nhiên ném tấu chương xuống, ôm nàng vào lòng. Cố Vân Tiện đã sớm đoán được hắn sẽ làm vậy cho nên không thấy bất ngờ, vẻ mặt vô cùng tự nhiên. Hoàng đế hạ thấp nàng xuống một chút, để nàng nửa nằm nửa ngồi trên đùi, đầu gối lên cánh tay hắn, ngửa mặt nhìn thẳng vào mắt hắn. Cơ Tuân cúi đầu, lấy mũi cọ lên mũi nàng hỏi: “Nói lại lần nữa, nàng có biết hay không?” Cố Vân Tiện đảo mắt, không nể mặt lặp lại: “Nói không biết thì là không biết, Bệ hạ có tra hỏi thần thiếp cũng vô dụng.” Hắn buồn cười nhìn nàng, duỗi tay búng mũi nàng một cái: “Đồ vô lương tâm!” Hắn ngồi thẳng dậy, Cố Vân Tiện cũng thuận thế nhổm dậy dựa sát vào trong lòng hắn, tâm tình có phần phức tạp. Đương nhiên nàng biết lý do tại sao. Cái gọi là “Hiền phi khuyên can Bệ hạ đừng phế Minh Tu nghi làm thứ dân” chẳng qua là do hắn cho truyền tin ra ngoài thôi, chỉ vì giúp nàng có thêm danh tiếng hiền đức. Đồng thời, hắn nói dối sẽ cho an táng Khương thị trong Bình Lăng, cũng chỉ để nhiều người biết nàng độ lượng thế nào. Bây giờ, hắn đúng là vì nàng mà hao tổn tâm tư. *** Sau khi mọi người biết kết cục của Khương thị, ai nấy đều nghị luận không thôi. So với những chuyện mà nàng ta đã làm, kết quả này thật sự là hợp tình hợp lý, ngay cả người thân của Khương thị cũng không thể nói gì thêm, chỉ có thể thầm oán nữ nhi nhà mình không biết cố gắng. Trong cung này, người chết rồi thì chẳng còn quan trọng cho nên mọi người đều nhanh chóng quên mất chuyện này, quan tâm đến một chuyện quan trọng hơn. Rốt cuộc, con trai của Khương Nguyệt Thường sẽ được giao cho ai nuôi dưỡng? Ban đầu mọi người đều cho rằng ngoài Linh Thục viện thì không còn ai khác, nào ngờ ngay thời điểm mấu chốt này nàng ta lại ngã bệnh. Người bệnh đương nhiên không thể chăm sóc trẻ con mới sinh, cho dù muốn giao cho nàng thì cũng phải chờ đến khi khỏi bệnh mới được. Cho nên trước đó, Tứ Hoàng tử vẫn sẽ được Hiền phi nương nương nuôi dưỡng ở điện Hàm Chương. Nhưng ngay sau đó, mọi người lại nghe tin Hiền phi mang thai, không thể vất vả, dường như Bệ hạ cũng không thích đứa nhỏ này ở đó mãi, cho nên có ý  mau chóng tìm một người mẹ mới cho nó. *** Vào tết Đoan ngọ mùng năm tháng năm, mọi người có thể uống chu sa (1), hùng hoàng (2) , rượu xương bồ (3), còn có thể ăn bánh chưng (4), ngắm hoa thạch lựu (5), đeo ngải diệp bên người (6), tích hợp nhiều vị thuốc, xin bùa trừ bệnh. Nhiều chuyện vui vẻ như thế, cho nên nữ tử trong cung đều mong đợi đến ngày này. (1): Tên một loại khoáng vật màu đỏ, còn gọi là Đan sa, dùng làm vị thuốc (Cinnabar). Theo y học cổ truyền Trung Hoa, chu sa có vị cam (ngọt), tính hàn (lạnh) và có độc. Được sử dụng dưới dạng uống, chu sa được coi là có tác dụng “giải nhiệt” và an thần, trấn kinh. (Theo Wikipedia) (2): có tác dụng: giải độc sát trùng, hóa ứ tiêu thủng, táo thấp khu đàm, triệt ngược định kinh. Chủ trị các chứng: ung thư, đinh nhọt ghẻ lở, trùng độc rắn cắn, giang mai ( mai độc), phong hủi, trùng tích bụng, bụng đau, hen suyễn, sốt rét, động kinh, uốn ván ( phá thương phong) (Theo Google) (3): rượu làm từ cây xương bồ (là một vị thuốc đông y) (4): Người Trung Quốc có tục ăn bánh chưng vào ngày Đoan Ngọ. Gọi là bánh chưng (粽子) vì cách làm gần giống bánh chưng của ta, bên ngoài gói lá, bên trong gạo nếp, có nhiều loại nhân. Nhưng bánh chưng