Chương 134

A Hoàn và Thôi Sóc gặp nhau lần đầu ở ngự hoa viên, khi Cố Vân Tiện dẫn A Hoàn ra ngoài đắp người tuyết. Đêm trước tuyết rơi cả đêm, trong ngự hoa viên tích tụ một tầng tuyết trắng dày. A Hoàn được bao trong chiếc áo da chồn nhỏ, nón rộng vành, thân thể nhỏ bé giống cục tuyết vậy, cầm trong tay mấy cục tuyết, hì hục di chuyển trên đất để đắp lên người tuyết. Cố Vân Tiện đứng một bên mỉm cười nhìn cậu bé, thỉnh thoảng lại chế nhạo đầu người tuyết của cậu quá lớn, tay quá ngắn, hai mắt không cân đối, toàn bắt lỗi chi tiết. A Hoàn thẹn quá hóa giận, cậu thừa dịp nàng không để ý ném một quả cầu tuyết vào nàng. Váy Cố Vân Tiện bị ném trúng, bị ướt một mảng. Nàng híp mắt nhìn cậu trong chốc lát rồi cũng viên một quả cầu tuyết, ném về phía bé. A Hoàn ngơ ngác đứng yên, bị quả cầu tuyết của mẫu thân đánh trúng thiếu chút nữa không phản ứng kịp… “Người người người…” Cậu lắp bắp nói: “Người bắt nạt con!” “Rõ ràng là con ném ta trước!” Cố Vân Tiện phản bác: “Mẫu thân chỉ là trả lễ lại thôi!” “Trả lễ? Nghĩa là gì thế ạ?” Trong tình huống này, A Hoàn vẫn không quên học hỏi. Cố Vân Tiện sửng sốt, sau đó cười khẽ, đang định giải thích cho con trai hiểu thì cậu bỗng nhiên ném một quả cầu tuyết trúng vai nàng. “Con, ăn gian!” Cố Vân Tiện nghiến răng nghiến lợi: “Đứng lại!” Vì vậy mà hai mẹ con đang vui vẻ đắp người tuyết giờ lại đại chiến cầu tuyết, về sau ngay cả cung nhân đứng bên cạnh cũng bị kéo vào. A Từ ở bên cạnh bị ném trúng mặt ba lần rốt cuộc cũng tức giận, dứt khoát gia nhập cuộc chiến, tình cảnh lại càng thêm hỗn loạn… “Ôi đại nhân, áo choàng của người…” Giọng nói chói tai của thái giám theo hầu làm Cố Vân Tiện đang mải mê chơi đùa bừng tỉnh. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Thôi Sóc đứng ở phía trước cách mình không xa, vạt áo bào màu tím của chàng còn vết tuyết đọng rõ ràng. Thái giám kêu xong mới phát hiện người đứng đối diện là Hoàng hậu và Ngũ Hoàng tử, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Thôi Sóc nhìn Cố Vân Tiện một cái sau đó cũng hành lễ theo: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Ngũ Hoàng tử.” “Miễn lễ.” Cố Vân Tiện thu lại nụ cười, khách sáo nói: “Vừa rồi chơi đùa với hoàng nhi, không ngờ lại quấy rầy đến đại nhân, xin thứ lỗi.” “Nương nương quá lời.” Thôi Sóc nói: “Là thần không thấy nương nương và Điện hạ ở gần nên đụng phải phượng giá.” Cố Vân Tiện khẽ cười, đổi đề tài khác: “Tại sao đại nhân lại đến đây?” Chàng là một ngoại thần, đột nhiên xuất hiện trong hậu cung có chút kỳ quái. “Bệ hạ cho gọi vi thần đến cung Đại Chính nên thần đi ngang qua đây.” Thôi Sóc khách sáo trả lời. Cố Vân Tiện hiểu ra. Đường từ tiền triều đến cung Đại Chính đúng là phải đi qua con đường này. “Mẫu hậu, vị này là…” A Hoàn