Chương 146

Hoàng đế đích thực là đang ngồi trong rừng đào đợi nàng. Lúc này đã qua mùa hoa nở, trong rừng chỉ còn cành lá sum suê xanh biếc. Chẳng còn đoá hoa nào trên cành nhưng chàng lại ngồi dưới cây đào, ngẩng đầu chăm chú ngắm hoa, tựa như nơi này vẫn là một vườn đào rực rỡ hoa nở. Bên cạnh không có ai hầu hạ, chỉ có một mình chàng ngồi ở đó, trông thật cô đơn. Cố Vân Tiện đứng yên phía sau cách chàng ba bước, lẳng lặng dõi theo bóng lưng chàng. Trong ấn tượng của nàng, Hoàng đế có thân hình cao lớn, vai rộng lưng dài, khiến người khác có cảm giác muốn dựa dẫm. Nhưng giờ phút này, người đàn ông ngồi ở kia thân thể gầy yếu, dáng người thay đổi hoàn toàn. Nếu không phải có cung nữ nói trước với nàng rằng bệ hạ đang chờ ở đây, có lẽ nàng sẽ không thể nhận ra chàng. Đôi mắt nàng mở to, đến mức bắt đầu đau rát. Ánh mặt trời xuyên qua các nhành cây chiếu xuống mặt đất, chiếu lên hoạ tiết thêu trên long bào. Chàng duỗi tay, đón lấy chiếc lá rụng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đã về rồi sao?” Nàng hít một hơi, hắng giọng đáp: “Vâng, thiếp đã về.” Hoàng đế cười, lại nói: “Về là tốt rồi.” Nàng không nói nên lời, chỉ có thể đứng im ở đó không nhúc nhích. Chàng ho khan một tiếng, lại tiếp tục nói một mình: “Trẫm đuổi nàng đi như vậy, làm hại nàng cùng A Hoàn phải xa cách mấy tháng trời, nàng chắc hẳn rất tức giận phải không?” “Nàng có tức giận thì trẫm cũng đành, dù sao cũng chỉ còn một lần cuối cùng này thôi. Sau này không ai có thể chia cắt nàng và A Hoàn được nữa. Chỉ cần nàng muốn sẽ luôn có thể ở bên cạnh thằng bé.” Giọng điệu của chàng đầy ẩn ý khiến tim nàng như hòn đá rơi xuống giếng sâu hun hút, sụp đổ và tuyệt vọng. Nàng bỗng nhiên bước tới, đi đến trước mặt chàng, sau đó nhìn chăm chú gương mặt chàng không chớp mắt. Hoàng đế dường như không ngờ nàng sẽ đột nhiên đi tới, mày rậm khẽ nhướng, có chút kinh ngạc nhìn nàng. Sau đó, chàng hơi mỉm cười, giọng điệu ôn hoà nói: “Đừng mang vẻ mặt đó. Nhìn nàng như vậy ta sẽ cho rằng mình trông rất khó coi.” Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, sắc mặt chàng xanh xao hốc hác, hai mắt trũng sâu, xương gò má nhô ra, hoàn toàn là bộ dạng của người bị bệnh tật hành hạ! Trên mặt có cảm giác ấm áp, Cố Vân Tiện mới phát giác ra mình đang rơi nước mắt. “Người bị sao vậy?” Mặc cho nước mắt tuôi rơi, nàng trợn mắt nhìn chàng, nói chuyện hung dữ như thể đang ép cung một kẻ phạm phải tội ác tày trời. Hoàng đế ung dung mỉm cười, hỏi lại nàng: “Không ai nói cho nàng biết sao? Lữ Xuyên chưa nói gì sao?” “Thiếp muốn nghe chính miệng người nói.” Chàng ngẫm nghĩ một hồi rồi bất đắc dĩ nhún vai trả lời: “Không có gì. Trẫm ngã bệnh một hồi rồi thành ra như vậy.” “Bệnh gì? Rất khó chữa sao?” “Ừm, rất khó chữa. Các ngự y đã nghĩ rất nhiều cách nhưng đều vô dụng.” Thái độ thong dong bình tĩnh của chàng cuối cùng cũng khiến nàng ngã quỵ. Hai chân mềm nhũn, nàng quỳ rạp xuống đất. Hai tay chống đỡ trên mặt cỏ xanh biếc, nàng nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, không thể khống chế được cảm giác khủng hoảng tựa như đất trời sụp đổ. “Người biết chuyện từ khi nào?” Nàng lẩm bẩm nói: “Người đuổi thiếp đi… là vì chuyện này?” Bởi vì không muốn làm nàng khổ sở, thế nên mới dối gạt nàng, thậm chí giả bộ tuyệt tình đưa nàng ra khỏi cung? Khi nói những lời này, sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng nhưng đồng thời cũng ẩn chứa chút hy vọng. Chàng nhìn nàng chăm chú hồi lâu rồi nhẹ nhàng cười, nói: “Nàng nghĩ nhiều quá. Trẫm đưa nàng đi không phải vì những nguyên do mà nàng đang nghĩ tới. Mà là bởi trẫm không muốn phí chút thời gian còn lại để gặp nàng, không muốn phải phiền não thêm nữa.” Môi nàng run rẩy thốt ra từng từ: “Thiếp không tin.” “Nàng không tin?” Chàng nhướng mày, nói: “Vì sao nàng không tin?” “Thiếp nghe nói trong lúc thiếp rời cung, người đã xử trí Huệ Phi cùng Cẩn Tiệp dư…” Chàng “Ừm” một tiếng rồi nói: “Đúng vậy, nhưng trẫm làm những chuyện đó không phải vì nàng. Hai người đó rắp tâm hại người, từ lâu đã không nên giữ lại. Trước đây trẫm không động thủ, thứ nhất là bởi trẫm còn có thể khống chế họ, thứ hai là bởi phụ thân của hai người đó còn có điểm hữu dụng. Nhưng giờ, đã không còn cần nữa…” Nói xong những lời này, thấy nàng vẫn một mực lắc đầu, chàng thở dài bất lực, lại hỏi: “Rốt cuộc nàng dựa vào đâu mà cho rằng mọi thứ trẫm làm đều là vì nàng chứ?” Chàng nhìn nàng, đôi mắt đen thăm thẳm vẫn mang thần thái điềm tĩnh trấn định, quen biết nhiều năm như vậy, Cố Vân Tiện chưa từng thấy chàng ung dung bình thản như bây giờ. “Không sai, trước đây trẫm thực sự thích nàng, nhưng đêm giao thừa đó nàng đã khiến trẫm cực kỳ đau lòng và thất vọng. Trẫm đuổi nàng đi, tất nhiên là để diễn cho bọn người Thẩm thị xem, nhưng cũng là bởi trẫm không muốn nhìn thấy nàng nữa.” “Thời gian của trẫm không còn nhiều nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cần trẫm xử lý. Trong triều còn những kẻ tiểu nhân lòng dạ gian trá cần phải diệt trừ, hậu cung cũng có những kẻ không an phận phải xử trí thật nhanh. Chỉ có như vậy, A Hoàn mới có thể an tâm bình ổn giang sơn.” “Mà những chuyện này, so ra đều quan trọng hơn nàng rất nhiều…” Từng lời chàng nói đều khiến ánh mắt nàng thêm tối lại, mí mắt rủ xuống, nàng bất chợt nhìn thấy ánh vàng lấp ló trong tay áo chàng. Nàng bước tới gần, ôm lấy tay phải của chàng. Chàng vốn định giãy giụa nhưng bệnh tật hành hạ bấy lâu khiến chàng không còn đủ sức lực. “Đây là… trâm cài của thiếp?” Nàng ngơ ngẩn nhìn chiếc trâm cài bằng vàng chàng giữ trong tay, vừa rồi chàng vẫn luôn giấu nó trong ống tay áo, thế mà nàng lại không phát hiện ra, “Chàng giữ nó?” Một đêm đó, hai người bọn họ ôm nhau nằm ngủ trên trường kỷ trong Hàm Chương điện, chàng chậm rãi rút trâm cài khỏi tóc nàng, làm tóc nàng xoã ra, phủ kín lòng bàn tay chàng. Sáng sớm hôm sau khi chỉnh trang, nàng không tìm thấy chiếc trâm cài này, còn cho rằng nó đã bị ném đi nơi nào, ai ngờ, chàng lại giữ nó lại bên mình… Chàng nhìn theo hướng chiếc trâm cài, ánh mắt dần trở nên phức tạp. “Người rõ ràng còn giữ lại đồ vật của thiếp, bây giờ còn nói mấy lời tuyệt tình đó làm gì nữa đây?” Nước mắt nàng bỗng trào ra, bao bi thương cùng tuyệt vọng dâng lên như muốn nhấn chìm nàng. “Vì sao không nói cho thiếp biết? Vì sao còn muốn gạt thiếp?” Chàng vẫn im lặng, nàng nắm chặt bàn tay chàng, đau khổ kêu lên: “Tồn Khanh…” Chính hai chữ này đã đập nát hết thảy những nỗ lực nguỵ trang của chàng, khiến lòng chàng vừa mềm yếu lại rối bời. Chàng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt thon nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói: “Nói cho nàng làm gì chứ? Nàng