của Trung Quốc không phải hình vuông to như ta, mà là hình củ ấu nho nhỏ. Ngày nay nhân bánh có rất nhiều loại, từ thịt, long nhãn, trứng muối đến hạt dẻ… (5) (6) Nhưng mà Tết Đoan ngọ năm nay chỉ có thể làm qua loa. Mấy ngày này trong cung đang dốc sức chuẩn bị cho đại lễ phong hậu, quả thật không còn hơi sức để chuẩn bị Tết đoan ngọ. Cuối cùng vẫn là Cố Vân Tiện ra mặt, mời lục cung đến điện Hàm Chương tụ tập, xem như là ăn tết. Vì đây là Tết Đoan ngọ nên Hoàng đế cũng nể mặt đến tham gia, mọi người uống rượu nói đùa với nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Tiểu yến diễn ra được một nửa, Cố Vân Tiện sai cung nữ ôm tứ Hoàng tử đến cho mọi người lì xì. Trang quý cơ cười nói: “Thần thiếp thấy tứ Hoàng tử đã tròn trịa hẳn ra, dáng dấp đáng yêu, chắc là được nương nương hết lòng chăm sóc.” Cố Vân Tiện đáp: “Bổn cung không phải hao phí nhiều tâm tư, là do cung nhân và nhũ mẫu săn sóc tốt.” Dục Chiêu nghi nói: “Nương nương thật khiêm tốn, thần thiếp còn nghe nói nương nương người không so đo chuyện cũ mà sắp xếp mọi chuyện thật thỏa đáng cho tứ Hoàng tử.” Sau đó mỉm cười nhìn Cố Vân Tiện: “Thần thiếp thấy mấy ngày nay người đã gầy đi không ít.” Cẩn Tài nhân nói: “Hiền phi nương nương cũng là người có thai, đừng vì chăm sóc Tứ Hoàng tử mà khiến bản thân mệt mỏi…” Cố Vân Tiện cười nhẹ, không nói gì. Dục Chiêu nghi bỗng nhiên đứng lên, đi đến chỗ cung nữ nói: “Để ta ôm một lát.” Cung nữ nhìn Cố Vân Tiện, thấy nàng không phản đối nên giao đứa trẻ cho nàng ta. Dục Chiêu nghi cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ, trêu chọc mấy câu, trong mắt bỗng nhiên chất chứa thương cảm. Cẩn Tài nhân quan tâm hỏi: “Nương nương sao vậy?” Dục Chiêu nghi trả đứa bé lại cho nhũ mẫu, cúi đầu điều chỉnh sắc mặt rồi mới áy náy nhìn Hoàng đế nói: “Bệ hạ thứ tội, thần thiếp thất nghi.” Hoàng đế dịu dàng nói: “Nàng nghĩ gì vậy?” Dục Chiêu nghi mím môi, mắt rưng rưng lệ: “Thần thiếp, thần thiếp nhìn tứ Hoàng tử trắng trẻo đáng yêu như vậy, chợt nhớ đến Đại lang…” Giọng nói nàng ta chợt nghẹn ngào, “Nếu nó còn sống, thì bây giờ cũng đã được sáu tuổi…” Đại lang trong lời Dục Chiêu nghi là trưởng tử của Hoàng thượng, lên một tuổi bị bệnh nên chết yểu, kể từ đó nàng ta không còn sinh được con trai nữa. Cố Vân Tiện an ủi nàng ta: “Người đã mất, Trúc ương muội đừng quá đau lòng, coi chừng tổn thương bản thân…” “Đúng vậy, hôm nay đến là để chúc mừng, Chiêu nghi nương nương phải vui vẻ mới đúng.” Trang Quý cơ khuyên nhủ. “Phồn Tố nói đúng.” Dục Chiêu nghi miễn cưỡng cười, nhìn Cố Vân Tiện nói: “Vừa rồi thần thiếp không thể tự kiềm chế cảm xúc, suýt thì quấy rầy tiểu yến của nương nương, hi vọng nương nương không để tâm.” Khi nàng ta nói những lời này vẻ mặt vẫn còn đau thương, hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của một người mẹ mất con. Cố Vân Tiện đương nhiên không thể trách cứ nàng ta vì chuyện này, mỉm cười đáp: “Nói gì thế. Quan trọng là Trúc Ương muội an tâm.” Nguyễn Nhu hoa đứng yên lặng bên cạnh bỗng lên tiếng, “Nếu Chiêu nghi nương nương nhớ thương Hoàng Trưởng tử như vậy, tứ Hoàng tử cũng vừa mất mẹ, không bằng để cho nương nương nuôi dưỡng?” Nàng ta nhìn Cố Vân Tiện: “Dù sao bây giờ Hiền phi nương nương cũng đang mang thai, không thể phân tâm chăm sóc Tử Hoàng tử.” Dự định