Chương 130

Ngày hôm sau, sau buổi thiết triều, Thôi Sóc vào gặp riêng Hoàng đế, tường thuật lại chuyện đêm qua gặp Cố Vân Tiện bên hồ Lung Giang. “Vi thần lo sợ nương nương và trưởng công chúa trên đường lại bị tập kích nên đã mời hai vị đến hàn xá nghỉ tạm, hành động thất lễ, xin bệ hạ tha tội.” Hoàng đế xua tay, nói: “Tuỳ cơ ứng biến, trẫm đương nhiên hiểu rõ, Như Cảnh khanhđừng lo lắng.” Dừng lại một chút, giọng điệu lại thêm phần trang nghiêm, Hoàng đế nói tiếp: “Chỉ có điều, những người đó rốt cuộc muốn nhằm vào khanh hay Hoàng hậu, đây thực sự là vấn đề cần suy nghĩ.” Thôi Sóc ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu nói nhằm vào vi thần, e rằng là vì chuyện cải cách.” “Nói không sai.” Hoàng đế gật gật đầu, nói: “Khanh hiện giờ là người lãnh đạo phe cải cách, nếu khanh xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ mất đi một cánh tay. Bọn họ nếu vì điều này mà ám sát khanh, động cơ cũng rất chắc chắn.” “Nhưng… nếu là muốn nhắm vào Hoàng hậu nương nương…” Thôi Sóc ngập ngừng nói tiếp: “Vậy thì không dễ đối phó rồi.” Hoàng đế cụp mắt, không nói thêm điều gì. Cố Vân Tiện cùng Cơ Lạc Vy xuất cung xem hội hoa đăng là chuyện bí mật, nếu giờ bọn họ gióng trống khua chiêng điều tra hung thủ, như vậy chuyện này ắt sẽ bại lộ. Huống chi, nhìn thủ đoạn của đối phương đêm qua, tấn công thất bại, lập tức rút lui, hành sự chu toàn quyết đoán, chắc hẳn sẽ không để lại manh mối gì. “Trẫm sẽ sai người âm thầm điều tra, chuyện này đừng để lộ ra ngoài.” Trong viện tuyết phủ trắng xoá, Hoàng đế còn chưa thay triều phục, toàn thân mặc đồ đen càng khiến sắc mặt hắn thêm tái nhợt. Thôi Sóc thấy thế liền hòi: “Nhìn khí sắc của bệ hạ không tốt lắm, đêm qua người không ngủ được sao?” Hoàng đế trầm ngâm một lúc, mỉm cười đáp: “Không có gì, có chút chuyện phiền lòng thôi.” Hắn rõ ràng không muốn nói nhiều, Thôi Sóc cũng không tiện hỏi rõ chuyện gì làm hắn phiền lòng. Có điều không cần Hoàng đế phải nói rõ, khi chàng rời đi, vừa về đến phòng nghỉ đã nghe được vài vị đồng liêu đang trò chuyện bên trong. “Tối qua Tống Thượng thư quả thực quá to gan rồi, nhìn sắc mặt bệ hạ không vui như vậy mà vẫn dám nói tiếp.” Đỗ Thanh lắc đầu than thở: “Chúng ta khổ rồi nha!” “Xảy ra chuyện gì vậy?” Chàng đứng bên cửa, lên tiếng hỏi. Hiện giờ chàng đã là thượng quan đứng đầu triều, mọi người vội đứng dậy làm lễ. Đỗ Thanh cũng khá quen thân với chàng, liền chủ động tiến lên giải thích: “Đang nói về thượng cấp trước kia của ta, Tống Tề Tống Thượng thư. Đêm qua ngài không ở đây, ta cùng mọi người mở tiệc nghênh đón bệ hạ ở Thừa Thiên Môn. Không khí vốn rất tốt, mọi người đều vui mừng, đột nhiên không hiểu Tống Thượng thư đầu óc trục trặc thế nào, lại nhắc tới chuyện chính sự.” “Ngài ấy nói gì?” “Còn nói gì nữa đây? Vẫn là chuyện cũ thôi.” Lâm Mậu thở dài nói tiếp: “Ngài ấy nói Hoàng hậu rời cung nhiều năm đã đành, dù sao chuyện tĩnh dưỡng phượng thể cũng quan trọng. Nhưng vì cớ gì Ngũ Hoàng tử cũng theo mẫu hậu rời tới hành cung, cùng bệ hạ cốt nhục chia lìa, như vậy là vi phạm luân thường đạo lý. Nói ra nói vào, cuối cùng vẫn là muốn bệ hạ đưa Ngũ Hoàng tử hồi cung. Bệ hạ bị ngài ấy