đâu phải thầy thuốc, biết rồi cũng chỉ có thể khổ sở.” “Huống hồ, ta cũng không muốn để nàng nhìn thấy ta lúc này.” “Ta còn nhớ rõ, năm Lân Khánh thứ hai mươi bảy, phụ hoàng lâm bệnh nặng. Ta vào cung chăm sóc cho người, tận mắt nhìn thấy bệnh tật hành hạ một mỹ nam tử phong độ phóng khoáng thành ra một người chỉ còn da bọc xương. Lúc đó ta đã nghĩ, đến một ngày nào đó ta ra đi, nhất định không thể khó coi như thế. Hay ít nhất, không thể để cho người mà ta thích nhìn thấy bộ dạng đó của ta…” Một lý do vừa buồn cười vừa vô lý như vậy lại thực sự là khao khát của từng tế bào trong cơ thể chàng. Chàng không muốn nàng phải cùng mình chịu khổ mỗi ngày, cũng không muốn nàng phải chứng kiến mình ngày càng trở nên xấu xí tiều tuỵ, cho nên đành quyết định đưa nàng đi. Tiếc rằng chàng không thể kiên trì tới cùng. Nửa đêm hôm qua, chàng bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, bỗng nhiên nhớ nàng da diết như cỏ dại mọc sau mưa. Chàng nắm trâm cài trong tay ngồi trên giường tới sáng, rốt cuộc cũng phải khuất phục trước khát vọng trong lòng, phái người đưa nàng từ Mậu Sơn trở về cung, muốn gặp mặt nàng một lần cuối. Nàng nhìn chàng vẻ không thể tin nổi, một lúc sau bỗng nhiên bật cười. Nước mắt chảy xuống gương mặt nàng, nàng ngã ngồi trước mặt chàng, gối đầu lên chân chàng. Phải tới tận thời khắc này, nàng mới khẳng định chắc chắn, chàng vẫn là chàng của ngày xưa. Dù cho chàng có yêu nàng, cũng sẽ vẫn làm mọi việc theo ý chàng, hoàn toàn không hỏi ý kiến nàng. Ngạo mạn đến thế. Tàn nhẫn đến thế. Chàng cúi đầu, ngón tay vuốt ve búi tóc của nàng, lại nói: “Trẫm đã phong Thôi Sóc làm Thái phó cho Thái tử, hắn rất thương yêu A Hoàn, chắc chắn sẽ dốc toàn lực dạy dỗ thằng bé. Chờ tới khi A Hoàn lớn lên, nhất định sẽ trở thành một bậc minh quân.” Dừng lại một chút, chàng nói tiếp: “Chỉ có điều trước đó sẽ cần nàng vất vả một chút. Các thế lực tiền triều cùng hậu cung rất phức tạp, trẫm đã cố gắng diệt trừ những kẻ phiền toái nhất nhưng vẫn còn để sót. Nếu nàng gặp phải chuyện gì khó khăn, có thể nhờ cậy Thôi Sóc. Trẫm và hắn… đã làm một giao dịch, nàng có thể tin tưởng hắn.” Nói xong những lời này, chàng cười chua xót. Dù cho không có giao dịch này, Thôi Sóc cũng sẽ dốc toàn lực để bảo vệ nàng. Bởi Thôi Sóc có tình cảm với nàng, chàng tin Thôi Sóc sẽ không nảy sinh những toan tính không nên có. Hắn sẽ cả đời tận trung với A Hoàn, chấp nhận thay chàng bảo vệ cho Vân nương. Gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá rụng rào rạc. Chàng nhìn về phía trước, cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ. Khoảng thời gian gần đây, chàng đã yếu tới mức không thể nào tự đứng dậy. Hai canh giờ trước sau khi ngất đi tỉnh lại, chàng lại cảm thấy tinh thần cực kỳ tỉnh táo, lại có thể tự ngồi dậy. Chàng phát hiện thân thể có điều khác thường, liền hiểu ra những chuyển biến tốt một cách đột ngột đó là do đâu, trong lòng chỉ có thể thầm thở dài một tiếng. Hồi quang phản chiếu. Xem ra, chính là ngày hôm nay rồi. Bởi không còn nhiều thời gian nên mới phái một đội nhân mã đi đón nàng, sợ rằng muộn một bước sẽ không kịp gặp nàng. Vẫn may, rốt cuộc thì chàng vẫn có thể chờ được. “Vân nương, nàng còn nhớ không? Ta từng nói sẽ vì nàng trồng một rừng đào, nơi này… chính là rừng đào ta tặng cho nàng…” Thân thể dâng lên cảm giác mệt