của Dục Chiêu nghi hôm nay là chỉ nói đến đó, không muốn làm quá rõ, nhưng không ngờ Nguyễn Nhu hoa không quen không biết này lại đến bênh vực nàng ta, không khỏi có chút ngạc nhiên. Chẳng qua ngạc nhiên thì ngạc nhiên, dù gì lời của nàng ta cũng đang giúp mình, không có gì không ổn, nước đến đất ngăn là được rồi. Nghĩ vậy, nàng ta liền lắc đầu nói: “Bổn cung đã có Đại công chúa, không dám cưỡng cầu thêm…” Nói là nói thế, nhưng trên mặt lại nồng đượm luyến tiếc. Nguyễn Nhu hoa nói: “Năm nay Đại Công cũng đã tám tuổi, có thêm một người em trai vừa hay có thêm bạn, hai chị em cùng nhau lớn lên tình cảm sẽ hòa thuận, đây không phải là một chuyện tốt sao?” Nàng ta mỉm cười nhìn Hoàng đế hỏi: “Bệ hạ người nghĩ sao?” Cơ Tuân không đáp lại, chỉ nhìn Nguyễn Nhu hoa một cái, sau đó nhìn Dục Chiêu nghi, nhíu mày cười: “Uống rượu cái đã, chuyện này bàn sau.” *** Đêm hôm đó, Cơ Tuân ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng phía xa, Cố Vân Tiện dựa vào người hắn. Cơ Tuân vuốt ve bả vai nàng: “Trẫm đoán không sai, quả nhiên Trúc Ương rất muốn đứa bé này.” Cố Vân Tiện biết lúc này mà còn biện giải cho Thẩm Trúc Ương chỉ khiến hắn sinh lòng bất mãn, cố ý nói: “Có lẽ Trúc Ương thật sự muốn nuôi dưỡng đứa bé này dưới gối cho đỡ tịch mịch?” “Đỡ tịch mịch?” Hoàng đế hừ lạnh, “Nàng ta cũng đã có con gái, còn khăng khăng thèm muốn con trai người khác làm gì? Trẫm thấy nàng ta không quan tâm đến tứ lang là bao, chẳng qua nhìn trúng nó vì nó là hoàng tử mà thôi.” Cố Vân Tiện cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Khoảng thời gian này ở bên cạnh Cơ Tuân, nàng đôi khi sẽ nói đến chút chuyện của Trầm Trúc Ương. Những lời đó đặt trong chuyện khác, lại thêm giọng điệu đùa giỡn, vô cùng tự nhiên. Cố Vân Tiện tán dương nàng ta khôn khéo nhiều kinh nghiệm, biết cách quản lý hậu cung, là một người rất có năng lực. Nhưng lần này Hoàng đế đã có chút phòng bị với Thẩm Trúc Ương, nay lại nghe những lời của Cố Vân Tiện, chỉ càng thêm hoài nghi nàng ta. Sau những lần chuẩn bị tâm lý như thế, cho dù hôm nay Trầm Trúc Ương tự biết chừng mực, còn khéo léo mang Đại Hoàng tử ra ngụy trang thì Hoàng đế cũng không thể nào tin nàng ta chỉ đơn giản là nhớ con trai. Hắn đã nghi ngờ nàng ta. Thái Hà vén màn đi vào thưa: “Bệ hạ, nương nương, có người cầu kiến…” Cơ Tuân không hiểu nổi sự lóng ngóng này của nàng ấy bèn hỏi: “Là ai?” Thái Hà do dự thưa: “Là Linh Thục viện nương nương.” *** Khi nhìn thấy Linh Thục viện, Cơ Tuân mới hiểu biểu tình muốn nói lại thôi của Thái Hà. Linh Thục viên một mình đến đây, không mang theo bất kì thị nữ nào, ăn mặc giản dị như một cung nhân bình thường, nhìn một cái đã hiểu vì muốn tránh tai mắt. Hắn nhíu mày, đỡ tay Cố Vân Tiện cho nàng ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi bên cạnh nàng. Cơ Tuân dửng dưng nhìn Linh Thục viện hỏi: “Sao nàng lại đến đây? Không phải trong người còn chưa khỏe hẳn sao?” Ngay cả tiểu yến Đoan Ngọ hôm nay cũng không tham gia. Linh Thục viện không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ chắp tay cúi lạy nói: “Đêm nay thần thiếp đến, là vì có chuyện muốn nhờ!” “Nói trẫm nghe thử.” Linh Thục viện cúi đầu chạm đất, gằn từng chữ: “Thần thiếp thỉnh cầu Bệ hạ đừng giao Tứ Hoàng tử cho Dục Chiêu nghi nuôi dưỡng!” HẾT CHƯƠNG 114