Chương 117

Một đêm này, Hoàng đế ngủ không được an ổn. Ban đầu còn cho rằng sự nôn nóng tích tụ suốt nhiều tháng đã được hóa giải, vừa cảm thấy tâm trạng thư thái như nhìn thấy bình minh thì hắn lại mơ thấy một giấc mộng. Cũng là một vài chuyện từ thuở thiếu niên, hắn tùy hứng phóng đãng, xuyên qua bụi hoa phấn hoa, du hí nhân gian. Trong mơ hắn nửa mê nửa tỉnh, tay thì ôm ấp tuyệt sắc giai nhân mà trêu đùa, trong lòng lại không nhịn được nghĩ, nếu để Vân nương biết được những chuyện này, chắc là nàng ấy lại tức giận cho xem. Nhưng mà cũng may, tất cả đều là chuyện đã qua. Đang tự an ủi mình như vậy, gấm hoa rực rỡ bên cạnh bỗng nhiên biến mất vô tung. Hoàng đế trông thấy Vân nương đứng trong rừng mai, mặc bạch y phiêu phiêu mỉm cười nhìn mình. Cơ Tuân mừng rỡ, quên mất bản thân chỉ đang nằm mơ, vội chạy đến trước mặt nàng. Cầm tay Vân nương, hắn ngạc nhiên phát hiện tay nàng lạnh không khác gì một khối băng. “Sao lại lạnh như vậy?” Hoàng đế nhíu mày, đem đôi bàn tay trắng nõn kia ủ trong lòng bàn tay, thổi ra một ngụm nhiệt khi, “Ra ngoài mặc nhiều vào, phải để ý đến sức khỏe.” Tuyết rơi trắng xóa khắp nơi, hương mai đưa tới từng trận, rõ ràng là vào đông nhưng nàng lại chỉ mặc mỗi một chiếc áo đơn bạc, khó trách lại lạnh cóng thành như vậy. Vân nương không đáp, chỉ cười. Hoàng đế không nhịn được mà trở nên lo lắng, duỗi tay ra chạm vào gương mặt nàng, thử gọi: “Vân nương?” “Điện hạ.” Rốt cuộc nàng cũng mở miệng, thanh âm uyển chuyển dịu dàng, lại có chút mờ ảo xa xôi, phảng phát như từ phía bên kia dãy núi truyền sang. “Hử?” Vân nương gọi mình là gì? Điện hạ? Hắn nhớ đến trừ tịch năm ngoái, lúc nàng say rượu cũng gọi mình như vậy. Xem ra chuyện xảy ra thuở thiếu thời đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng nàng. “Điện hạ.” Nàng tiếp tục hỏi, “Vì sao Người không thích ta?” Hắn nghe mà thấy hồ đồ, “Vân nương, nàng đang nói gì vậy?” Nàng chậm rãi tới gần hắn, vươn hai tay ôm lấy hắn, thấp giọng lặp lại, “Vì sao?” Trên người nàng là mùi hương quen thuộc, không phải lan cũng chẳng phải xạ hương, làm hắn say đắm. Sau khi ôm nàng một lát, hắn mới đưa tay giữ lấy bả vai của nàng, muốn nhìn đôi mắt nàng, nói cho nàng biết không phải hắn không thích nàng. Nhưng đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn kia được nâng lên, hắn lại nhìn thấy khóe miệng nàng nhỏ ra vài giọt máu. Màu đỏ tươi ấy cùng làn da trắng óng ánh ở cạnh nhau, quả thực là nhìn đến mà rợn người. Đôi mắt của hắn bỗng nhiên trợn to. “Bệ hạ…” Nàng cười thật thê lương, “Vì sao Người lại muốn giết ta? Vì sao Người lại ghét bỏ ta như vậy?” Hắn chỉ cảm thấy hồn phi phách tán. Tất cả mọi thứ trước mắt đều khó mà tưởng tượng, sao Vân nương lại nói mình muốn giết nàng? Sao hắn lại giết nàng? Hắn làm sao có thể giết nàng được! Thân thể của nàng trở nên mềm nhũn, hắn vội vàng ôm lấy eo nàng, rồi theo đó ngồi xuống đất. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt ấy giống như một cái giếng nước sâu, bên trong là cảm xúc chân thật mà hắn chẳng tài nào phân biệt được. Nàng vẫn đang thấp giọng nói: “Người giết ta…” “Ta không có… Vân nương ta không có…” Hắn nói năng lộn xộn, “Nàng cố gắng một chút, ta sẽ đưa nàng đi tìm đại phu. Nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu nàng…” Nàng cười châm chọc, môi động vài cái, rồi chậm rãi nhắm đôi mắt lại. Hắn trơ mắt nhìn đầu nàng rũ xuống, bên tai giống như sấm sét nổ vang tai, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của nàng. Nàng nói: “Ta hận Người.” “Vân nương!” Hoàng đế hoảng hốt ngồi dậy, trên người đổ mồ hôi đầm đìa. Đầu hắn đau đến mức như muốn vỡ ra, làm hắn không thể khống chế mà cau mày, phải mất một lúc lâu mới hồi tỉnh lại. Trước mắt là màn che thu hương màu xanh, bốn phía đen như mực, chỉ có ánh đèn yếu ớt ở ngoài mành sa. Nơi này là nửa đêm ở Hàm Chương điện. Không phải Mai viên. “Bệ hạ?” Một đôi tay nắm lấy cánh tay hắn, hắn quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Vân Tiện. “Sao vậy?” Nàng hỏi, “Bệ hạ gặp ác mộng sao?” Trong mắt nàng lóe lên sự hoang mang, bàn tay nắm lấy tay mình thì ấm áp, bên môi cũng không có vết máu. Hắn yên lặng nhìn nàng hồi lâu rồi bỗng nhiên ôm chặt nàng. Cố Vân Tiện bị hắn ôm vào trong lòng, cảm nhận được cơ thể của hắn đang khẽ run khiến nỗi hoang mang trong lòng nàng càng sâu. “Vừa rồi, bệ hạ gọi tên thần thiếp, là vì mơ thấy thần thiếp sao?” Nàng hỏi. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi đáp: “Phải. Ta mơ thấy nàng.” “Mơ thấy thần thiếp thế nào?” Hắn không nói tiếp. Nàng nhớ tới phản ứng vừa rồi của hắn, trong lòng dần dần hiểu ra. Nhất định không phải mộng đẹp gì, không thì hắn cũng sẽ không bị hù dọa thành thế này. Ngoài màn lụa truyền đến thanh âm dò hỏi của cung nhân, hỏi bọn họ có phải có yêu cầu gì không. Cố Vân Tiện ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Bệ hạ có nên uống chút gì không? Để cho vơi nỗi sợ cũng tốt.” Hắn nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Vân nương, nàng đã từng hận trẫm sao?” Nàng sửng sốt, sau đó phản ứng lại, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: “Sao bệ hạ lại hỏi như vậy, thần thiếp tại sao phải hận Người?” Hắn nhớ đến giấc mộng vừa rồi, nụ cười trào phúng của nàng, cảm thấy tâm trạng cũng rối như mớ bong bong. “Trước đây ta đối xử không tốt với nàng, luôn bỏ mặc nàng, nàng có từng hận ta không?” Nàng âm thầm run lên, biểu cảm trên mặt cũng trở nên cứng ngắc. Trong đầu lại xuất hiện những đêm nàng khổ sở chờ đợi hắn tới gặp mình, đau lòng khi thấy hắn ôn nhu thân mật với người phụ nữ khác trước mặt mình, cùng với nỗi tuyệt vọng khi biết bản thân sẽ mãi mãi không thể có con. Những chuyện cũ đó đã để lại dấu ấn trong lòng nàng, cho dù đã từng chết