phiền nhiễu chịu không nổi, cuối cùng nổi giận, hạ lệnh bãi giá hồi cung.” Hoá ra còn có chuyện này. Lúc này Thôi Sóc mới hiểu vì sao sắc mặt Hoàng đế lại xấu thế, xem ra đã bị Tống Tề chọc giận tới mức ngủ cũng không ngon. Lại nói tới Tống Tề, vị này cũng được coi là một nhân vật rất có cá tính. Mấy chục năm rồi vẫn một mực kiên quyết kiếm chuyện chọc giận bệ hạ, vô cùng kiên cường. Ông ta cũng là người chính trực, sống rất có nguyên tắc, về những chuyện lễ giáo quy củ, không ai có thể bắt bẻ ông ta điều gì. Hơn nữa, ông ta lại là một thành viên chủ chốt của bắc đảng, hoàng đế hiện giờ lại đang trông cậy vào sự trợ giúp của bắc đảng nên tất nhiên không thể xử tội ông ta. Tống Tề ngay từ đầu đã không tán đồng việc phục vị của Cố Vân Tiện, tuy rằng cuối cùng cũng phải khuất phục trước hoàng uy nhưng trong lòng vẫn còn bất mãn. Lần này liên tục kiến nghị đưa Ngũ Hoàng tử hồi cùng, không thể nói là không có mục đích riêng. “Ta nghĩ nếu Tống Tề vẫn làm loạn hết lần này đến lần khác như vậy, xem ra ngày Hoàng hậu hồi cung cũng không còn xa nữa.” Đỗ Thanh lắc đầu, kết luận. *          *          *          *          * Thôi Sóc vốn định sau khi về phủ sẽ tự mình sắp xếp người đưa Cố Vân Tiện ra khỏi thành, ai ngờ vừa về tới nơi đã nghe báo lại rằng từ sáng sớm nàng đã cùng Lan Khê Trưởng công chúa cùng lên xe rời đi, trước khi đi có để lại lời nhắn cảm tạ Thôi đại nhân đã quan tâm. Thôi Sóc có chút buồn bã xót xa, nhưng rồi lại thấy nhẹ nhõm. Lúc này hai người họ vốn không nên gặp mặt. Miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, thân phận giữa hai người họ là lằn ranh không thể bước qua, mà tình cảm chàng dành cho nàng lại giống như một cạm bẫy chết người, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ đẩy cả hai người xuống vực thẳm không thể xoay chuyển tình thế. Thế nên, không gặp vẫn tốt hơn. Chàng ngồi bên hồ nước, cầm ngọn hoa đăng vẫn đang trôi, nhìn ba tầng thuyền khắc trên thân đèn, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt thiếu nữ kia. Khi đó nàng đã nói muốn có một chiếc thuyền lớn, có thể cùng người thân sống trên thuyền, sau đó chàng liền bỏ rất nhiều thời gian tự tay làm ngọn đèn này. Chỉ có điều, đồ giả đến cùng cũng chỉ là đồ giả. Chàng không thể nắm tay nàng, cũng không thể đem ngọn đèn chứa bao tâm huyết này tặng lại cho nàng. Từ trước tới nay, tâm ý của chàng vẫn chỉ là đơn phương. Còn nàng chẳng hề hay biết. *          *          *          *          * Từ lúc lên xe Cố Vân Tiện vẫn không nói năng gì. Cơ Lạc Vy thấy nàng tựa lên đệm, hai mắt nhắm lại, chỉ nghĩ đêm qua nàng ngủ không ngon nên cũng hiểu không nên làm phiền nàng. Cố Vân Tiện ngồi trên xe xóc nảy, tay trái vô thức bám vào mặt đệm êm ái. Chuyện tối qua khiến lòng nàng dậy sóng. Nàng không biết mình đã sai ám vệ để lại hoa đăng vào chỗ cũ như thế nào, cũng không nhớ mình đã ra vẻ không có chuyện gì mà về phòng như thế nào. Những ký ức đó đều rất mơ hồ, chỉ có suy đoán đáng sợ kia vẫn luôn quay cuồng trong trí óc nàng, tra tấn mỗi tấc da thịt của nàng. Nàng không dám tưởng tượng vào những lúc nàng không ý thức được, đã có những chuyện gì xảy ra, nàng đã bỏ lỡ những gì. Nàng chỉ có thể từ trong thâm tâm tự nhủ với lòng mình, đừng suy nghĩ gì nữa, dù cho những chuyện đó là thật thì cũng không còn liên quan gì tới hiện tại. Vận mệnh của nàng, vận mệnh của chàng, từ lâu đã được định sẵn, chẳng thể đổi thay được nữa. Nàng không thể làm hại chàng. *          *          *          *          * Tháng bảy năm Vĩnh Gia thứ mười, chính sách cải cách đã thi hành được bốn năm. Từ lúc ban đầu gặp nhiều khó khăn thách thức, cho tới giờ đã thênh thang một đường, Hoàng đế và Thôi Sóc bước đầu hiện thực hoá những tâm nguyện được ấp ủ đã nhiều năm. Rất nhiều quan lại bất tài mắt mù tai điếc đã bị cách chức, quân kỷ lơi lỏng cũng được thắt chặt, quốc khố cũng được lấp đầy. Thêm một thời gian nữa, giấc mộng tái thiết một triều cương vững mạnh như dưới thời hai vị Thế tổ Trung tông Văn tông Hoàng đế cũng không còn quá xa vời. Tối đó, khi đọc tấu chương ca tụng công đức do triều thần dâng lên, Hoàng đế phá lệ cho triệu Thôi Sóc vào cung. Trong điện đốt trầm hương, Hoàng đế tự mình rót một chén rượu, đưa cho chàng, nói: “Ly rượu này, mừng cho chí hướng thời niên thiếu của chúng ta.” Thôi Sóc mỉm cười tiếp nhận chén ngọc, uống một hơi cạn sạch. Nhiều năm về trước, hai thiếu niên học thức uyên thâm đều đang ôm lòng bất mãn vì thất bại tình cờ gặp nhau trong một quán rượu ở khu chợ phía Tây Dục đô. Bọn họ cùng nhau uống rượu dưới trăng, nói chuyện giang sơn, cứ thế trong lòng ngầm ước định gắn bó lâu dài. Nhiều năm về sau, bọn họ sóng vai nhau đứng trên đỉnh cao của quyền lực, cảm nhận niềm sung sướng khi lý tưởng khi xưa đã thành hiện thực. Cuộc đời một đấng nam nhi mấy chục năm lao tâm khổ tứ. Bọn họ cuối cùng đã không phụ vạn dặm non sông này, không phụ một đời lưu danh. *          *          *          *          * Tháng tám năm Vĩnh Gia thứ mười, khi Tống Tề lại dâng tấu, Hoàng đế cuối cùng cũng hạ chỉ, triệu Hoàng hậu dưỡng bệnh tại hành cung đã nhiều năm cùng Ngũ Hoàng tử hồi cung. Năm năm sau khi Cố Vân Tiện rời cung, đã đến lúc nàng cùng con trai trở về. Phi tần lục cung đứng ở cửa cung nghênh đón, xe phượng chậm rãi dừng lại, cửa xe mạ vàng chạm phượng mở ra. Cố Vân Tiện dẫm lên ghế đỡ bước xuống xe ngựa, sau đó xoay người, cẩn thận dắt tay A Hoàn. A Hoàn học theo động tác của mẫu thân, một chân đạp lên ghế sau đó nhảy xuống đất, tò mò nhìn trái nhìn phải. Cố Vân Tiện quay đầu lại, nhìn đám người đang quỳ hành lễ rồi cười nói: “Bình thân.” Mọi người đứng dậy, nhìn gương mặt quen thuộc của Cố Vân Tiện, trong lòng không khỏi cảm khái. Xa cách đã năm năm, Dục Chiêu nghi trước đây đã được phong làm Huệ phi, Linh Thục nghi được phong làm Thục phi, quỳ ở hàng đầu tiên trước đám người. Khi biết phân vị của hai người này, Cố Vân Tiện cũng không quá kinh ngạc, nhưng người khiến nàng giật mình lại là Phồn Tố. Khi nàng rời cung, nàng ta vẫn là Quý cơ cùng nàng giải quyết chuyện hậu cung, nhưng giờ khi nàng trở về, nàng ta đã là Quý phi chấp chưởng lục cung. Cả Thẩm Trúc Ương cùng Chu Kính Như địa vị vốn cao hơn, giờ đều dưới quyền nàng ta. Doãn Quý phi, trước đây là Trang Quý cơ, dẫn theo phi tần lục cung đi tới trước mặt Cố Vân Tiện. Gió nhẹ thổi