mỏi, chàng bắt đầu thấy buồn ngủ, lời thốt ra từ miệng cũng không còn rõ ràng như khi nãy. Cố Vân Tiện nghe lời chàng nói, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy bốn phía cỏ cây um tùm, cành lá tốt tươi, cả trăm cây đào đang đón gió, thi thoảng có vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi rụng. Tuy chưa từng được ngắm nhìn, nàng lại có thể tưởng tượng, mỗi năm vào mùa hoa nở nơi này sẽ đẹp tới nhường nào. Nàng gối đầu lên chân chàng, nhẹ nhàng nói: “Thiếp nhớ rõ. Người đã nói, sau khi thiếp rời cung được một năm, người đã sai người trồng những cây đào này.” Chàng cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Thực ra, không phải là ta sai người trồng.” “Là ta… ta tự tay trồng…” “Khi đó mỗi khi nhớ nàng, ta liền tới nơi này trồng một gốc đào, cứ như vậy không biết từ lúc nào đã trồng cả vườn đào…” Ngón tay thon gầy cầm từng thân cây, nhẹ nhàng đặt rễ cây vào đất. Chàng dõi theo từng gốc cây được đặt nằm trong đất, cảm tưởng như nỗi nhớ của chính mình cũng được chôn giấu cùng, trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa. Năm thứ hai hoa nở, mỗi đoá hoa đều rực rỡ một sắc đỏ. Chàng đứng trong rừng, ngắm nhìn từng đoá hoa diễm lệ, thầm nghĩ hoá ra màu đỏ là màu của tương tư. “Tính ra tới nay, rừng đào này đã trồng được sáu năm. Ta vẫn luôn muốn đưa nàng tới nơi này ngắm hoa, nhưng cuối cùng lại không được như ý nguyện.” “Bây giờ đã sắp tới tháng năm, hoa nở năm nay đều đã tàn hết, chúng ta vẫn chẳng thể nào theo kịp…” “Vào mỗi mùa hoa nở, nơi này thực sự rất đẹp, sau này nếu có cơ hội nàng nhất định phải tới xem.” Sáu năm trước, chàng vì nàng mà tự tay trồng từng cây đào, vậy mà cuối cùng, bọn họ cũng không thể cùng nhau ở nơi này ngắm hoa được một lần. Trước đây vẫn cho rằng sau này sẽ còn cơ hội. Đợi đến khi mọi khúc mắc đều được hoá giải, đợi đến khi nàng lại yêu chàng một lần nữa, bọn họ sẽ có thể ngồi ở đây, hoàn thành lời ước nguyện khi xưa. Đáng tiếc, chàng đã quá lạc quan về số mệnh của mình. Chàng chẳng thể chờ tới khi nàng hồi tâm chuyển ý, cũng không thể cùng nàng sóng vai ngắm biển hoa đào rực rỡ. Năm nay vào lúc hoa nở, một mình chàng đứng trong rừng đào, nhớ tới lần đầu gặp mặt khi mũi tên của chàng lạc hướng bắn gãy cành đào hồng rực rỡ trong tay nàng, chàng không kìm được lời cảm thán, quả nhiên là “Nhân diện bất tri hà xứ khứ. Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.” * Trích hai câu thơ trong bài “Đề đô thành nam trang” của Thôi Hộ. “Mặt người chẳng biết đâu rồi. Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông.” (Theo bản dịch của Trần Trọng Kim, Đường Thi, NXB Văn hoá Thông tin, 1995) Nàng bỗng ngẩng đầu, nhìn chàng chăm chú, nàng nói: “Tồn Khanh, Tồn Khanh, chàng nghe thiếp nói. Có một việc thiếp đã muốn nói với chàng từ lâu.” Trong con ngươi đen nhánh của nàng như có ngọn lửa đang rực cháy, khiến người ta kinh hãi. “Thiếp đã từng nói thiếp không hề động lòng vì chàng phải không? Những lời đó không tính nữa, thiếp đổi ý rồi! Thiếp quan tâm tới chàng, thiếp muốn cùng chàng vĩnh viễn ở bên nhau! Thế nên chàng đừng từ bỏ, nhất định còn có cách! Trong thiên hạ này người có y thuật cao minh nhiều như vậy, chúng ta sẽ đi tìm, nhất định sẽ có người trị khỏi bệnh cho chàng!” Chàng im lặng nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng, “Nàng