một lần cũng không thể nào quên được. “Thần thiếp không hận Người.” Nàng khẽ đáp: “Trước đây Người không thích thần thiếp là vì bản thân thần thiếp không tốt. Bây giờ, Người đối với thần thiếp vô cùng tốt…” Rõ ràng là ánh mắt an ủi thực dịu dàng, nhưng từ trong đó hắn lại nhìn ra một sự lạnh nhạt xa cách, dường như nàng chỉ nói ra những lời này để làm mình an tâm. Vì sao lại có cảm giác như vậy? “Bệ hạ, rốt cuộc Người làm sao vậy?” Cố Vân Tiện thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc lại nghi ngờ của hắn, không chịu được hỏi, “Bệ hạ đã mơ thấy gì?” Hắn trầm mặc một lát, rồi khẽ cười: “Không có gì, một ác mộng mà thôi.” Nói rồi sờ lên mặt nàng, “Xin lỗi, ảnh hưởng đến nàng nghỉ ngơi.” “Sao bệ hạ đột nhiên lại khách sáo như vậy?” Nàng chớp mắt, “Không phải lúc tối, thần thiếp bị con giày vò cũng ảnh hưởng đến bệ hạ sao.” “Đúng vậy. Tính ra thì vẫn là ta mệt, ngày khác phải gây ồn đến nàng mới được.” Hắn thoải mái nói đùa với nàng, không để ý tới cảm giác quái dị trong lòng nữa. Cố Vân Tiện biết hắn không hề nói thật, nhưng nàng hiểu tính tình của hắn. Lúc này mà cứng rắn muốn hỏi cũng không hỏi ra được gì, không bằng theo hắn nói sang chuyện khác, để hắn thả lỏng một chút. Đang tự hỏi thì trong bụng bất chợt truyền đến cảm giác kỳ quái, nàng không nhịn được cứng người lại. Hai người cách rất gần nhau nên Hoàng đế lập tức nhận thấy sự khác thường của nàng, hỏi: “Làm sao vậy?” “Con, hình như nó,” Cố Vân Tiệp lắp bắp nói, “Hình như nó đá thiếp…” Trương Hiển từng nói, sau khi mang thai được bốn tháng sẽ bắt đầu xuất hiện động thai, sau năm tháng sẽ trở nên rõ ràng. Nhưng Cố Vân Tiện cũng không biết sao lại như vậy, ngay cả một lần cũng chưa từng cảm nhận được, còn hại nàng lo lắng cho rằng đứa bé này không khỏe mạnh. Ai mà ngờ được vào một đêm bất chợt tỉnh giấc, con nàng tự nhiên lại động! Hoàng đế cũng ngạc nhiên mà mở to hai mắt, hơi ngơ ngác nhìn nàng. Cố Vân Tiện để tay vào chỗ vừa mới có cảm giác, khẩn trương mà chờ đợi một hòi, quả nhiên lại cảm nhận được! “Đúng là con đang động!” Nàng nói một cách kích động, “Bệ hạ Người sờ đi.” Nàng kéo tay hắn qua đặt lên trên bụng mình, hai người trông ngóng nhìn theo, rốt cuộc cũng như ý chờ được cái chỗ kia lại nổi lên. “Đây là…” Hoàng đế rất xúc động, đôi mắt gần như không có cách nào dịch chuyển. “Là con của chúng ta, nó đang cùng chúng ta chào hỏi.” Cố Vân Tiện nói câu này hết sức chân thành, hốc mắt cũng có chút ẩm ướt. Trong niềm vui sướng tột cùng, nàng đã quên mất người đàn ông trước mắt là khúc mắc yêu hận, chỉ nhớ rõ hắn là phụ thân của đứa bé này. Hoàng đế ngẩn ngơ nhìn nàng, rất lâu sau mới lộ ra một nụ cười. So với lúc nãy không dễ gì mới nặn ra được nụ cười, nụ cười lúc này của hắn là nụ cười tận sâu trong đáy mắt, mang theo sự thỏa mãn khó nói thành lời. Hắn ôm lấy nàng, tay trái vẫn đặt trên bụng nàng, bao phủ lên bàn tay của nàng. Thật lâu sau, hắn thở dài rồi nói: “Vân nương, cảm ơn nàng.” Nàng ghé vào ngực hắn, “Bệ hạ cảm ơn thần thiếp làm gì?” Hắn nhấp môi, “Cảm ơn nàng đã sinh con cho trẫm…” Nàng cười, “Có phải bệ hạ không có con đâu…” “Của nàng sinh khác với của người khác sinh.” Hắn nói, trong giọng nói có sự căng thăng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện, “Trẫm sẽ bảo hộ mẹ con hai người, sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến hai người. Sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm… Tổn thương nàng…” Cố Vân Tiện dừng một chút, mới nhỏ nhẹ đáp: “Thần thiếp tin tưởng Người.” Trăng lạnh như sương, chiếu vào trong điện, dưới mặt đất là hàng ngàn hàng vạn ánh sáng màu bạc. Hắn ôm chặt lấy nàng, nỗ lực bình phục sóng lòng. Rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng khó hiểu, lại làm hắn cảm thấy sợ hãi, dường như những chuyện đó thật sự có khả năng xảy ra, hoặc là một ngày nào đó trong tương lai không kịp đề phòng sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn. Hơi thở thanh nhã của người phụ nữ trong lòng làm hắn không dám buông ra, hắn sợ chỉ cần một khắc không cẩn thận nàng sẽ biến mất không còn dấu vết, chỉ còn mình hắn với niềm hối hận không nguôi. Đại điển phong Hậu bất đồng với sắc phong hậu phi tầm thường, nghi thức phức tạp vô cùng, ngay từ ngày thánh chỉ giáng xuống, tất cả các nha môn đều bắt đầu chuẩn bị. Tả tướng Từ Khánh Hoa cùng Thượng thư Lễ Bộ Tống Tề chia ra làm sắc phong chính, phó sử, chuẩn bị xong kim ấn, kim sách của Hoàng hậu. Mà sách văn, bảo văn ban đầu muốn tìm một học sĩ đức cao vọng trọng sáng tác, bệ hạ lại đặc ân hạ chỉ, giao cho Trung thư xá nhân Thôi Sóc sáng tác. Cùng ngày mùng 4 tháng 6, Hoàng đế phái Tả tướng dẫn đầu vài quan viên thay thế hắn ra khỏi thành tế trời, bản thân thì lại đi đến trước Thái Miếu, đem việc này bẩm báo cho liệt tổ liệt tông. Mọi người ai nấy đều bận rộn, chỉ có Cố Vân Tiện là trở nên an nhàn. Lễ phục sớm đã thử xong, hiện giờ đã được đặt ổn thỏa ở trong Hàm Chương điện, được chuyên gia bảo quản nên không cần nàng để tâm nửa phần. Đêm trước ngày đại điển sắc phong, nàng nằm trên trường kỷ, nhìn trăng lạnh như lưỡi câu trên trời mà suy nghĩ đến xuất thần. Hoàng đế âm thầm xuất hiện ở bên cạnh nàng, cầm lấy tay phải của nàng, “Suy nghĩ gì vậy?” Nàng cười nhẹ, “Thần thiếp nghĩ, sau tối nay, thần thiếp sẽ phải dọn khỏi nơi này. Về sau cũng không thể qua đêm ở đây rồi.” Vì nghênh đón tôn vị Hoàng hậu long trọng, Trường Thu cung đã được tu sửa lại một lần từ hai tháng trước, các cửa sổ mặt tường ở đấy đều quét thêm một lớp sơn, giường và án kỷ cũng đã đổi mới, chỉ chờ nàng thụ phong xong, bước vào trở thành chủ cua Tiêu phòng. Mà Hàm Chương điện, nơi đã thu nhận nàng suốt hai năm sẽ giống như Trường An điện xưa kia, trở thành quá khứ. HẾT CHƯƠNG 117