giòn giã hỏi. Sau nhiều lần được Cố Vân Tiện dạy dỗ, cậu biết khi ở trong cung phải gọi nàng là là “Mẫu hậu”, Bệ hạ là “Phụ hoàng”. “Vị này là Thôi Sóc, Thôi đại nhân.” Cố Vân Tiện đáp: “Bây giờ con chưa quen ngài ấy, nhưng mà đến mùa xuân năm sau hai người sẽ thường gặp nhau.” “Thôi đại nhân?” A Hoàn ngẫm nghĩ rồi vui vẻ cười: “À, người chính là vị tiên sinh mà mẫu hậu nói sẽ dạy A Hoàn đọc sách phải không?” Cố Vân Tiện sửng sốt. Chuyện Thôi Sóc có thể là tiên sinh của cậu, nàng chỉ nói trước mặt A Hoàn một lần, không ngờ cậu bé còn nhớ. “Ừ.” Thôi Sóc nhìn A Hoàn, một lúc sau khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn hòa ấm áp: “Sang năm thần sẽ dạy Điện hạ đọc sách.” Tự khi biết Thôi Sóc đến nay, chưa bao giờ Cố Vân Tiện nhìn thấy vẻ mặt ấm áp như vậy của chàng. Cho dù là khi đối mặt với nàng hay với người khác, chàng luôn kiềm chế ẩn nhẫn, thế nhưng bây giờ ánh mắt chàng lại tràn đầy thương tiếc. Cố Vân Tiện nhìn dáng vẻ chàng, đột nhiên cảm thấy chàng không phải đang nhìn A Hoàn, mà là… Nàng lẳng lặng nắm tay A Hoàn, lui về sau một bước: “Nếu đại nhân muốn đi gặp Bệ hạ thì Bổn cung sẽ không làm trì hoãn ngài nữa. Đại nhân xin cứ tự nhiên.” Thôi Sóc sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn, hơi gật đầu với Cố Vân Tiện: “Vi thần cáo lui.” Thấy bóng dáng của Thôi Sóc và thái giám dần xa, A Hoàn mới nghiêng đầu nói với Cố Vân Tiện: “Mẫu thân, người không thích Thôi đại nhân sao?” “Hả?” Cố Vân Tiện tròn mắt: “Sao con lại nói thế?” “Người như đang trốn tránh ngài ấy.”A Hoàn bĩu môi: “Thật ra con rất thích ngài ấy. Ngài ấy giống phụ hoàng, đều còn rất ưa nhìn…” Cố Vân Tiện không để ý những lời nói nhảm tiếp theo của con trai, mà chỉ để ý câu nói trước. Nàng biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Vậy chàng cũng nhận ra sao? Nhận ra, nàng đang trốn tránh chàng. *** Dạ yến đêm giao thừa năm Vĩnh Gia thứ mười theo thường lệ được cử hành ở điện Khánh An. Đây là lần đầu tiên Cố Vân Tiện tham gia dạ yến đêm giao thừa này sau khi phục vị, cho nên buổi tiệc long trọng hơn mọi khi. Nàng và Hoàng đế ngồi trên cao, tiếp rượu quần thần, trên môi nở nụ cười đúng chuẩn. Lúc nàng đặt ly rượu xuống, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thôi Sóc trong đám người, dáng vẻ nặng nề đầy tâm sự. Nàng nhíu mày. Chàng sao vậy? “Như Cảnh, nhìn sắc mặt ngươi không tốt lắm. Có chuyện gì sao?” Tả tướng Từ Khánh Hoa ngồi ở vị trí đầu tiên đã thay Cố Vân Tiện hỏi ra thắc mắc trong lòng. Một lát sau, Thôi Sóc chậm rãi trả lời: “Không sao.” Chàng rõ ràng không muốn nói nhiều lời, Từ Khánh Hoa cũng thức thời không hỏi nữa. Cố Vân Tiện nhìn dáng vẻ của Thôi Sóc, không nhịn được lo lắng. Nhìn chàng uống ly rượu này đến ly rượu khác, sự lo lắng đó vốn