Chương 3885

Phi Thiên

07:32 - 09/12/2022

Nói rồi vẫy vẫy tay với Dương Khánh: - Ngươi đi giải quyết thử xem. - Thần tuân chỉ! Dương Khánh chắp tay lĩnh mệnh mà đi. Không lâu sau, Phi Hồng lần nữa về lại Lục ương viên, cùng đi tự nhiên còn có Dương Khanh vì giải quyết việc này mà đến. Muốn giải quyết việc này, Dương Khánh tránh không khỏi phải tiếp xúc cùng Lục bà bà, bởi biết lai lịch đối phương, Dương Khánh khá là khách khí, vừa thấy mặt liền chủ động chắp tay hành lễ nói: - Lục bà bà! - Lễ này ta nhận không được, đại nhân khách khí rồi. Lục bà bà ra mặt nghênh tiếp, tay chống trượng khom người hành lễ. Dương Khánh mắt nhìn Phi Hồng, nói với Lục bà bà: - Hồng phi mời thiên hậu nương nương ra mặt cầu xin bệ hạ, bệ hạ mệnh ta tới xử lý việc này, tình huống thế nào ta cũng đã biết. Lục bà bà “A” một tiếng, hỏi: - Không biết đại nhân chuẩn bị xử lý như thế nào? Dương Khánh nhìn bốn phía một chút, nói: - Kêu hết ra đây, cho ta gặp mặt một cái, rồi chúng ta tiếp tục thương nghị, thế nào? Lục bà bà chầm chậm gật đầu, quay đầu hướng nữ hầu sau người dặn do. Một dải đất trống trai trong Lục ương viên, cỏ mọc um tum, từng đốm hoa tươi điểm xuyết trong đó, đám tuyệt sắc giai lệ tạm thời nương thân tại Lục ương viên dồn dập tụ tập lại đây. Trên gò đất, Lục bà bà cúi đầu chống trượng đứng cạnh Phi Hồng. Dương Khánh ở một bên chắp tay mà đứng, nhìn đám tuyệt sắc giai lệ không ngừng đi tới, nhiều sắc đẹp mỹ miều tập trung lại như thế, thật sự là rất chói mắt, khiến ngay cả hắn cũng nhịn không được trong long có chút dập dờn. Đợi đến đám tội phi lấy vạn mà đếm đến đông đu, phần đông đều có vẻ bất an, không biết loại vận mệnh nào đang đón chờ bạn thân, Dương Khánh chợt làm phép lớn tiếng nói: - Thanh chủ mất đi nhân tâm, đã bị đền tội, vốn các người cũng phải chiu tội theo hắn, nhưng bởi Lục bà bà nguyên khăn, bệ hạ đã khai kim khẩu, không giết các ngươi, cho các ngươi hai con đường sống! Đường sống thư nhất, vĩnh viễn lưu lại trong Lục ương viên giúp đỡ Lục bà bà, chăm lo hoa hoa cỏ có ở đây, chưa được cho phép thì vĩnh viễn không được tự tiện ly khai, đường sống thứ hai, ly khai nơi này làm thiếp cho công thần của Thiên Đình, đi hưởng thụ vinh hoa phú quý. Hai con đường mặc các ngươi tuyển chọn, chọn con đường thứ nhất thì không cần nói nhiều, còn con đường thứ hai, thì tự mình tìm Lục bà bà cáo từ, sau đó tự hành ly khai Lục ương viên, ngoại viên an trí chuyên gia tiếp nhận thu dung, bất cứ người nào đi hay ở đều không miễn cưỡng, toàn bằng tự nguyện! Cho mọi người thời gian ba ngay để suy xét, ba ngày sau người nào còn không rời đi, coi như là tình nguyện một đời lưu lại trong Lục ương viên! Vô số giai lệ dồn dập giao đầu tiếp tai, tựa hồ có phần rối loạn, chí ít điều lo lắng khó giữ được mạng nhỏ đã được buông xuống. Dương Khánh nói xong liền quay đầu nhìn Lục bà bà nãy giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng, trử lại giọng điệu bình thường, nói: - Lục bà bà, xử trí thế này đã là nhượng bộ lớn nhất của bệ hạ, là đi hay ở toàn bằng các nàng tự nguyện, bệ hạ không làm gì miễn cưỡng, thế này liệu ngài đã mãn ý? Lục bà bà khẽ khom người nói: - Xin phiền đại nhân. Dương Khánh lại chắp tay với Phi Hồng, coi như cáo từ, trước khi đi quay đầu quét mắt nhìn đám giai lệ kia một cái, khóe miệng hơi có vẻ trào phúng. Phi Hồng ngạc nhiên nhìn hắn rời đi, chẳng lẽ thế này là xong? Nhưng không lâu sau, Phi Hồng đột nhiên nhận được truyền tần tư Vân Tri Thu, gọi nàng về Thiên cung, để nàng rời khỏi Lục ương viên, tránh miễn nàng gây thêm ảnh hưởng gì nữa. Nửa ngày sau, lũ lượt có người lảng vảng ngoài thủ ốc mà Lục bà bà đang cư trú, tựa hồ không dám kề cận, thẳng đến tụ tập mười mấy người, mọi người mới cùng lúc tráng gan lên nối áo đi vào bái phỏng. Dưới cây đặt một bàn dài một ghế dựa, Lục bà bà an tĩnh ngồi sau án nhìn các nàng, vẻ mặt bất nhẫn nói: - Các ngươi thật nguyện ý để bản thân trở thành đồ vật, bị người cướp tới cướp lui? Dù sao các ngươi cũng từng là phi tử của bệ hạ, chẳng lẽ nguyện ý tự chuốc lấy nhục? Một người nói: - Bà bà, bệ hạ đã bại vong, còn tiếp tục xưng hô bệ hạ khác gì tự tìm phiền toái cho mình, mong ba ba cẩn thận. Một người khác nói: - Lúc bệ hạ còn sống có từng thực sự coi chúng ta là phi tử của hắn, thậm chí bệ hạ chưa từng nhìn qua chúng ta, nếu có người thực sự coi trọng chúng ta, thực sự yêu thương coi chúng ta là nữ nhân của hắn, lại có gì không tốt? Lại một người nói: - Chẳng lẽ một đời ở lại trong này làm tạp vụ không phải là tự chuốc lấy nhục? Làm như vậy có đáng không? Bà bà, suy nghĩ của ngài chúng ta có thể hiểu được, có lẽ ngài cảm thấy chúng ta tuyển chọn như thế là không biết liêm sỉ, nhưng mà có ai không hướng tới cuộc sống tốt đẹp, hướng tới cuộc sống tốt đẹp tịnh không có nghĩa chúng ta là người xấu, ta chưa làm qua chuyện xấu, cũng không thương hại qua bất cứ người nào, chỉ muốn sống cho thật tốt mà thôi, không nghĩ một đời làm tên tạp dịch, chẳng lẽ là sai ư?