nguyện ý nói những lời này để an ủi ta, ta rất vui.” Tay kia chậm rãi đem trâm cài lên búi tóc nàng, chàng lại nói: “Nàng đừng áy náy, nàng không yêu ta cũng không sao. Ta có thể vì nàng cài trâm lên tóc một lần cuối, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.” Kỳ thực cho đến giờ phút này, chàng thậm chí còn cảm thấy may mắn vì nàng đã không yêu chàng. Nếu không sau khi chàng ra đi, quãng thời gian dài đằng đẵng này nàng sao có thể chịu đựng nổi? “Không, không phải, thiếp không lừa chàng đâu.” Nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, lời nói cũng lộn xộn, “Ngày đó khi chàng cùng Thôi Sóc chơi mã cầu xong, Phồn Tố đã đến điện của thiếp, kể hết những chuyện trong năm năm qua. Thiếp biết chàng vẫn luôn tuân thủ lời hẹn ước, thiếp rất vui. Thiếp thật sự…” “Vân nương” Thần trí chàng ngày càng mơ hồ, chỉ có thể dốc hết chút sức lực cuối cùng để nói: “Nàng vẫn không hiểu sao? Hết thảy đều là ý trời. Ta nợ nàng một mạng, nhất định phải đền nàng một mạng. Thế sự luân hồi, nhưng vẫn luôn công bằng.” “Kỳ thực hiện giờ ta rất vui. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, bất kể ta có làm gì đi chăng nữa, trong lòng vẫn luôn cảm thấy ân hận. Ta từng nghĩ cả đời này cũng không có cách nào đền bù cho những sai lầm ta đã gây ra, không có cách nào để lòng mình được thanh thản. Đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho ta.” “Ta đã làm khổ nàng hai đời, khiến nàng không thể sống vui vẻ. Từ nay về sau, nàng hãy sống theo ý mình đi. Bất kể nàng có lựa chọn như thế nào, ta cũng đều không trách nàng. Đây là ta nợ nàng.” “Ta chỉ hy vọng nếu còn có kiếp sau, nàng sẽ không còn hận ta nữa…” Đầu chàng chậm rãi gục xuống, thân mình đổ về phía trước, đè lên người nàng. Cả người nàng cứng đờ, lập tức như bùn lầy nhẹ nhàng đổ xuống, hai người cùng nhau ngã lên mặt cỏ xanh tươi. Nàng nằm ở dưới, hai tay ôm chặt lấy bờ vai chàng. Chàng thực sự gầy tới mức không ra hình người, cánh tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy cả người chàng. Đầu chàng tựa lên ngực nàng, nàng chỉ cần cúi xuống một chút sẽ thấy hai mắt chàng nhắm nghiền. Vẻ mặt chàng yên bình như vậy, tựa như chỉ đang chìm vào giấc ngủ. Nàng giống như bị yểm bùa, không ngừng trừng mắt nhìn chàng. Đôi mắt sáng trong như ngọc đen sẽ không bao giờ ánh lên nét hài hước mỗi khi thấy nàng tay chân vụng về nữa; đôi môi đẹp đẽ kia cũng không còn thốt lên những lời tâm tình dịu dàng âu yếm khiến nàng vừa rung động vừa chua xót nữa; một bậc quân vương phong tư lỗi lạc hiếm có trong thiên hạ, giờ đây chỉ còn là một trang sử sách, trở thành một thứ thuỵ hiệu, không bao giờ còn có thể vung tay làm nên cảnh xuân làm rộn ràng cả đế đô, không còn có thể khiến ba ngàn phong hoa rung động nguyện ý để thân này rơi bên chân chàng nữa. Chàng thực sự đã rời bỏ nàng mà đi. Nàng bỗng nhiên bật khóc thật to, tựa như chim đỗ quyên kêu đến xé lòng, dường như muốn đem bao nỗi đau xót của hai kiếp này trút ra hết. Hoá ra, đây mới là kết cục thực sự mà ông trời ban cho họ. Kiếp trước, nàng mang theo chấp niệm rằng chàng không yêu nàng để rồi ôm hận mà chết; đến kiếp này, cho tới tận giây phút cuối cùng, chàng vẫn không tin nàng thực sự đã một lần nữa yêu chàng. Chàng phụ nàng một đời, nàng cũng phụ chàng một đời. Hai người họ, rốt cuộc không ai nợ ai. HẾT CHƯƠNG 146