chỉ ba phần đã lên đến bảy phần. Kết quả của việc không chuyên tâm là khi cung nữ rót rượu, nàng sơ sẩy làm đổ rượu lên váy. Vân Tiện đứng dậy cáo lỗi, đi ra sau thay y phục. *** Đổi một bộ y phục ấm áp khác, nàng mới ngồi đó khẽ thở phào. Cung nữ nhìn sắc mặt nàng, lo lắng nói: “Sắc mặt của nương nương dường như đã say rồi. Người có muốn ra ngoài hóng gió giải rượu không?” Cố Vân Tiện sờ má mình, quả nhiên đã nóng lên. Nàng cười khổ: “Lâu rồi không uống rượu, tối nay chỉ mới uống vài ly đã khiến ta say.” A Từ cười nói: “Người cũng đừng để giống năm Vĩnh Gia thứ tư, đêm giao thừa người uống say bí tỉ, còn để Bệ hạ hầu hạ người một đêm.” Cố Vân Tiện cảm thấy hai má nóng lên, không nhịn được trợn mắt nhìn A Từ: “Nói bậy bạ gì đó?” Quay đầu nhìn cung nữ đứng bên cạnh cười, nàng có chút mất tự nhiên, dứt khoát đứng lên nói: “Phải rồi, Bổn cung nên ra ngoài đi dạo giải rượu.” Thấy các nàng cũng đứng lên, nàng lại nói thêm một câu: “A Từ đi theo ta là được rồi.” Cung nga kia là người của điện Khánh An, đoán chắc là muốn thể hiện một chút ở trước mặt Hoàng hậu, nên mới chủ động đề nghị nàng đi hóng gió giải rượu. Ai ngờ Hoàng hậu lại tiếp nhận đề nghị của nàng ta, nhưng lại không muốn nàng ta bầu bạn cùng, không khỏi thất vọng. “Nô tỳ tuân lệnh.” Nàng ta bất đắc dĩ nói. Cố Vân Tiện gật đầu, mang A Từ đi khỏi noãn các. *** Bên trái Khánh An điện tĩnh lặng thanh u, Cố Vân Tiện muốn giải rượu dĩ nhiên sẽ chọn đi dạo ở đây. Đang định đi một vòng rồi sẽ trở lại, nhưng trong lúc lơ đễnh lại nhìn thấy một thân ảnh cao lớn ở xa xa. Đầu đội khăn, mặc quan bào màu tím, rõ ràng là trang phục trang trọng, đứng ở đó lại tựa như một thân trúc thon dài thanh nhã giữa trần thế vẩn đục này. Nàng chăm chú nhìn bóng người kia, rốt cuộc cũng hiểu rõ đêm nay vì sao mình lại bất an. Do dự một lúc, nàng vẫn nói với A Từ: “Em đứng đây canh, ta qua kia nói mấy câu với Thôi đại nhân.” A Từ ngạc nhiên: “Tiểu thư, như vậy không ổn lắm đâu?” Cố Vân Tiện cười nhẹ nhàng: “Ta chỉ hỏi thăm mấy câu, nói xong sẽ đi ngay. Cho dù bị người khác thấy được cũng không có gì. Ở điện Khánh An này đang tổ chức dạ yến, chẳng lẽ ta lại ở đây làm gì với bề tôi sao?” A Từ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy vậy. Lễ giáo trong nước bây giờ không còn bảo thủ và nghiêm khắc như tiền triều, nữ tử có thể công khai quý mến tướng mạo của nam giới, nam tử cũng có thể bày tỏ tình yêu với nữ tử trước mặt mọi người. Với nếp sống như vậy, Hoàng hậu gặp người sẽ trở thành Thái phó của Thái tử nói mấy câu thì người ngoài cũng không thể dị nghị họ có tư tình. Huống chi, hai người này một người là sủng thần, một người là Hoàng hậu với địa vị vững chắc, cũng không phải tùy tiện nói mấy câu bậy bạ là có thể tổn hại. Nghĩ thế, nàng