làm bộ diêu cài trên đầu nàng ta khẽ rung động, giống như tâm tình phức tạp của nàng ta hiện giờ vậy. Cầm tay Cố Vân Tiện, mắt nàng ta rưng rưng, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, tỷ cuối cùng đã trở về.” *          *          *          *          * Trong Tiêu Phòng điện, Cố Vân Tiện nhìn Doãn Phồn Tố cười nói: “Mau nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện là thế nào? Mấy năm nay ta đều ở hành cung ôn tuyền, nghe nói muội như diều gặp gió, ta luôn thấy rất tò mò.” Doãn Phồn Tố có chút ngượng ngùng nói: “Thần thiếp có được ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ phúc của tỷ tỷ. Không có bất cứ nguyên nhân gì khác.” “Nhờ phúc của ta?” Cố Vân Tiện nhướng mày. “Từ sau chuyện giành nuôi con lúc trước, bệ hạ liền lạnh nhạt xa cách Thẩm Trúc Ương, không đi thăm nàng ta, nếu có tình cờ gặp mặt cũng chỉ nói vài câu rồi đi. Tính tình Chu tỷ tỷ lại lạnh nhạt, không muốn cùng ai tranh giành cái gì. Nhưng dù thế nào chuyện trong cung cũng cần có người xử lý, ra lệnh cho kẻ dưới, vô tình thân phận của thần thiếp lại đủ tư cách thế nên từ từ những chuyện này đều vào tay thần thiếp xử lý.” Doãn Phồn Tố nói thêm: “Năm thứ hai sau khi tỷ rời đi, triều đình tiến hành chính sách cải cách, bệ hạ dường như cực kỳ bận rộn, mấy tháng trời cũng không dời bước tới hậu cung một lần. Mọi người không có cơ hội tranh giành sủng ái, tự nhiên cũng sẽ an phận hơn. Thần thiếp mỗi ngày đều phải chăm sóc cho A Hàng, xử lý chuyện trong cung, chờ tỷ tỷ trở về.” Nàng ta giải thích hợp tình hợp lý nhưng Cố Vân Tiện vẫn còn hơi hoang mang, lại hỏi: “Nhưng trong ấn tượng của ta, Thẩm Trúc Ương đâu phải dạng người dễ dàng từ bỏ như vậy. Mấy năm nay nàng ta lại không làm chuyện gì ngáng chân muội hay sao?” “Đương nhiên là có.” Doãn Phồn Tố đáp: “Tỷ tỷ cũng biết, về thủ đoạn, thần thiếp không thể so với Thẩm thị, thế nên lúc đầu cũng chịu không ít cực khổ. Cũng may bệ hạ nể tình tỷ tỷ nên cũng che chở cho thần thiếp, say đó Chu tỷ tỷ cũng chủ động ra tay giúp đỡ, lúc này thần thiếp mới có thể đứng vững.” Chu Kính Như chủ động giúp đỡ Phồn Tố? Cố Vân Tiện hoang mang chớp mắt, rồi bỗng hiểu ra. Nàng ta biết mình thân thiết với Phồn Tố, xem ra là muốn dùng cách này để trả lại nhân tình lúc trước thiếu nợ mình. “Nhưng giờ thì tốt rồi, tỷ tỷ đã trở về, thần thiếp cũng có thể đem quyền chấp chưởng lại trả lại cho tỷ tỷ, thần thiếp cũng được nhẹ lòng.” Cố Vân Tiện lắc đầu, cười nói: “Chỉ sợ không được. Ta mới trở về, còn có rất nhiều chuyện chưa quen thuộc. Phải nhờ muội vất vả thêm một thời gian nữa.” Doãn Phồn Tố nghĩ một lúc rồi gật đầu cười nói: “Cũng được, mọi chuyện đều nghe theo ý tỷ tỷ.” *          *          *          *          * Sau khi Doãn Phồn Tố rời đi, A Từ đứng bên cạnh Cố Vân Tiện do dự một lúc, muốn nói lại thôi. Cố Vân Tiện liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Có gì muốn nói cứ nói.” “Dạ…” A Từ chậm rãi nói: “Tiểu thư, người thực sự tin tưởng Quý phi nương nương sao?” Cố Vân Tiện nhíu mày hỏi: “Có ý gì?” “Sau khi trở về nô tỳ có nghe được chút tin tức, so với những gì Quý phi nương nương vừa nói có chút khác biệt.” HẾT CHƯƠNG 130