ấy cũng an tâm đứng tại chỗ chờ Cố Vân Tiện trở lại. *** Hồ Thái Dịch cách điện Khánh An không xa lúc này đã bị đóng băng hoàn toàn. Thôi Sóc đứng bên lan can hồi lâu, hai má cũng bị gió thổi lạnh ngắt, nhưng chàng vẫn không muốn rời đi. Tầm mắt chàng xuyên qua bóng đêm trùng trùng, muốn nhìn xem trên lớp băng không xa có cô thiếu nữ da trắng tóc đen một thân áo đỏ đạp sen bước đến hay không. “Thôi đại nhân.” Một giọng nói êm tai kéo ảo cảnh về hiện thực khiến chàng bừng tỉnh. Chàng quay đầu thấy Cố Vân Tiện đang mỉm cười nhìn mình. “Đêm nay tâm tình đại nhân không tốt, gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?” Cố Vân Tiện đợi một hồi vẫn không thấy Thôi Sóc hành lễ cũng không chịu mở miệng, chỉ đành chủ động nói: “Uống rượu sẽ tổn hại sức khỏe, vừa rồi đại nhân đã uống rất nhiều.” Nàng cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên đi lên nói chuyện với chàng. Có lẽ là lời nhắc nhở của A Hoàn trước đây khiến nàng cảm thấy mình thể hiện sự trốn tránh với chàng quá rõ ràng, có lẽ trong lúc lơ đễnh đã tổn thương chàng. Tối nay thấy chàng như vậy càng khiến nàng nghi ngờ lo lắng của mình là đúng. Nếu chàng nói hay làm gì trong lúc mất kiềm chế thì cả hai người đều gặp nguy hiểm. Thôi Sóc bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ cười: “Nương nương thật khiến thần bất ngờ. Thần còn tưởng rằng cả đời này người cũng không muốn nói thêm với thần câu nào.” “Đại nhân, lời này là có ý gì?” Giọng nói của chàng khiến Cố Vân Tiện thấy quái lạ, bất an trong lòng lại càng mãnh liệt hơn. Ánh mắt Thôi Sóc dửng dưng, nhưng Cố Vân Tiện vẫn nhìn ra chàng đã say. Vừa rồi chàng uống nhiều rượu như vậy, lúc này đầu óc không thể nào tỉnh táo được, “Tương vương hữu mộng, thần nữ vô tâm*. Không chỉ vô tâm mà lại còn coi như hồng thủy mãnh thú, chỉ sợ tránh không kịp.” *Chú thích:Đây là một điển tích ở Trung Quốc nói về vua Sở Tương Vương và thần nữ núi Vu Sơn. Ở đây có thể hiểu ý Thôi Sóc là chàng yêu Vân Tiện nhưng nàng ấy lại vô tình. Tương đương với “Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình”. Cả hai đời, Cố Vân Tiện cũng không ngờ sẽ nghe được một lời nói như vậy từ nam nhân này. Dưới ánh trăng mênh mang, ánh mắt chàng bất lực mà bi thương, cứ thế lẳng lặng nhìn nàng. Cố Vân Tiện đã sớm cảm thấy đêm nay Thôi Sóc rất lạ, giờ phút này khi đối diện với ánh mắt chàng, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ cuối cùng là lạ ở đâu. Đêm nay chàng giống như một tên tù cuối cùng cũng trốn thoát khỏi sự kìm hãm của lồng sắt, từ bỏ mọi giới hạn, tự nhiên bộc lộ nội tâm tình cảm trước mặt nàng. HẾT CHƯƠNG 134 Tác giả có lời muốn nói: Thích Thôi lang trong chương này, nam nhân luôn khắc chế bỗng biểu lộ chân tình, tim cũng mềm mất thôi.